← Ch.337 | Ch.339 → |
Bước nhanh đến trước cây gỗ khổng lồ mới vứt bỏ khi nãy, Tần Dũng đang muốn cúi người nhặt lên.
Đột nhiên, một bàn tay nặng nề kích thẳng vào lưng hắn, giống như có một khối mạt chược bị ném lên lưng.
Tuy nhiên cỗ lực lượng kia cũng chẳng khác gì gãi ngứa, đối với hắn cũng không khởi lên được tác dụng gì.
Nhưng đột nhiên bị người quấy rầy, vẫn khiến cho Tần đại dũng sĩ bất mãn.
Hắn tức giận quay đầu lại nhìn, một người đang đứng phía sau hắn, đang chỉ tay họa chân nói gì đó.
Nguyên lai Tê Lạp Mộc không biết tiếng Hán, hắn không cách nào câu thông cùng Tần Dũng, không thể làm gì khác hơn là dùng ngôn ngữ thân thể để diễn tả hành động của mình.
Chẳng qua hắn cũng rất cẩn thận, sau một chưởng liền lập tức lắc mình vọt ra xa mấy thước, khẩn trương nhìn kỹ từng cử động của Tần Dũng.
Hoàn toàn xem không hiểu đối phương đang làm cái quỷ gì, Tần Dũng kinh ngạc nhìn Tê Lạp Mộc đang múa may chẳng khác gì một con khỉ diễn xiếc, trong lòng thật ra có vài phần chờ mong, xem hắn có thể biểu diễn ra được tiết mục gì.
Chẳng qua, trước mặt Tần Dũng, bị một đôi mắt to như trâu đang trừng trừng nhìn tới, lại nhìn khuôn mặt dính đầy máu tươi não tương hung ác của hắn, bất cứ kẻ nào cũng không thể có cảm giác dễ chịu chút nào.
Tê Lạp Mộc đột nhiên nhặt lên một khối đá từ trên mặt đất, dùng hết toàn lực, hướng Tần Dũng ném đi.
" Ba..."
Hòn đá hung hăng nên lên người Tần Dũng, phảng phất như chọi trúng một khối sắt thép, phát ra tiếng giao xoa như sắt đá.
Động tác khiêu khích như thế, cho dù là người ngu ngốc hơn cũng hiểu rõ ý đồ của hắn.
Ánh mắt Tần Dũng lập tức văng đầy hung quang, cũng may hắn vốn đã có bộ dáng cùng hung cực ác, lúc này cũng nhìn không ra biến hóa quá lớn.
Hắn khua hai chân, hướng Tê Lạp Mộc chạy tới.
Tê Lạp Mộc vừa mừng vừa sợ, vội vàng xoay người, nhanh như chớp bỏ chạy thật xa.
" Lại cái trò này."
Tần Dũng nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng hai chân hắn vẫn không hề ngừng nghỉ ra sức truy về phía trước.
Ánh mắt cùng tinh lực của đám người Cáp Mật Thứ, ít nhất có một nửa nhìn tới nơi này.
Nơi này tuy chỉ có một người, nhưng một người này cũng đã đủ thay đổi thế cục cả chiến trường.
Yên lặng, trong lòng Cáp Mật Thứ âm thầm nguyền rủa, vì sao dưới trướng của mình không có được một quái vật như thế.
Tê Lạp Mộc vẫn chạy theo con đường khi nãy của Y Mã Ni, tiếp tục chạy thành một vòng lớn.
Thỉnh thoảng hắn quay đầu lại nhìn quanh một chút, xem tốc độ của mình có phải là quá nhanh hoặc là quá chậm hay không.
Phương pháp chạy trốn như vậy quả thật là mệt chết người, cũng rất dọa người.
Nhưng trong mấy vạn Hung Nô nhân lại cũng không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, phảng phất đây là việc thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên là thế.
Đối phó Tần Dũng, quái vật không giống người, chỉ cần thứ gì có thể ngăn cản bước chân của hắn, phương pháp hay thủ đoạn gì cũng đều hợp tình lý.
Cơn tức của Tần Dũng từ từ tăng cao, hắn đột nhiên ngừng lại, hít sâu một hơi, há to miệng.
Tất cả mọi người không tự chủ được lập tức bịt lỗ tai, chỉ cần nhìn động tác này của hắn, bất cứ kẻ nào cũng có thể đoán ra hắn đang muốn làm gì.
Quả nhiên, cũng là một tiếng hét, chẳng khác gì một con cổ cự thú đang điên cuồng gầm rú, thật giống như sấm sét trên chín tầng trời trận trận oanh minh.
Một tiếng hét kinh thiên động địa lại quang lâm xuống nhân gian.
Thân thể Tê Lạp Mộc run lên.
Trong lỗ tai hắn đã sớm nhồi đầy vải bông bịt kín.
Dù là có người ở bên tai của hắn có rống lớn, cũng khó nghe được.
Nhưng lúc này hắn vẫn cảm giác được có tiếng vang như sấm sét ngang trời, từ sau lưng của hắn truyền đến.
Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, lúc này hắn mới biết được vì sao vừa rồi Y Mã Ni lại thất thần như thế.
Bởi vì lúc nãy áp lực người kia phải thừa nhận tuyệt đối vượt xa sự tưởng tượng của bất cứ kẻ nào.
Mà dù hắn đã sớm có tâm lý chuẩn bị, hơn nữa đã làm xong phòng hộ tốt nhất, vẫn như trước cảm thấy trong lòng run sợ.
Vậy khi Y Mã Ni không hề được phòng bị chút nào, đối mặt vũ khí âm thanh thình lình như thế, không hôn mê ngay tại chỗ, đã là một chuyện rất giỏi.
Chẳng qua, cái chết thê thảm của hắn, có lẽ còn không bằng trực tiếp chết ngay còn tốt hơn.
Tần Dũng tăng nhanh tốc độ, trên mặt hắn nanh cười đắc ý, mới rồi cũng là như vậy, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng đang lảo đảo phía trước, khí thế bạo ngược lại càng tăng cao lên.
Tê Lạp Mộc đứng thẳng thân thể, hắn lắc đầu, loại cảm giác giống như chìm vào hôn mê làm cho hắn thập phần khổ sở.
Nhưng hắn lại biết, hiện tại mình đang bị vây trong nguy hiểm.
Vì vậy hắn miễn cưỡng liếc mắt về phía sau, nhưng trong lòng không thể khống chế nhảy mạnh một chút.
Lúc này thân hình khôi ngô của Tần Dũng đã đến gần hắn mười bước, vẻ mặt sát khí làm cho trong lòng người phát run sợ.
Dưới sự uy hiếp khi đối mặt cái chết, Tê Lạp Mộc phảng phất như sinh ra thêm một tia lực lượng, hắn lại cắm đầu chạy về phía trước.
Mắt thấy chim bồ câu sắp tới tay liền muốn bay, Tần đại dũng sĩ tức giận như điên, hắn nhanh hơn tốc độ, nghĩ muốn trước khi hắn hoàn toàn khôi phục, đem hắn bắt lại.
Hung Nô nhân khẩn trương nhìn kỹ nơi này, không hẹn mà vô số người đồng thời hò hét: " Nhanh...nhanh...nhanh.."
Chỉ là ngại với nghiêm lệnh của quốc sư, hoặc là biết rõ không cách nào dùng võ lực uy hiếp được Tần Dũng, vì thế tuy bọn họ hô vang đến tận trời, nhưng không có một người dám ra tay tương trợ.
Tựa hồ cảm thấy có một bàn tay sắp nắm được bả vai của mình, trong lòng Tê Lạp Mộc kinh hoàng, cũng không biết khí lực sinh ra từ đâu.
Đột nhiên hai chân như khôi phục khí lực, hắn bước nhanh như bay, nhanh như chớp chạy thoát khỏi phạm vi bàn tay Tần Dũng chụp tới.
Tuy động tác của hắn chật vật không chịu nổi, trong lúc chạy trốn còn té ngã một lần, nhưng cũng dùng cả tay chân bò thêm tới một khoảng cách.
Nhưng vào lúc này những Hung Nô nhân đang xem cuộc chiến không ai không thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tê Lạp Mộc dù sao không đến nỗi bước lên bước chân của Y Mã Ni.
Trong hai mắt Tần Dũng cơ hồ sắp phun ra lửa, hắn cúi đầu quét mắt nhìn một phen, đột nhiên xoay người chạy tới bên cạnh thân gỗ khổng lồ kia.
Hắn cúi mình cầm lên, cây gỗ đạt tới mấy trăm cân nặng bị hắn dùng một tay nhấc lên.
Theo sau hắn rất nhanh đuổi tới.
Tê Lạp Mộc đang chạy trốn vẫn không quên thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại một chút.
Cùng Tần Dũng chơi trò đuổi bắt, quả thật có chút khó khăn, nhất định phải bảo trì khoảng cách nhất định, không thể quá xa, cũng không thể quá gần.
Nếu là quá xa, Tần Dũng biết đuổi không kịp, hắn cũng chỉ đành bỏ qua, nhưng nếu quá gần, vậy chỉ còn một kết quả.
Hơn nữa ở sau lỗ tai, đều phải nhờ mắt quan sát, sau gáy hắn lại không có mắt, tự nhiên phải thường xuyên quay đầu chú ý.
Lúc này quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện Tần Dũng đã cách xa hơn một chút.
Hắn chậm lại bước chân, trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ do mình chạy quá nhanh?
Chẳng qua hắn kỳ quái nghĩ đến, Tần Dũng ở phía sau tựa hồ có gì khang khác. Nhưng vào lúc này, ý nghĩ của hắn vẫn còn mơ hồ, tinh lực còn chưa thể hoàn toàn tập trung lại.
Vì thế, hắn thả chậm tốc độ, chờ đợi Tần Dũng đuổi theo.
Chỉ là khi hắn ngẩng đầu lên, lại ngoài ý muốn phát hiện.
Những binh lính trước mặt hắn đồng thời đang hướng hắn cao giọng la hét gì đó.
Trong lòng hắn kỳ lạ, theo bản năng quay đầu lại.
Ngay lúc này, đồng tử của hắn thấy được một điểm đen cực lớn đang không ngừng mở rộng trước mặt hắn, cho đến khi bao phủ lấy hắn.
" Oanh..."
Người của hắn bị cự mộc tạp trúng, cao cao bay bắn lên.
Đầu gỗ bén nhọn đâm thật sâu vào bụng dưới của hắn, lực trùng kích cường đại mang theo thân hình hắn bay ra mấy trượng, mới cạn lực rơi xuống.
Không người nào còn hứng thú xem xét, bởi vì bọn họ cũng biết, Tê Lạp Mộc đã chết, chết không thể chết lại.
Đã trúng một chiêu như vậy, sợ là cũng chỉ có Tần Dũng mới có thể bình yên vô sự mà sống sót.
Đáng tiếc chính là, Tê Lạp Mộc không phải Tần Dũng, tuy đối thủ của hắn là Tần đại dũng sĩ, nhưng hiển nhiên đối với tính mạng của hắn cũng không có gì trợ giúp.
" Ha ha ha..."
Tiếng cười cuồng vọng mà táo bạo xa xa truyền ra, Tần Dũng tiến lên ôm lấy cự mộc đã dính đầy máu tươi, quay đầu nhận chuẩn phương hướng, hướng đài cao đi tới.
Một đội ngũ ngàn người ngăn cản trên đường đi của hắn, ánh mắt bọn kỵ sĩ khẩn trương, nhưng trong mắt không hề có do dự.
Bọn họ đều nhìn ra con đường tiến tới của Tần Dũng là hướng đài cao, có thể đứng ở nơi đó, đều là những nhân vật cao tầng danh tiếng của Hung Nô đế quốc.
Một khi bị Tần Dũng chạy tới, ảnh hưởng gây ra không gì cứu vãn nổi.
Cho nên, ngàn danh dũng sĩ chắn trước mặt hắn, cả đám nắm chặt binh khí trong tay, cho dù biết không cách nào làm thương tổn đối thủ.
Nhưng chỉ cần trong bọn họ còn một kẻ còn sống, liền tuyệt đối không cho Tần Dũng đến gần đài cao nửa bước.
" Ô..."
Thanh âm tù và xa xa truyền đến.
Trên đài cao, thần sắc Cáp Mật Thứ vừa vui vừa sợ, hắn chỉ ngón tay về phía trước, nơi đó có vô số Hung Nô thiết kỵ đang giao chiến với Trình gia trung quân, nói: " Đan Vu, Quát Bạt Ưng thỉnh cầu chúng ta cho thêm một kích cuối cùng, trung quân, chúng ta thắng..."
Mạo Đốn nặng nề gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
" Đan Vu, thỉnh ngài ngự giá thân chinh..." Cáp Mật Thứ đột nhiên nói.
Mạo Đốn ngẩn ra, nhưng hắn lập tức hiểu được, ánh mắt của hắn liếc nhìn Tần Dũng đang từ xa chạy tới, rốt cục thở dài nói: " Được, đi..."
Lệnh xuất như núi, kẻ nghe phải tuân.
Theo một tiếng hiệu lệnh của Mạo Đốn, hơn hai vạn Kim Lang quân còn thừa bắt đầu động.
Một kỵ binh tiếp một kỵ binh rời đi đại bản doanh của bọn họ, hướng chiến trường lớn nhất chạy đi.
Tốc độ của Hung Nô nhân vô cùng mau lẹ, khi Tần Dũng thiên tân vạn khổ đi tới trên đài cao.
Hắn đưa mắt trông về phía xa, tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ còn là một mảnh bụi đất do vó ngựa khởi lên tung bay đầy trời.
Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng trong tầm mắt của hắn, cũng rốt cục nhìn không thấy một người sống.
Xa xa, hắn tựa hồ nghe được tiếng hò hét của mấy vạn người phía trước.
Đó là tiếng gầm rú của Hung Nô nhân, bọn họ đang cao giọng kêu to: " Vạn tuế...vạn tuế...vạn tuế..."
Sắc mặt Tần Dũng càng lúc càng khó coi.
Đột nhiên hắn há to miệng, lấy một thanh âm càng không kém hơn phía trước hò hét: " Ta...muốn.... ngựa..."
← Ch. 337 | Ch. 339 → |