← Ch.376 | Ch.378 → |
Hạ nhân kia ngây ra, với thân phận hôm nay của Hứa Hải Phong lại muốn đi cửa hông, chứng thật là một chuyện nói ra cũng không ai tin tưởng. Chẳng qua hắn cũng là người mưu trí, không dám hỏi nhiều, chỉ nói: " Đại gia đang ở trong phủ, mời ngài."
Đoàn người từ cửa hông tiến Phương phủ, đi tới đại sảnh.
Chỉ một lúc sau, Phương Hướng Minh đi nhanh vào. Chẳng qua vị Phương Hướng Trí vẫn như bóng với hình đi theo hắn lại không nhìn thấy.
" Đại ca, tiểu đệ hôm nay là vì đường huynh mà đến." Hứa Hải Phong không khách khí, trực tiếp nói thẳng ra.
" Ta biết, tiểu huynh đã sớm nhận được tin tức, đã nhượng Trí đệ đi ra ngoài điều tra, chỉ đáng xấu hổ là bây giờ còn chưa tìm được ngọn nguồn là ai tung tin tức."
Gặp được Hứa Hải Phong, trong lòng Phương Hướng Minh thở dài một hơi.
Từ khi nhận được tin tức lời đồn truyền lưu khắp thành cùng trong quân, trong tim của hắn liền treo lên một khối đá lớn.
Tại Ngọa Long thành, biết việc Hứa Hải Đường câu thông ngoại địch, chỉ có rải rác mấy người.
Hạ Nhã Quân, Tương Khổng Minh, một người là thê tử của Hứa Hải Phong, một là cánh tay phải đắc lực của hắn, đệ nhất tâm phúc, đó là tuyệt đối không thể ngoại truyền.
Vậy hiềm nghi này chỉ còn huynh đệ nhà mình cùng Lộ Thông Châu.
Chẳng qua, vô luận thấy thế nào, hiềm nghi của huynh đệ nhà mình lớn hơn một chút.
Cho nên khi hắn vừa tiếp xúc được tin tức, lập tức lệnh cho Phương Hướng Trí đi ra ngoài tìm kiếm ngọn nguồn tin tức, cần phải bắt cho được người này.
Chỉ là Phương Hướng Trí đi mất còn chưa về, Hứa Hải Phong cũng đã đến cửa bái phỏng.
Mà hắn vừa thấy mặt, liền nói thẳng muốn bàn đến việc này mà không hề e ngại, hiển nhiên trong lòng hắn cũng không hề đề phòng mình, chỉ như thế, khối đá lớn trong lòng hắn liền buông xuống tới.
" Đại ca nghĩ rằng, đây là do nhà nào truyền ra tin tức?"
Phương Hướng Minh nhìn hắn, cũng không cách nào từ mặt của hắn nhìn ra ý tứ gì, trong lòng trầm mặc một thoáng, vấn đề này thật sự quá khó khăn trả lời: " Vi huynh không biết."
" Đại ca, tin tức lần này tới đột ngột, hơn nữa tốc độ truyền bá cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Đại doanh phương tây tuy lớn, nhưng có thực lực này, quyết không vượt qua sáu nhà."
Hai hàng lông mày của Phương Hướng Minh ngưng tụ, từ trong miệng Hứa Hải Phong, hắn tựa hồ nghe được một tia sát khí.
" Sáu nhà sao."
" Không sai." Hứa Hải Phong cất cao giọng nói: " Hôm nay Trương Tấn Trung ở tại Thái Nguyên, Lộ Đỉnh Thịnh lão tướng quân vừa mới đầu hiệu, bản thân tiểu đệ sẽ không làm ra việc tay chân tương tàn."
Phương Hướng Minh hít sâu một hơi, nói: " Ngươi hoài nghi tam đại thế gia?"
Hứa Hải Phong mỉm cười, đây là vẻ tươi cười lần đầu từ khi hắn bước vào Phương phủ hôm nay: " Trong tam đại thế gia, Phương, Đường hai nhà tiểu đệ tự nhiên là tin được."
" Tô gia?" Trong mắt Phương Hướng Minh hiện lên một đạo tinh quang, Hứa Hải Phong chỉ mũi nhọn trực tiếp đến Tô gia, chẳng lẽ bên trong có duyên cớ khác, hoặc là hắn muốn nhân cơ hội này, bắt đầu diệt trừ dị tâm?
Chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng phía sau, hắn có chút không rét mà run.
" Tô Nhã Đình."
" Cái gì?"
" Đứng ra bắt cầu dẫn mối cho đường huynh cùng Khải Tát nhân, chính là người đàn bà này."
Khóe mắt Phương Hướng Minh nhảy lên một trận, sau một lúc lâu, hắn rốt cục hỏi: " Tô Xuân Vĩ vì sao phải làm như vậy?"
Nếu lời Hứa Hải Phong là thật, vậy sau lưng chuyện này, nhất định có bóng dáng của Tô Xuân Vĩ.
" Hắc hắc..." Hứa Hải Phong cười lạnh nói: " Nếu cuộc chiến Thái Nguyên, không phải tiểu đệ lấy được đại thắng, nói vậy Tô gia cũng sẽ không nóng lòng như thế."
Sắc mặt Phương Hướng Minh biến đổi, cuộc chiến Thái Nguyên, đây là đề tài vô cùng mẫn cảm.
Chẳng lẽ đây là sự lựa chọn của Tô Xuân Vĩ sao?
" Nhị đệ, đối với việc của lệnh đường huynh, ngươi định xử trí như thế nào?"
Mỉm cười, Hứa Hải Phong quay đầu nhìn Cát Hào Kiếm vẫn đứng nghiêm bên người, nói: " Cát đại nhân, theo ngươi thế nào?"
Cát Hào Kiếm lập tức thấy choáng đầu, chỉ là hắn biết thời khắc này không thể chần chờ, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: " Không giết không thể bình dân tâm."
" Được, vậy giết đi." Hứa Hải Phong tùy ý nói, phảng phất như đang nói về một con súc sinh.
Phương Hướng Minh cùng Cát Hào Kiếm lập tức biến sắc.
Ở trong đáy lòng bọn họ đồng thời thăng lên một tia hàn ý, chẳng lẽ đây mới là cách làm người chân chính của Hứa Hải Phong.
" Người sống trên đời, thứ gì là trọng yếu nhất, hoặc là nói, chúng ta nỗ lực hướng phía trên mà đi, vì chính cái gì?" Hứa Hải Phong đột nhiên cười hỏi.
Hai người bọn họ ngẩn ra, sau một lúc lâu Phương Hướng Minh nói: " Bảo vệ quốc gia."
" Tận trung quân chủ." Cát Hào Kiếm cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Hứa Hải Phong bật cười, nói: " Đại ca, giám sát sử, hai câu này chỉ là lời bề ngoài. Nếu là ta nói, ta hi vọng nhất, là sinh hoạt thật tốt, nếu có khả năng, ta sẽ cho thân nhân của ta, bằng hữu của ta hồi báo tốt nhất."
Trong lòng hai người vừa động, đoán không ra ý tứ trong những lời này của Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong nhìn vẻ mặt kinh dị bất định của bọn họ, đột nhiên thở dài một tiếng, nói: " Hứa Hải Đường là đường huynh của ta. Hai huynh đệ chúng ta cùng nhau lớn lên, gia đình đường huynh lại càng đối với ta vô cùng chiếu cố, vô luận hắn phạm vào chuyện gì, ta đều phải lưu cho hắn một đường sống mới phải."
Gương mặt Cát Hào Kiếm lập tức sụp xuống tới, Hứa Hải Phong vừa mới nói qua muốn giết người để an dân tâm, như thế nào trong chớp mắt lại muốn lưu cho hắn một con đường sống.
Hai mệnh lệnh cực đoan như thế khiến cho hắn biết phải làm sao?
" Nhị đệ, ngươi..." Phương Hướng Minh cũng dao động ánh mắt, trong ánh mắt nhìn Hứa Hải Phong vô hạn nghi vấn.
" Giám sát sử, tòa địa lao này của ngươi đã thành lập được bao nhiêu năm?" Hứa Hải Phong đột nhiên dò hỏi.
Cát Hào Kiếm không dám chậm trễ, lập tức nói: " Chỗ của thuộc hạ từng là phủ đệ của quân pháp quan trước kia, địa lao được thành lập thời gian đã lâu. Khoảng chừng mấy chục năm."
" Ân, gian phòng tận cùng trang trí cũng không tệ lắm."
Cát Hào Kiếm biến sắc, trong lòng lập tức không yên. Tuy hắn phụng mệnh đem Hứa Hải Đường giam giữ, nhưng cũng không dám làm khó hắn, nền đặc biệt đem gian phòng hào hoa tận cùng sửa sang lại một phen, cho hắn ở lại. Chỉ là không biết Hứa Hải Phong có thái độ ra sao đối với việc này.
" Khải bẩm chủ công, gian phòng này nguyên lai chính là dùng để tạm giam những quan viên vạn kỵ trưởng phạm tội, thuộc hạ chỉ là..."
Hứa Hải Phong đưa tay ngăn trở lời của hắn, nói: " Hứa Hải Đường là đường huynh của ta, ngươi làm như vậy rất đúng."
Cát Hào Kiếm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cùng ở chung với Hứa Hải Phong một chỗ, càng ngày càng lo lắng, từ xưa gần vua như gần cọp, hôm nay nghĩ đến, quả nhiên không sai.
Chỉ là, nghe Hứa Hải Phong nói chuyện, tựa hồ là càng ngày càng bao che cho Hứa Hải Đường, vậy đến tột cùng là hắn có ý định thế nào đây.
" Gian phòng đó rất tốt, ngươi tới sửa sang lại một phen, cho đường huynh ta ở lại một đoạn thời gian đi."
Cát Hào Kiếm ngẩng đầu, trong mắt nhìn Hứa Hải Phong tràn ngập nghi vấn.
" Về phần Hứa Hải Đường tư thông ngoại địch, bán đứng đại sự quân kỷ, đó là tội đại ác, tuyệt không có thể xá miễn, liền do ngươi công thẩm, lăng trì xử tử, để cảnh trừng thế nhân."
Lời của Hứa Hải Phong chuyển lãnh, bên trong ẩn chứa sát khí triệt cốt, làm Cát Hào Kiếm nhịn không được rùng mình một cái.
" Ngươi nhớ kỹ sao?" Nhìn Cát Hào Kiếm, Hứa Hải Phong nhẹ giọng hỏi.
Khóe miệng Cát Hào Kiếm có chút trừu động, qua một thoáng, hắn rốt cục cúi đầu nói: " Thuộc hạ rõ ràng, đường huynh của chủ công ở tạm trong nội lao của giám sát sử, còn Hứa Hải Đường tội không thể tha, phải lăng trì xử tử, thông cáo thiên hạ, cho thế nhân cảnh giới."
Hứa Hải Phong lộ ra vẻ tươi cười hài lòng, nói: " Được, ngươi đi xuống trước, ở trên xe chờ ta."
Cát Hào Kiếm lên tiếng, xoay người đi ra, trở lại trên xe, sờ soạng lên trán đã tuôn mồ hôi lạnh sầm sầm.
" Đại ca, Tô gia đã đãi ta như vậy, ngươi nói phải làm thế nào ứng phó?" Gặp Cát Hào Kiếm đã đi xa, Hứa Hải Phong xoay người hỏi Phương Hướng Minh.
" Nhị đệ, ngươi có chứng cớ sao?"
" Không có." Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói: " Ta biết là được, không cần chứng cớ."
Phương Hướng Minh ngẩn ra, bị câu nói không chút lý lẽ của hắn làm cả người chấn động.
Những lời này của Hứa Hải Phong cho thấy, hắn đã nhận định việc này là do Tô gia gây nên.
Nếu đã nhận định, vậy vô luận bọn họ có bị oan uổng hay không, vậy đã không còn trọng yếu.
" Cùng ta là bạn, ta sẽ đối đãi như tâm phúc tay chân, cùng ta là địch, ta sẽ tru diệt cả nhà." Thanh âm Hứa Hải Phong tuy không cao, nhưng lãng đãng mà nói, thản thản đãng đãng, lại nói ra tiếng lòng chân thật của hắn: " Đại ca, tiểu đệ phải xử lý sự việc trong thành, đi trước một bước, thỉnh đại ca hướng cô bà cùng tam thúc ân cần thăm hỏi dùm tiểu đệ."
Hứa Hải Phong ôm quyền, xoay người bước đi.
Ở phía sau hắn, sắc mặt Phương Hướng Minh nghiêm nghị, liền ngay lúc một chân Hứa Hải Phong bước ra cánh cửa, hắn đột nhiên cao giọng nói: " Thần, Phương Hướng Minh cung tiễn chủ công."
Chân của Hứa Hải Phong tựa hồ có một chút dừng lại, lại tựa hồ như cũng không có nghe được thanh âm gì khác.
Một chiếc xe ngựa hào hoa từ cửa hông Phương phủ chậm rãi chạy ra.
Xe ngựa cũng không khác gì loại xe chuyên dụng của nhưng đại tộc giàu có, chỉ là hộ vệ quanh xe lại có chút gây cho người chú ý.
Hơn năm mươi người đoàn đoàn vây quanh xe ngựa dù một giọt nước cũng không lọt, bọn họ hiển nhiên là những chiến sĩ vĩ đại được huấn luyện kinh nghiệm, đôi mắt cảnh giác đánh giá bốn phía, tùy thời điều chỉnh phương vị của chính mình, ngăn lại những phương hướng có khả năng uy hiếp đến trong xe.
Nhóm người này có hơn mười người là vệ binh của giám sát sử phủ, còn lại đều là tinh anh đệ tử của Phương phủ.
" Chủ công, thỉnh dùng trà."
Cát Hào Kiếm cung kính rót chén nước trà, đặt trên chiếc bàn nhỏ trong xe.
Từ sau khi Hứa Hải Phong lên xe ngựa, vẫn trầm mặc không nói, tựa hồ đang suy nghĩ nhiều chuyện.
Hào khí trong xe thâm trầm buồn bực, làm trong lòng Cát Hào Kiếm vô cùng căng thẳng. Hứa Hải Phong phân phó không phức tạp, chỉ là việc này tuyệt đối không thể lộ ra.
← Ch. 376 | Ch. 378 → |