← Ch.090 | Ch.092 → |
Quang âm tự tiến, tuế nguyệt như thuỷ!
(thời gian vùn vụt trôi qua chẳng khác chi nước chảy mây bay!)
Thời gian mười năm trôi qua rất nhanh chóng, thời gian tựa như dòng lưu thuỷ, nhất khứ bất phục [đã trôi qua thì không bao giờ trở lại], bánh xe của lịch sử cũng không ngừng chuyển động.
Từ lúc Lâm Phong được bước vào tử quan đến nay đã mười năm rồi, trong mười năm đó, Lâm Phong chưa một lần bước chân ra khỏi mặt đất, ngoại trừ những người dặc biệt thân cận, không một ai có thể nhìn thấy ảnh tử của lĩnh chủ đại nhân.
Mười năm trước, Lâm Phong sau khi trở lại từ Thâm Uyên Thế Giới, tiếp đó đưa ra đại kế phát triển sau này cho Khố Khắc Sâm Đạt, thì bế quan tu luyện, trước tiên là tâm hữu sở động, muốn tham tu thiên tiên đại đạo, thứ hai là tự mình tế luyện vài kiện pháp bảo, vì thế nên bỏ ra ngoài tai tất cả mọi chuyện bên ngoài, giao hết tất cả những sự vụ của bản thân cho những thủ hạ thân cận sắp xếp.
Mười năm thời gian đủ để phát sinh ra nhiều chuyện quan trọng.
Trước tiên là trên Đại Lục, mầm loạn xuất hiện khắp nơi, cũng có nhiều cuộc nổi loạn đã hiện ra, giữa các quốc gia khác nhau cũng xảy ra tranh chiến, mâu thuẫn hàng trăm năm nay cuối cùng cũng đã không chế trụ được, chiến tranh bạo phát.
Các quốc gia không ngừng tuyển quân, tăng cường tài lực, trùng kiến lại quân đội, dã tâm đã hiện ra một cách rõ ràng.
Hoả chiến nổ ra, trước tiên là làm hại đến những thường dân không có của cải, hoả chiến nổ ra, khiến cho những lưu dân gia phá nhân vong không thể không mang theo gia đình của mình để bắt đầu cuộc đào vong gian nan. Đối với những người khác mà nói, thì cũng không khác gì lắm so với những lưu dân không có của cải. Nhưng nói đến Khắc Khố Sâm Đạt mà nói, thì nó lại trở thành nơi phồn hoa thịnh vượng vào bậc nhất.
Mười năm thời gian, Khắc Khố Sâm Đạt đã không còn là một caí tiểu trấn thô sơ như trước đây nữa, bức tường thành cao mười tám mét lúc nào cũng đập vào mắt của thường nhân, tiếp đó là tám trăm vạn nhân khẩu với biết bao tâm huyết của Khải Lâm Na và nhiều người khác nữa.
Trong khuôn viên hoang dã hàng trăm dặm đã không còn như trước nữa, mà giờ đây ở đó đã có là một toà cung điện kì dị, nơi này không có chiến tranh, không có bạo loạn, đây chính là thánh địa trong mơ của hàng vạn lưu dân vô gia cư.
Ở nơi này, ban ngày thì sinh hoạt tấp nập, đến đêm cũng không cần phải đóng cửa, dân sinh an định.
Ở nơi này hoàng kim cũng như cục đất, nơi nào cũng nhà cao cửa rộng, sinh cơ có thể kéo dài đến hàng ngàn hàng vạn năm.
Dù ở nơi nào cũng vậy, đều vương lại vô số tâm huyết và mồ hôi của thác hoang giả [người khai hoang].
Khuuôn viên hoang dã hàng trăm dặm đã được thụ cự nhân cùng với Mộc Tinh Linh biến thành một dải màu mỡ, sắc màu hoàng kim của vàng đã cũng đã được thiết lập tỉ giá với những loại đặc sản được mang đến đây từ Tinh Linh chi đô, thêm vào đó là trong bảo khố còn có lưu trữ những tài liệu chế luyện Ma Pháp khí và hàng trăm Siêu Giai Ma Thú cùng Thần Thú đủ để khiến cho bất kì vị vương giả nào trên đại lục này đều muốn nhìn đến đỏ cả mắt.
Không phải nòi kể lại một cách khoa trương, sau mười năm tích góp, đã biến cho Khắc Khố Sâm Đạt thực sự có thể xem như một nơi phồn thịnh nhất đại lục.
Thành trì đã sớm hoàn thành vào năm năm trước đây, dài ba mươi dặm, rộng hai mươi dặm, luận về quy mô, đế đô của Thần Vũ đế quốc – đương kim Đại Lục đệ nhất cường quốc cũng vẫn còn chưa đủ tư cách để so sánh với chiều dài của thành Khắc Khố Sâm Đạt.
Mỗi một đặc sản được đem đến từ Tinh Linh chi đô đều được tiếp tục được buôn bán khắp mọi nơi trên đại lục, thương nhân của tộc Địa Tinh Linh thì xuất hiện khắp nơi trên Đại Lục, mang về vô số kim tệ cho Khắc Khố Sâm Đạt, vô số thương hội cũng đã đến nơi đây thành lập cứ điểm, sử dụng khối lượng kim tệ khổng lồ của mình thông qua việc trao đổi đã đem lại lợi nhuận khổng lồ cho bọn họ.
Trong những xưởng vũ khí rộng lớn, dưới sự rèn giũa từ thanh đại thiết chuỷ trong tay của các Ải Nhân đã tạo ra những vũ khí và khải giáp tối ưu cho toàn bộ đại lục, tinh kim là biểu tượng của sự giàu có ở Khắc Khố Sâm Đạt, vũ khí cùng khải giáp ở Khắc Khố Sâm Đạt tuyệt đối là những trang bị tối ưu hơn so với tất cả mọi nơi ở khắp đại lục.
Ở nơi đây, vĩnh viễn không phân biệt thân phận của đại quý tộc tôn quý và tầng lớp đại phú thương, những đồ trang sức ma pháp của Khắc Khố Sâm Đạt vĩnh viễn là những thứ yêu quý nhất của các danh viện lẫn quý phụ, tất cả các tác phẩm nghệ thuật dưới bàn tay của đương kim đệ nhất luyện kim pháp sư Pháp Lạp Đế đều vĩnh viễn đều là đối tượng tranh dành của các thương hội.
Trong Thanh Hoa cao cấp Ma Vũ học viện, mỗi một ngày đều có rất đông người đến để báo danh gia nhập với mong muốn trở thành học tử ở nơi đây, những thủ toạ cao cấp của Ma Vũ học viện ở Khắc Khố Sâm Đạt là Tạp Lạp Kì Đại sư và La Đế Phong cùng với vài vị nguyên lão tự thân toạ trấn, nghiễm thu môn đồ, vì Khắc Khố Sâm Đạt mà bồi dưỡng ra không ít Ma Pháp sư cùng với kiếm sĩ xuất sắc.
Khi Lâm Phong định ngày phát triển đại kế trong tương lai, theo đề nghị của những người bọn họ mà cho phép thành lập học viện, do các lão gia hoả đó tự thân toạ trấn, chuyên vì Khắc Khố Sâm Đạt mà bồi dưỡng Ma pháp sư cùng kiếm sĩ, sau khi đã tạo ra dược nền móng cho Ma Đạo Quân Đoàn, rồi mới tự thân bổ nhiệm vị trí trong học viện.
Ngày nay, do hai vị pháp sư thánh cấp cùng với một vị kiếm thánh tự thân toạ trấn Thanh Hoa Cao Cấp Ma Vũ học viện đã được mười năm thời gian phát triển và giữ gìn, thanh danh dĩ nhiên là đã vượt xa so với Hoàng Gia Cao Cấp Ma Vũ học viện, từ những đứa trẻ bình dân cho đến những con em quý tộc đều có thể trở thành môn hạ của học viện, nếu đạp phá cánh cửa của học viện, nếu bản thân có thể bước vào học viện là đủ tiêu chuẩn nhập học.
Điều kiện để chính thức nhập học đều dễ dàng phi thường, chỉ là một vài sự kiểm tra, miễn là thông qua những đợt kiểm tra, thì có thể tiến vào học viện, tuy nhiên những sự kiểm tra đó lại ngăn cản không biết bao nhiêu con tim nhiệt huyết cầu học của quý tộc đệ tử.
Tiêu chuẩn nhập giáo của Thanh Hoa học viện vô cùng giản đơn, chỉ là kiểm tra độ trung thành của mỗi vị học viên đối với lĩnh chủ đại nhân, trông có vẻ không hà khắc cho lắm, nhưng lại là đợt kiểm tra thập phần nghiêm khắc khiến cho khiến cho vô số người đồng thời thất vọng, nhằm tránh việc thành công rồi quay trở lại gây bất lợi với Khắc Khố Sâm Đạt.
Tóm lại, tất cả mọi chuyện đó đều vẫn chưa đủ để hình dung thanh danh cao vút của Khắc Khố Sâm Đạt ngày nay.
Nếu ví đế đô là mỏ bạc, thì ở Khắc Khố Sâm Đạt chắc chắn là một núi vàng chứ không nghi.
Điều này là đương nhiên, sự giàu có ngày nay của Khắc Khố Sâm Đạt khiến cho vô số người ghen tỵ, vì thế có một vài chuyện cũng không thể tránh được.
Mười hai vạn thành vệ do Lâm Trùng đứng đầu, mỗi ngày đều bắt lấy không ít phần tử bất lương, những phần tử này đều bị chặt đầu đem thị chúng.
Quân đội là một công cụ không thể thiếu được, với dân số tám trăm vạn của Khắc Khố Sâm Đạt, nếu như không có một đội quân ở lại toạ trấn thì đúng là một chuyện nghịch thiên, dưới sự quản lý của ba ngàn Thiết Huyết Thân Vệ cùng với ba ngàn Cuồng chiến sĩ vẫn thiếu hụt vô kể.
Vì thế còn có cả đội Thành Vệ Quân do Lâm Trùng tổ kiến và lãnh đạo, Lâm Đại và Lâm Nhị phụ trách huấn luyện, bản thân Lâm Phong định ra rằng luyện binh thì cũng cần phải luyện cương thiết vũ khí, binh lính phải phối hợp chặt chẽ với vũ khí đã luyện thành, chỉ bàn luận đến sự tối ưu của vũ khí, Thành Vệ Quân của Khắc Khố Sâm Đạt tuyệt đối có thể xung bá thiên hạ.
Thêm vào đó là các cường giả toạ trấn một cách bí mật, khiến cho Khắc Khố Sâm Đạt vững như bàn thạch, hơn nữa ở trên bầu trời lại vang lên tiếng một con cự long như đang hưởng thụ gió thu, và tất nhiên nó chính là Bạch long mã, vô thanh vô tức bay lượn trong màn vân vụ trên cao cùng với nó là Cáp Mô.
Trước khi Lâm Phong Bế nhập tử quan, cũng đã thả cho Bạch long mã cùng Cáp Mô tự do hành động, bí mặt hành động nhằm quét sạch tất cả những gì gây bất lợi cho Khắc Khố Sâm Đạt, nó có hai nhiệm vụ là bay vòng quang trên bầu trời và bảo vệ Khắc Khố Sâm Đạt với tất cả sức mạnh của bản thân, nếu như Thánh Kị Sĩ ở Thần Vũ đế quốc dám đến bầu trời của Khắc Khố Sâm Đạt để diệu võ dương oai, thì cũng có thể đánh cho hắn ta rơi trở lại xuống đất.
Lâm Phong từ đế đô trở về đã mang theo thân nhân của những thủ hạ thân cận như Lâm Trùng và Lâm Đại về đây, tất cả đều chuyển sang cư ngụ trong phủ ttrạch của bọn họ, duy chỉ có Tạp Lạp Kì cùng với gia thất của một vài vị nguyên lão là ở trong phủ của lĩnh chủ đại nhân.
Thủ phủ của vị lĩnh chủ Lâm Phong nằm ở vị trí trung tâm của Khắc Khố Sâm Đạt, khi bá tước phủ của hắn được trùng tu và cải kiến lại, quy mô của nó không chỉ được gia tăng lên gấp mười lần, kiến trúc của nó chỉ có thể nói là lộng lẫy huy hoàng vô cùng, ốc vũ thì có hàng ngàn, lâu các lập ra nhiều vô kể, lâm viên thì được bày bố tràn lan, thính trai thì có tới vài ngàn, quy mô có thể không bằng hoàng cung của hoàng đế bệ hạ, nhưng về vẻ lộng lẫy thì hơn xa.
Ba ngàn Thiết Huyết Thân Vệ cũng ngụ tại nơi này, khiến cho Bá Tước Phủ thế vũng như thiết bàn.
" Đã mười năm trôi qua rồi, ài! " Tại hậu đình lẻ loi nằm giữa sân, Khải Lâm Na ngồi trong một căn phòng lạnh lẽo, nhìn về toà pháp đàn cao lớn ở đằng xa, u uẩn thở dài một tiếng.
Đã mười năm, mọi chuyện đã qua mười năm.
Mười năm thanh xuân mà nữ nhân quý nhất bất tri bất giác đã trôi qua, Khải Lâm Na không thể không nhớ lại sự chuyên quyền độc đoán đáng ghét của tên tiểu gia hoả của Lâm Gia ngày nào trong một tửu lâu tại đế đô vào mười năm trước, trong con tim thiếu nữ của nàng đã âm thầm khắc sâu hình bóng của hắn, lúc đó nàng còn là một thiếu nữ son sắc, thực sự không ngờ rằng mười năm trôi qua đã vô thanh vô tức cuốn đi tuổi thanh xuân của nàng.
Mặc dù bản thân tu luyện Thái Thanh Đấu Khí, dung nhan không bị cải biến, nhưng xuân tâm của mộtngười thiếu nữ đã bị lão hoá mất rồi, hai mươi chín tuổi, bản thân đã hai mươi chín tuổi rồi, không biết rằng hắn có còn thích mình nữa không?
Trong tâm lý của Khải Lâm Na chó chút không bình tĩnh.
Pháp đàn của Lâm Phong đây đẫ được kiến tạo lại theo lệnh của hắn, sau khi pháp đàn được tạo thành, nơi đó luôn luôn có kim quang bao bọc, hai năm gần đây hắn hoàn toàn không lộ diện.
Toa Lị Na lặng lẽ ngồi cạnh nàng ta, trên khuôn mặt tuyệt mĩ tựa ngọc hiện lên một nụ cười tựa như vui mừng lại tựa như giận dữ, trong nội tâm như đang suy nghĩ về chuyên xấu hổ nào đó, trên khuôn mặt trắng nõn nà đột nhiên hiện lên một tia bẽn lẽn.
Đã mười năm thời gian, Toa Lị Na đã lớn lên nhiều, chiều cao của thân thể chỉ thua Khải Lâm Na một nửa cái đầu, không còn là một tiểu nha đầu gặp người là hoan hỉ của ngày xưa nữa, hiện giờ nàng đã là một tuyệt sắc mỹ nữ có khả năng khiến cho bất kì trái tim của nam nhân nào cũng phải rung động.
Thân thể tuyệt mỹ của nàng ta ẩn hiện trong bộ y phục bạch sắc khiến nam nhân trông thấy đều cuồng phún máu mũi, sự uyển chuyển của những đường cong trên thân thể như muốn thoát khỏi sự chế trụ của y phục vươn thẳng ra ngoài, bộ kiêu đồn [đồn - mông] khiến cho nam nhân khi nhìn thấy không khỏi nảy sinh những mơ tưởng bậy bạ, chưa hết, bộ ngực ngạo nhân của nàng lại rất có sức dụ người phạm tội. Phải nói thân thể của nàng ta đích thị là một tuyệt tác của tạo hoá vậy.
Trên khuôn mặt mĩ lệ như được khảm lên một nụ cười khoái lạc, trông chẳng khác gì một thiếu nữ ngây thơ hoạt bát, cặp mắt tinh minh trông giống như hai vì sao sáng trong đêm, khi làn thu ba của nàng lướt qua, khiến cho không biết bao nhiêu quý tộc đệ tử của Khắc Khố Sâm Đạt điên đảo thần hồn
" Công tử đã nói sau khi người xuất quan thì sẽ cùng với ta động phòng, đó thực sự là một chuyện rất tuyệt vời! " Toa Lị Na bí mật suy tưởng về điều này, trên khuôn mặt sáng sủa đột nhiên ửng hồng lên, rồi vội vàng quay sang nhìn khắp tứ phía như sợ có người khác phát hiện ra tâm tư của mình.
Cách đó không xa, Đái Lệ Ti đang cùng hai ả tiểu nha đầu đang đùa giỡn vui vẻ, những tiếng cười đùa vui vẻ liên tục được phát ra, vì cuộc sống của bọn họ rất dài nên có lẽ tuổi thanh xuân của bọn họ không ngắn như nhân loại, mười năm đối với bọn họ chảng khác chi một ngày, hồn nhiên không biết đến sự mâu thuẫn trong tâm lý của Khải Lâm Na cùng xuân tâm trong lòng của Toa Lị Na, khoái hoạt và hồn nhiên tựa hồ vĩnh viễn là đức tính của bọn họ.
Đột nhiên, một không gian to lớn bắn vọt ra, bầu trời đang tràn ngập ánh náng đột nhiên bị mây đen kéo đến dày đặc, lôi thanh phát ra liên hồi, trông chẳng khác gì ngày tận thế cập đến, khiến cho một vài nữ nhân lập tức trở nên sợ hãi, khắp cả Khắc Khố Sâm Đạt từ bình dân cho đến quý tộc đều bị biến cố này chấn động đến lặng người đi.
Nhãn thần của Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na đều loé lên vẻ kinh hãi, khoảng không đó liệt khai, một đạo thiểm điện loé sáng mang ánh điện hoa đánh thẳng vào pháp đàn bên ngoài trọng viện, ánh kim quang đang bao bọc xung quanh pháp đàn chống lại một kích của đạo thiểm điện đó, cả đại địa rung động như gặp phải địa chấn, ánh kim quang bao bọc xung quanh pháp đàn cũng dịu đi, rồi khôi phục lại vẻ bình thường.
" A! " Sau khi một đạo thiểm điện thứ hai từ không trung phách xuống, Khải Lâm Na cả kinh la lên một tiếng, rồi khôi phục lại sự điềm tĩnh của mình, không có thời gian để suy nghĩ về điều này nữa, cũng không lý tới phong độ quý tộc gì nữa, bạch ảnh lập tức loé lên, rồi biến mất.
Toa Lị Na cũng không chậm trễ, cấp tốc theo sau.
Mười năm khổ tu, Thái Thanh đấu khí của Khải Lâm Na và Toa Lị Na cũng đã có thành tựu, đến cả Kiếm Thánh La Đế Phong cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Sau khi phản ứng trở lại, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp rồi cấp tốc truy theo.
Đồng thời bên cạnh đó, vài đạo nhân ảnh cũng trùng thiên nhi khởi, trực diện hướng thẳng về pháp đàn.
Tiếng long ngâm cũng vang vọng khắp không trung, bóng bạch ảnh xuất hiện, bạch long xuất hiện trước tiên rồi hạ xuống pháp đàn, sau đó là đến Gia Đức Tây và Kha Đa La, những thủ hạ thân cận của Lâm Phong và các lão đầu tử cũng lần lượt đổ xô đến.
Trong tiếng lôi minh cực lớn, đạo thiểm điện thứ hai cũng hiểm độc phách xuống pháp đàn, sau khi làm méo mó kịch liệt ánh kim quang, thân hình Lâm Phong dần xuất hiện bên trên pháp đàn.
Chỉ thấy hắn ta đang ngồi ở trung tâm pháp đàn, trên đỉnh đầu hiện lên bát bảo kim thân, tay bắt ấn pháp quyết, Thái cực đồ cũng lơ lững ở trên không trung, tán phát ra một đạo kim mang bảo vệ pháp đàn, khuôn mặt của Lâm Phong của bị bóp méo hiện lên vẻ thống khổ vô cùng, thân thể thì không ngừng run rẩy.
Mây đen như bị xé toạc ra, đạo thiểm điện thứ ba lớn hơn so với hai lần trước cũng lập tức phách xuống một lần nữa, chẳng một chút do dự, tất cả mọi người đềunhảy lên trên pháp đàn, chuẩn bị hợp lực chống đỡ đạo thiểm điện này.
Đột nhiên song mục của Lâm Phong mở ra, ánh tinh quang như điện cũng theo đó mà bạo xạ, hét lên một tiếng hung tợn: " Lùi lại! " hàng vạn đạo kim quang từ trên bát bảo kim thân xạ ra, đẩy bay tất cả mọi người bên trên pháp đàn, đạo thiểm điện thứ ba mang theo khí thế lôi đình của hàng vạn quân, mọt lần nữa oanh kích vào bên trên Thái Cực Đồ.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |