← Ch.26 | Ch.28 → |
"Ngươi thật không biết tốt xấu, ép người quá đáng!" Thanh Hà tiên tử thấy Ngao Liệt không hiểu lòng mình, lại không thể trực tiếp mắng hắn, giận dữ nói: "Ngươi mau trở về, từ nay về sau đừng có mà đến Ly Sơn" Nhưng da mặt mỏng, không dám ở lại, trong lòng giận dữ ác thầm mắng Ngao Liệt quá mức đầu gỗ rồi phấp phới bay trở về núi.
"Chuyện này tính là sao đây. Ta chỉ hỏi nàng có nguyện ý hay không, sao lại phát hỏa với ta." Ngao Liệt không biết tâm tư thiếu nữ, ngẩn người cảm thấy bất mãn, thầm nghĩ: "Trở về bái kiến sư phó xem người có cách gì không!" Cũng không tới Ly Sơn, mà thẳng hướng Đông Thắng Thần Châu Thúy Hà sơn.
Trước khi tới Cực Lạc cung thì đã sớm có đệ tử hồi báo. Cửu Vĩ Hồ Lâm Mị vội vàng mang theo một đám sư huynh đệ ra đón. Xa xa trông thấy một người đang đứng ở trên không, giá vân bay lên, nói lớn: "Chúc mừng sư đệ nhập vào sư phụ môn hạ, xem ra đã gặp mặt Thanh Hà tiên tử"
Ngao Liệt nói: "Ngươi là......."
Cửu Vĩ Hồ nói: "Ta là sư tôn Tọa hạ đệ tử, đại sư tỷ của ngươi Lâm Mị!" Sau đó lại giới thiệu mấy vị khác sư huynh đệ cùng sư tỷ muội cho Tiểu Bạch long nhận thức.
Ngao Liệt vội vàng bái kiến, mặt mày mới đỏ lên, xấu hổ nói: "Thanh Hà tiên tử ta đã gặp qua. Nhưng lại có một chút hiểu lầm. Còn phải nhờ sư tôn khai sáng!"
Cửu Vĩ Hồ nói: "Sư tôn đang bế quan, ngươi đi theo ta!"
Lập tức dẫn Tiểu Bạch long trở về núi, trực tiếp đến hậu điện gặp Lâm Phong. Ngao Liệt vội vàng tường thuật lại: "Tiên tử kia thật không giảng đạo lý con chỉ hỏi nàng có nguyện ý hay không, lại phát hỏa với con, bảo con từ nay về sau không được đến Ly Sơn. Chuyện như thế con phải làm thế nào cho phải. Mong sư phó chỉ giáo"
Lâm Phong ngồi trên vân tọa, nghe thế thiếu chút nữa quạt cho hắn vài quạt, cùng Thất công chúa bốn mắt nhìn nhau. Thất công chúa cũng không nhịn cười nổi đành nói: "Ngao Liệt không hiểu chuyện nam nữ, số mệnh lại nhiều kiếp nạn, hợp lại mới thành ra như vậy. Chàng thân làm sư phụ nên dạy hắn một bài. Nếu không còn có thể sinh ra rất nhiều phiền não!"
Lâm Phong cười nói: "Ta nói chuyện yêu đương phải tự mình trải qua mới hiểu được, ta cũng không phải là Tây Thiên Phật đà, không có lưỡi hoa sen, sao có thể diễn tả hết được tư vị trong đó. Dạy không được, hắn chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ."
Đám đồ đệ nghe thế ầm ầm cười to. Dương Tiển cùng Tiểu Thanh đứng ở cuối cùng liếc mắt nhìn nhau. Tiểu Thanh có chút do dự rồi đưa tay ra nắm chặt tay của Dương Tiển. Dương Tiển cũng thuộc dạng đầu gỗ thiếu chút nữa là hoảng sợ chạy trối chết. May mà mấy sư huynh đệ cùng sư tỷ muội đều chú ý Ngao Liệt, cũng không có chú ý tới hai người bọn hắn, lúc này mới hơi yên lòng một chút. Nhưng lại không dám nhìn qua Tiểu Thanh.
Lâm Phong cùng Thất công chúa ngồi trên vân sàng (giường mây) nhìn thấy cử dộng của hai người. Không khỏi buồn cười.
Ngao Liệt ngượng ngùng mặt đỏ tới mang tai, vội vàng hô: "Mong sư phụ dạy con!"
Tiểu đồ đệ Nghê Thường yêu kiều cười nói: " Sư đệ, ngươi thật là không có tiền đồ, sư phó kêu ngươi ôm lão bà trở về. Ngươi lại chọc giận tiên tử người ta, giờ lại còn muốn sư phụ dạy cho. Có lẽ nào như vậy, sư huynh so với ngươi mạnh hơn nhiều!"
Dương Tiển vừa nghe vậy, thiếu chút nữa là bỏ của chạy lấy người, Tiểu Thanh cũng lại càng hoảng sợ, hai người vội vàng rời tay. Không khỏi khiến cho các sư huynh tỷ muội cười rộ lên, làm cả hai mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vô cùng.
Lâm Phong suy tính một hồi rồi nói với Ngao Liệt: "Cũng được, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng, ngươi đưa tai tới đây!"
Tiểu Bạch Long đại hỉ. Vội vàng đi lên ghé tai vào.
Lâm Phong bí truyền biện pháp, mấy đồ đệ khác cũng không nghe thấy gì, không khỏi lén lút bàn qua tán lại. Nhưng Tiểu Bạch long lại nghẹn ngào kêu lên: "Như vậy sao được muốn con gạo lỡ thành cơm, như vậy chẳng khác nào cầm thú, tuyệt đối không được. Xin Sư phó dạy cách khác!"
"Nguyên lai sư phó muốn cho sư đệ..." Nhóm đồ đệ lập tức giật mình. Mấy nữ đệ tử thẹn thùng đỏ mặt, âm thầm đem sư phó lợi hại khinh bỉ một hồi.
"Chàng thật là. Sao lại đi dạy Ngao Liệt mấy chuyện này chứ!" Thất công chúa cũng tức giận trừng mắt liếc nhìn Lâm Phong, mặt đẹp ửng đỏ.
"Chết tiệt!" Lâm Phong hung hăng quạt Ngao Liệt một cái làm hắn té nhào năm sáu vòng rồi mới không đổi sắc mặt mỉm cười nói: "Ngươi là tên ôn vật không có tiền đồ. Phải biết rằng đây là cửu thế nghiệt duyên không quản ngươi dùng biện pháp gì thì đến cuối cùng cũng phải kết thúc. Ta chỉ cách cho ngươi, ngươi lại nêu cao chính nghĩa. Nếu cứ không biết tốt xấu như vậy. Sau này kiếp nạn lâm đầu, lại một lần nữa luân hồi chuyển kiếp. Ta cũng không cùng ngươi nhiều lời, ngươi có thể nữa rời núi. Làm như thế nào dựa vào chính ngươi!"
Tiểu Bạch long mặt đỏ tới mang tai từ trên mặt đất bò lên. Lạy một cái, cuống quít xuất cung.
Lâm Phong nhìn lướt qua, chúng đồ đệ vội vàng dừng nghị luận, đứng trang nghiêm. Chỉ có tiểu đồ đệ Nghê Thường thè lưỡi chun mũi với Lâm Phong tuyệt không sợ hãi.
Lâm Phong hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lúc này mới khoát tay nói: "Ngàn năm sau, tam giới sẽ lại nổi lên sát kiếp không được an bình. Bọn ngươi phải cố siêng năng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt được vô lượng Kim Tiên đại đạo, mới có thể chống đỡ kiếp số, không thể chậm trễ!"
Lâm Phong lại nói với Thạch Cơ: "Ngươi mặc dù không dính nhân quả, nhưng Hồng Mông của ta chính là dùng âm dương giao thái. Hợp thể song tu mới có thể trảm lục niệm, nhập cực lạc đại đạo. Ngươi có thể đi Nam Chiêm Bộ Châu Ngũ Hành sơn một chuyến, sẽ có một phen nhân duyên!" (DG:ta nghi có liên quan tới Tôn Ngộ Không rồi cái thằng Lâm Phong này dâm đãng lắm)
Thạch Cơ mơ hồ không rõ. Nhưng không dám hỏi lại. Chỉ phải tuân mệnh lui ra ngoài.
Đợi chúng đệ tử thối lui, Thất công chúa lúc này mới quay đầu hướng Lâm Phong nói: "Thạch Cơ ra đời chưa lâu, nếu lây nhiễm nhân quả hồng trần, sợ là sẽ gặp kiếp nạn!"
Lâm Phong gật đầu nói: " Ta cũng đang muốn đi ra ngoài một chút!" Lập tức hai vợ chồng rời khỏi Cực Lạc tiên phủ đi theo sau Thạch Cơ.
Nam Chiêm Bộ châu có một ngọn núi tên là đông Hoa Sơn. Đông Hoa Sơn núi non trập trùng xanh ngắt, mây mù bao phủ quanh các dãy núi, bốn mùa như xuân. Thực là một chốn đầy vẻ thần tiên chính là nơi Đông Hoa thượng tiên giảng đạo.
Một ngày, Đông Hoa Thượng tiên từ trong nhập định tỉnh lại, đột nhiên bấm độn tính toán, hướng đồng tử phân phó nói: "Đi gọi ba vị sư tỷ của ngươi tới!" Đồng tử tuân mệnh đi ra.
Đông Hoa thượng tiên có ba vị đệ tử Tọa hạ. Chính là Bích Du, Bích Nhu, Bích Nguyệt Tam tiên tử, pháp lực đều cao cường. Trong nhóm thiên tiên cũng tính là đạo hạnh cao thâm, không dưới Thất công chúa.
Không đến một lát, Tam tiên tử bay đến bái lạy sư phó. Bích Du tiên tử hỏi: "Sư tôn bảo chúng con lại đây phải chăng là có chuyện gấp?"
Đông Hoa thượng tiên nói: "Ba người các ngươi muôn đời trước cùng Cực Lạc cung chủ, có rất nhiều duyên nợ chưa xong. Hôm nay thời cơ đã đến, có thể hiểu rõ được nhân quả. Vậy nên đi trước đến Ly Sơn, tự khắc sẽ có phân giải".
Tỷ muội ba người liếc mắt nhìn nhau, Bích Vân tiên tử hỏi: "Con có chuyện muốn thỉnh giáo sư phụ, vì sao tỷ muội ba người chúng con tính không ra tiền thân hậu thế?"
Đông Hoa thượng tiên cũng không phân trần, dùng một ngón tay, khai nhãn cho ba tỉ muội. Tỷ muội ba người lập tức hiểu rõ tiền thân hậu thế, bái tạ sư phó, rời đông Hoa Sơn, hướng Ly Sơn mà đi.
Ba nàng bay đi như một làn gió thơm mang phước lành rực rỡ nối tiếp nhau.
Bích Du tiên tử cười khanh khách nói: "Suốt đời ở đông Hoa Sơn nghe sư phó diễn đạo tu hành, vậy mà không biết muôn đời trước còn có những chuyện nghiệt chưa xong. Nghe nói Ngọc đế Thất công chúa xuống hạ giới tự ý cưới phu quân. Không ngờ vị tỉ muội kia lại đầu thai chuyển kiếp vào nhà Ngọc đế, làm cho người ta hâm mộ quá"
Bích Nhu tiên tử khó hiểu nói: "Vì sao tỷ muội ta ba người đều luân hồi vạn thế, mới có thể bái sư phó làm thầy. Thoát ra luân hồi tu thành tiên đạo, nhưng phu quân lại không vào luân hồi, năm mươi năm trước đến Tiên giới này."
Bích Nguyệt tiên tử nói: "Hỏi chuyện này để làm gì. Nhất định là do điên đảo âm dương càn khôn làm vợ chồng chúng ta xa nhau vạn thế. Trước hết cứ gặp phu quân chẳng phải sẽ rõ hết sao. Có điều không biết sư phó kêu chúng ta đi Ly Sơn làm gì"
Ba tỷ muội không nắm được yếu lĩnh, cũng không tính được chuyện gì sẽ đến.
Lập tức một đường không nói chuyện bay đến Ly Sơn, Bích Nguyệt tiên tử nói: "Lê Sơn lão mẫu là Kim tiên từ thời thượng cổ, lại tiện đường, chúng ta có thể đi trước bái phỏng một lát!"
Bích Nhu cùng Bích Du vui vẻ đồng ý, lập tức lên Ly Sơn. Mới báo danh xong, tiên nữ vừa nghe là Đông Hoa thượng tiên Tọa hạ đệ tử, vội vàng mời vào. Mới ngồi ở đại sảnh không lâu, Lê Sơn lão mẫu đã đi ra. Ba tiên nữ liền bước lên phía trước hành lễ.
"Ta cùng với Đông Hoa đạo hữu cũng có vài lần duyên phận, ba tiên vị tử không cần đa lễ!" Đông Hoa thượng tiên cùng Ngũ Trang Quan trấn nguyên đại tiên đều là từ trong hỗn độn đã thành đạo. Chỉ thiếu chút nữa tựu có thể độ chúng thành Đại thừa qui nhất, trở lại hồi sinh mà đạt thành Hỗn Nguyên Đại Đạo. Pháp lực thần thông chỉ kém thái thượng Hỗn Nguyên thánh nhân. Lê Sơn lão mẫu không dám chậm trễ, cũng miệng xưng tiên tử.
Đợi Tam tiên tử một lần nữa ngồi xuống sau, mới lại hỏi: "Không biết ba vị tiên tử đến Ly Sơn có chuyện gì?"
Bích Nguyệt tiên tử nói: "Ngày hôm nay sư tôn thay chúng ta mở thiên cơ, để cho ba tỷ muội chúng ta đến Ly Sơn. Chỉ nói là có chút cơ duyên. nhưng cũng không nói tường tận!"
Lê Sơn lão mẫu tuy đạo hạnh thâm hậu. nhưng cũng tính không ra về sau ra sao. Đành phải nói: "Lê Sơn ta không nghĩ hỗn loạn chỉ yên lặng tu hành không nhiễm nhân quả. Chỉ có môn hạ đệ tử là Thanh Hà cùng Cực Lạc cung chủ Tọa hạ đệ tử Tiểu Bạch long Ngao Liệt có cửu thế duyên nghiệt chưa kết. Mấy ngày trước từng đến đây kết thúc nhân quả, lại xảy ra một chút hiểu lầm. Chẳng lẽ ba vị tiên tử tới đây có quan hệ đến tiểu đồ (học trò nhỏ)?"
Tam tiên tử nghe xong, đều thầm nghĩ trong lòng: " Hiểu rồi. Sư phó định là cho chúng ta đến Ly Sơn giúp tên đồ đệ vô dụng của phu quân ôm lão bà trở về, vừa vặn chung đường!"
Lập tức đều nói: "Lão mẫu có thể thỉnh cao đồ đi ra gặp mặt!"
Lê Sơn lão mẫu vui vẻ đáp ứng, kêu Thanh Hà tiên tử đi ra. Ba tỷ muội thấy, đều thầm nghĩ: "Quả là có mĩ nhân tiềm chất " Cũng là bốn người đồng trang lứa nên rất nhanh xúm lại cùng một chỗ.
Bích Du tiên hồ cười hì hì nói với Thanh Hà tiên tử: "Đừng vội gọi ta là tỷ tỷ, không chừng không lâu sau, ngươi lại phải đổi giọng gọi ta bằng sư nương đấy!"
Bích Nguyệt tiên tử cười nói: "Nàng thật là không biết xấu hổ, nhanh như vậy đã muốn làm sư nương người ta" Thanh Hà tiên tử mơ hồ không hiểu đỏ mặt tức giận nói: "Muốn làm sư mẫu ta. Chẳng lẽ ngươi cùng Cực Lạc cung chủ cũng có cửu thế duyên nghiệt không thành?" Đột nhiên phát giác không ổn, thiếu chút nữa tìm một cái lổ để chui vào.
Bích Du tiên tử cười trêu ghẹo: "Còn chưa có xuất giá, cũng đã nhận biết sư phó. Chờ Tiểu Bạch long đến đây, nhất định phải giễu cợt ngươi một trận."
Lập tức, cười cười nói nói mấy vị tiên tử vui vẻ cả một đám. Lê Sơn lão mẫu đã sớm đi đâu mất không thấy thân ảnh, chỉ để lại vài tiên nữ ở một bên hầu hạ.
Lại nói Tiểu Bạch long rời Cực Lạc tiên phủ thẳng đường hướng Ly Sơn mà đi, không khỏi thầm nghĩ: "Sư phó có thể nào dạy ta hủy sự trong sạch của tiên tử người ta, thật sự là tà môn quá. Làm sao ta có thể làm chuyện gạo lỡ nấu thành cơm (bá vương ngạnh thượng cung). Như vậy không khác gì đứa con cầm thú của Vũ đức tinh quân. Tuyệt đối không được!"
Rồi lại nghĩ không ra biện pháp tốt, quả nhiên là nhức đầu.
Nghĩ vậy mà cứ cố ý kéo dài thời gian, đủng đỉnh đến Ly Sơn rồi dừng bên ngoài núi bồi hồi mấy ngày, vẫn không nghĩ ra biện pháp nào. Lại không có mặt mũi nào lên núi cầu kiến, đang muốn quay lại chạy đến nhà dượng là Kính Hà long vương ở một thời gian. Chợt thấy ba đạo độn quang hạ xuống ngay bên cạnh, hiện ra ba vị tuyệt sắc tiên tử làm cho Ngao Liệt một hồi choáng váng.
Dụi dụi mắt cẩn thận nhìn lại lại nghe một tiếng khẽ kêu: "Người này quá vô lí, cứ nhìn chằm chằm người ta. Sư trưởng của nhà ngươi là người phương nào,
Chẳng lẽ không dạy ngươi phi lễ không nhìn!"
Ngao Liệt phục hồi tinh thần lại. Tự biết mình đuối lý, vội vàng nói: "Kính chào Tiên tử. Ngao Liệt thất lễ, xin thông cảm cho!" Nhưng trong nội tâm lại nói: " Sư phu ta không những không dạy ta phi lễ không nhìn, mà còn bảo ta bá vương ngạnh thượng cung. Làm hại trinh bạch tiên tử người ta cơ!"
Ba tiên nữ đúng là Bích Du, Bích Nhu, Bích Nguyệt ba tỷ muội
Bích Du tiên tử cười khanh khách nói: "Ngươi nhìn cũng ra dáng người chính nhân quân tử. Nếu như ngươi muốn ôm lão bà về gặp sư phụ chi bằng trước hết gọi tỷ muội chúng ta một tiếng sư mẫu thì còn có thể giúp ngươi một tay nếu không thì miễn bàn!"
Tiểu Bạch long sợ tới mức nhảy dựng lên, cứng lưỡi nói: "Ách, các ngươi..."
Bích Nguyệt tiên tử trừng mắt ngọc, nghiêm trang nói: "Nói chúng ta cái gì vậy? Ngươi thật là đần độn, thấy sư nương cũng không chịu bái kiến. Đợi ngày mai nhất định phải tố cáo ngươi trước mặt sư phụ, khép ngươi tội bất kính sư trưởng!"
Ngao Liệt vội vàng nói: "Không biết ba vị tiên tử là người của Gia sư?" Trong nội tâm nhưng lại âm thầm suy đoán: "Ba vị tiên tử này cũng không giống hạng yêu tà, lại sao vô sỉ như thế, muốn làm sư nương của ta cho bằng được. Đúng rồi, sư phó dạy ta làm hại trinh bạch tiên tử người ta, khẳng định cũng đã từng làm mấy cái viêc này. Không chừng là cùng ba vị tiên tử này cấu kết!"
Cũng nghĩ lại: "Bại hoại, bại hoại, ta sao lại có thể bất kính tôn trưởng, chỉ trích sư tôn đúng sai, tử tội, tử tội!"
Không nói Tiểu Bạch long còn miên man suy nghĩ, ba tỷ muội Bích Du liếc mắt nhìn nhau, trên mặt rõ ràng lộ ánh vui mừng. Bích Nguyệt tiên tử quát: "Ta hỏi lại ngươi. Ngươi có phải là Tọa hạ đệ tử của Cực Lạc cung chủ Tiểu Bạch long Ngao Liệt hay không. Đến Ly Sơn có phải là cùng Thanh Hà tiên tử chấm dứt cửu thế duyên nghiệt?"
Ngao Liệt nói: "Đúng là vậy"
Bích Du tiên tử liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên vung tay lên xuất ra một đạo thanh quang. Thanh Hà tiên tử đang thi phép ẩn thân ẩn ở một bên bị kéo ra ngoài, lập tức mặt đỏ tới mang tai. Gấp gáp muốn chui xuống đất.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |