Vay nóng Tima

Truyện:Thi Vương - Chương 21

Thi Vương
Trọn bộ 83 chương
Chương 21: Thi Cầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Shopee


- Cái gì không tốt?

Tử Vũ cất giọng nhạt nhẽo, đầu vẫn chẳng hề quay lại, hỏi. Lệ Sa Nhã Trân ngước mắt nhìn hắn một cái, đoạn thở dài một hơi, đáp:

- Nha đầu này cũng tính là xinh đẹp khả ái, không ngờ lại bị lũ khốn kia chấn đứt gân tay gân chân, từ nay sẽ trở thành một người tàn phế...

- Dẫu sao thì vẫn còn sống!

Tử Vũ thản nhiên nói. Gân tay gân chân đứt đoạn ư? Hắn trước kia còn tự đoạn kinh mạch toàn thân, cũng đâu có trở thành người tàn phế? Thực ra mà nói, nếu hắn muốn nối lại gân tay gân chân cho một người, cũng không phải là không có cách...

Trong vô vàn những xác chết của cao thủ bị "tái chế" thành Cương thi, không phải cái xác nào cũng nguyên lành.

Mới đồng hành mấy ngày, nhưng Lệ Sa Nhã Trân cũng đã phần nào hiểu được tính cách của Tử Vũ, liền ném cho hắn một cái nhìn ác cảm, đoạn lấy ra từ trong mình một hoàn dược, nhét vào miệng nữ tử nọ.

- Ta mang cô ta theo!

Tử Vũ cố nhiên là không phản đối. Việc không liên quan đến hắn, hắn phản đối làm gì?

- Ai da, đành phải làm người tốt một lần vậy.

Lệ Sa Nhã Trân lẩm bẩm, hậm hực nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Tử Vũ, liền vội vã cúi xuống, xốc nữ tử nọ lên, đoạn nhanh nhẹn phóng theo. Miêu nữ này, không ngờ lại là một cô nàng thiện lương.

- Đây...đây là đâu vậy?

Đang nằm thiêm thiếp trên lưng của Lệ Sa Nhã Trân, nữ tử nọ đột nhiên mở bừng hai mắt, liếc qua liếc lại một hồi, ấp úng hỏi. Lệ Sa Nhã Trân thấy nàng đã tỉnh, liền hơi nghiêng đầu lại, để lộ một khuôn mặt đặc biệt đáng yêu, không ngờ còn có hai chiếc tai mèo, đáp:

- Ở trên lưng ta, không phải sao...

Nguyên lai nàng ta đã cởi áo choàng khoác lên người nữ tử nọ, mới lộ ra dung mạo như vậy. Nữ tử luôn là nữ tử, dù thuộc tộc nào, vẫn cứ có cái sự chu đáo, ôn nhu đặc biệt của họ.

- A...cám ơn tỉ...giờ muội tỉnh rồi...tỉ có thể để muội tự...

Nữ tử nọ nói đến đây, đang muốn cựa mình rời khỏi lưng Lệ Sa Nhã Trân, đột nhiên khựng lại, như thể mới nhớ ra một cái gì đó. Bất giác, hai hàng lệ châu bỗng chốc tuôn rơi, nói còn chưa hết đã trở thành một tiếng nấc nghẹn...

- Ai da, muội cũng không cần phải khóc, tuy gân cốt của muội đã bị đứt hết, nhưng cũng không phải không có cách nối lại...Ài...đừng có khóc mà...

Lệ Sa Nhã Trân, tuyệt đối không phải là một người biết cách an ủi người khác.

- Dừng lại!

Tử Vũ vốn đang im lặng đi phía trước, không ngờ đột nhiên lên tiếng, thân người cũng trở thành bất động. Lệ Sa Nhã Trân cố nhiên không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, thầm nghĩ cái tên đá tảng nhà ngươi làm gì mà phải khẩn trương như vậy, bộ phía trước có gì hay ho sao?

Phía trước đích thực là có chuyện hay ho.

Không phải một, mà là hai con yêu thú to khủng khiếp, ít nhất cũng phải lớn gấp vài lần Tử Vũ và Lệ Sa Nhã Trân cộng lại. Cả hai hình dạng tương tự nhau, đều có sừng dài cong vút, đầu rồng thân hổ, lông toàn thân tuyền một màu đen, hai mắt đỏ như chậu máu, hiển nhiên là cùng tộc. Chúng, không phải đang quần nhau chí tử, mà là đang gườm gườm nhìn nhau, toàn thân bất động, đến hơi thở cũng dường như đã bị đình chỉ.

Lệ Sa Nhã Trân làm sao lại nghe lời của Tử Vũ, đã tiến lên cạnh hắn, cũng nhìn thấy hai con yêu thú này, liền lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nhẹ giọng thốt:

- Huyết Dạ Ma Thú!?? Sao loại quái vật này lại có thể xuất hiện ở đây vậy kìa?

Nguyên lai Huyết Dạ Ma Thú là một trong những loài yêu thú cực mạnh trên Vô Tận giới, nghe đồn mới sinh ra đã đạt đến đẳng cấp yêu thú cấp 7. Hai con ma thú này đã lớn như vậy, thực lực cố nhiên phải cường hoành phi thường. Bất quá, Huyết Dạ Ma Thú thường sống thành đôi trong các vùng thâm sơn cùng cốc, làm sao ở cái khu rừng tuy rậm rạp nhưng không hiếm người qua lại này lại xuất hiện tới hai con vậy?

Con lớn hơn trong hai con đột nhiên ngẩng đầu lên, gầm gầm gừ gừ vài tiếng, toàn bộ sự tập trung vẫn hướng về con còn lại, hoàn toàn không lí gì đến sự xuất hiện của mấy người Tử Vũ. Có điều, Lệ Sa Nhã Trân vừa nghe xong mấy tiếng gầm gừ, không ngờ lại bật cười khanh khách, nếu không vì vướng nữ tử đang cõng trên lưng, chắc có thể đã gập người lại mà cười.

- Ôi trời ơi, cái thể loại gì thế này, không ngờ Huyết Dạ Ma Thú cũng biết ngoại tình với lại đánh ghen, thật khiến người ta tức cười muốn chết mà!!!

Thú nhân đối với thú ngữ tất nhiên là tinh thông dị thường.

- Miêu nữ vô tri, câm cái miệng của ngươi lại, có tin ta đem ngươi biến thành bữa tối hay không???

Con Huyết Dạ Ma Thú lớn hơn không ngờ lại quay về phía Lệ Sa Nhã Trân, gầm gừ đe dọa bằng giọng loài người. Nói tiếng người? Chẳng nhẽ con ma thú này đã đạt đến cấp 12 rồi sao???

Yêu thú cấp 12, bằng với Thánh cấp cường giả, không chỉ biết nói tiếng người, còn có thể huyễn hóa thành hình người, thực lực cường hoành không kể đâu cho hết. Bất quá, Lệ Sa Nhã Trân lại chẳng phải loại người nhút nhát, tức thì đôi môi xinh đẹp cong lên, trêu chọc:

- Ai da, ta sợ ngươi sao, muốn biến ta thành bữa tối, chỉ sợ ngươi còn chưa đủ khả năng...Ngươi nhìn cái gì? Nhìn ta à? Thấy ta xinh đẹp rồi nổi lòng ham muốn à? Ai da, đúng là hiếu sắc thành tính mà, ngươi không sợ bà nương của ngươi nổi giận lại xé ngươi thành hai mảnh hay sao??

Lần này thì đến Tử Vũ cũng phải ngạc nhiên, không ngờ Miêu nữ này đứng trước hai con yêu thú cấp 12, vẫn có thể chanh chua như vậy. Nếu là người khác, chỉ sợ đã phải cung cung kính kính để bảo toàn mạng sống rồi.

Nữ tử trên lưng Lệ Sa Nhã Trân không ngờ đang khóc cũng phải bật cười, đôi môi xinh xắn hệt như đóa hoa hàm tiếu, kết hợp với dung mạo tương đối xinh đẹp của nàng, càng khiến người khác cảm thấy yêu mến. Chỉ là, trong hoàn cảnh hiện tại, lại không có ai có tâm trạng để thưởng thức vẻ yêu kiều đó của nàng mà thôi.

- Nha đầu muốn chết!!!

Con Huyết Dạ Ma Thú gầm lên, vốn muốn lao tới xé xác Lệ Sa Nhã Trân, đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí cực mạnh đang không ngừng tỏa ra ở phía Tử Vũ, mới lập tức khựng lại, cặp mắt đỏ đảo liền qua phía hắn. Con ma thú còn lại, vốn đang ở thế đối nghịch với con này, khi cảm nhận có nguy hiểm đến, không ngờ lại lập tức nhảy tới, cùng với đồng bọn, hay chính xác hơn là phu quân của nó, chung lưng đối địch.

Xem ra, giận thì vẫn giận, nhưng yêu thì vẫn yêu.

Tử Vũ tất nhiên không dễ động nộ như thế, nhưng Ám Tuyển trong tay hắn thì làm gì có cái kiềm chế đó. Cảm nhận được sự hùng mạnh của hai con ma thú, nó tức thì muốn sống mái một trận cho thỏa chí bình sinh, huyết sát chi khí chính thị là phát ra từ thanh kiếm quái dị này.

- Ồ, thanh kiếm xấu xí đó không ngờ lại là kiếm tốt!

Lệ Sa Nhã Trân bình thường luôn tỏ ra ương ngạnh khó bảo, không ngờ lần này lại đột nhiên ngoan ngoãn, đôi miêu nhãn nhìn chăm chăm vào thanh hắc kiếm trên tay Tử Vũ, đôi chân bất giác lùi lại vài bước. Là trực giác của thú tộc cho nàng ta biết, cái thanh kiếm quỷ quái này, tuyệt đối là một thứ không nên trêu vào.

Nữ tử được Lệ Sa Nhã Trân cõng, kể từ lúc phát hiện ra Tử Vũ, cứ không ngừng si ngốc nhìn hắn, dường như đối với hắn có chút quen biết. Hiện tại, nhìn hắn một mình đối diện với hai con Ma thú khổng lồ, đôi mắt lại càng lộ ra vẻ si mê, hệt như một thiếu nữ xuân thì nhìn người trong mộng.

Chỉ thấy sát khí cũng hắc khí tỏa ra từ Ám Tuyển ngày càng nồng đậm, nhấn chìm cả một vùng rừng hoang lạnh vào không khí chết chóc khủng bố. Đối diện với thứ khí thế ấy, hai con Huyết Dạ Ma Thú cũng không dám khinh cử vọng động, yêu nguyên lực bên trong nội thể đã vận khởi đến mức tận cùng, lúc nào cũng có thể bùng phát.

Yêu thú từ cấp 10 trở lên, căn bản là thông minh không khác gì con người.

- Con người, bọn ta vốn không thù không oán, cớ gì lại quyết liệt như vậy?

Con Huyết Dạ Ma Thú nhỏ hơn cuối cùng cũng lên tiếng. Nó cố nhiên là không phải nhát gan, bất quá, vì một nguyên nhân không rõ ràng mà đánh nhau thí mạng, chẳng phải là một chuyện vô cùng ngu ngốc hay sao?

- Ta thì không vấn đề gì. Là nó!

Tử Vũ vừa nói, vừa ném thanh Ám Tuyển về phía trước, cắm phập xuống nền đất giữa hắn và hai con ma thú. Nói gì thì nói, cả tháng nay hắn cũng đã đánh nhau nhiều đến phát chán rồi, mấy ngày này cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Ám Tuyển bị chủ nhân ném đi, tức thì rung lên bần bật như thể oan ức lắm, huyết sát chí khí mới nãy còn nồng nặc đã đột nhiên tiêu thất, lại trở thành một thanh hắc kiếm tầm thường.

Phải nói thanh kiếm này kì dị đến cực điểm. Tử Vũ trong một tháng vừa rồi, đã không ít lần cố tình vứt nó ở lại chiến trường, nhưng chỉ vài giờ sau đã thấy không xác người thì xác thú mang nó trở lại với hắn. Thanh kiếm này, gọi là Ám Tuyển tuyệt đối không sai, nó đã chọn ai thì đừng hòng dứt bỏ.

Hai con Huyết Dạ Ma Thú thấy thế, cũng tức thì giải trừ giới bị, ít nhất thì trên biểu hiện là thế. Thấy chúng đã dẹp qua một bên nhường đường, Tử Vũ thản nhiên tiếp tục cất bước, lần này đã tiện tay thu lại Ám Tuyển, không để nó sinh sự thêm nữa.

Lệ Sa Nhã Trân tức thì xốc thiếu nữ trên vai lên, đoạn nhanh nhẹn phóng theo, không quên quay lại le lưỡi với hai con Huyết Dạ Ma Thú một cái.

Hai con ma thú nhìn theo ba người, một lúc sau con nhỏ hơn mới lên tiếng:

- Tha cho lão lần này. Hừ, lần sau lão còn léng phéng với con hồ ly đó, coi chừng ta không nể mặt chủ nhân mà xé xác lão ra.

- Hầy, ta nào dám nữa. Được rồi, nương tử, chúng ta đi tìm chủ nhân thôi, chuyến này đi cũng không uổng, đã tìm thấy gã thanh niên đó.

Con ma thú lớn hơn nhe hàm răng lởm chởm ra như thể cầu tài, đoạn cùng con kia dùng cực hạn tốc độ phóng vút về hướng Lạc Bình thành. Hai con Huyết Dạ Ma Thú, cố nhiên không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện ở một nơi thế này.

- Chúng ta qua đêm ở đây đi, cả ngày cõng tiểu nữ tử này, ta đã mỏi lưng muốn chết rồi!

"Ở đây" là chỉ một căn miếu hoang phía trước. Căn miếu này phải nói là đã tàn tạ phi thường, đến tượng thành hoàng thờ bên trong cũng chỉ còn hai cái chân, những thứu khác thì không cần phải nói. Bất quá, đối với những kẻ lữ hành, thì giữa chốn rừng hoang có một nơi trú mưa trú nắng thế này đã là quá tốt rồi.

Tử Vũ nhìn sang hai người, cảm thấy Lệ Sa Nhã Trân thì không sao, nhưng thiếu nữ nọ dẫu gì cũng đã trải qua một cơn kinh hiểm, chân tay tàn phế, thân thể hư nhược, đúng là cần nghỉ ngơi. Hiện tại, trên thế gian này hắn chỉ còn Nhã Dạ là người thân, trừ nàng ra đối với những người khác đều thấy nhạt nhẽo vô ảm. Bất quá, dù là vậy, thì hắn vẫn là nam nhân, đối với phụ nữ tất nhiên vẫn có cảm giác phải bảo bọc, liền gật đầu đáp ứng, rồi trực tiếp tiến vào trong miếu.

- Hây, muội tử, muội cũng không cần buồn phiền. Ta nhìn muội cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc, tiền tài của gia đình muội chắc chắn không ít, đối với việc tìm cao nhân nối lại gân cốt cho muội cũng không quá khó khăn đâu.

Thú nhân quả nhiên là Thú nhân, ăn nói rất thẳng thắn. Nữ tử nọ không hiểu là nghĩ gì, hiện tại cũng dần bình tĩnh hơn, được Lệ Sa Nhã Trân đỡ ngồi xuống, liền mỉm cười, nói:

- Tỉ tỉ, muội vẫn chưa cảm ơn cứu mạng của tỉ, muội tên Thi Cầm, còn tỉ?

- Hảo muội muội, tỉ tên Lệ Sa Nhã Trân, là Thú nhân Miêu tộc.

Lệ Sa Nhã Trân dường như rất tự hào về thân phận của mình, hoặc giả đây là tập quán của Thú nhân, bao giờ cũng giới thiệu cả thân phận.

- A, còn huynh ấy, hình như huynh ấy không phải Thú nhân?

- Y? Y tên Tử Vũ, là một tên lãnh cảm kì quái! Phải rồi, muội làm sao lại bị lũ khốn kiếp đó bắt vào trong rừng vậy?

Nử tử tên Thi Cầm dường như không nghe thấy câu hỏi của Lệ Sa Nhã Trân, miệng khẽ lẩm nhẩm cái tên Tử Vũ, đôi mắt thiếu nữ cũng như trở nên mơ màng trong một giấc mộng.

- Hừm, tiểu muội tử, không phải thích hắn rồi chứ? Hắn rất là không tốt, là bạn tình kém nhất trong những bạn tình, muội sao lại thích hắn chứ?

Thi Cầm bị Lệ Sa Nhã Trân hỏi đến ván đề nhạy cảm, tức thì đỏ mặt, len lén liếc qua Tử Vũ, thấy hắn thờ ơ như không biết gì, liền thở phào một cái, đoạn nói:

- Tỉ đừng nghĩ linh tinh...à...muội là muốn đến thăm bà con ở Lạc Bình thành, đi qua đây không ngờ...không ngờ lại gặp lũ cầm...vô lại đó...

Nàng là muốn nói "lũ cầm thú đó", chợt nhớ ra ở trước mặt mình là một Miêu nữ, vội vàng sửa lại. Lệ Sa Nhã Trân đôi mắt mèo như cười lên một cái, liền nói:

- Nói vậy là muội xuất phát từ Quyện Long thành rồi. Ta cũng từ Quyện Long thành tới đây. Muội là người bản địa ở đó à?

- Muội...phụ thân muội kinh doanh khách điếm, muội từ nhỏ sống với gia gia, mấy tháng trước mới về Quyện Long thành giúp phụ thân quản lí khách điếm.

Lệ Sa Nhã Trân tức thì vỗ tay đánh "đét" một cái, cười tươi:

- Thảo nào ta thấy muội quen quen, thì ra là nữ chủ nhân của Hưng Long khách điếm. Ta rất thích món ăn ở đó. Này, lần sau ta đến, nhất định phải giảm giá cho ta đấy nhé.

Tử Vũ lúc này cũng sực nhớ ra, nguyên nữ tử này chính là người đã tặng cho hắn tách Lục Hương trà hôm đó.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-83)