← Ch.139 | Ch.141 → |
Trưởng lão Nguyên Anh của Hắc Thổ Tông tất nhiên không thể là người ngu ngốc, hiểu rằng Long Tiêu Diêu đã chạy khỏi phạm vi khống chế, trong lòng vừa giận vừa sợ. Giận là để một người tu tiên Kim Đan sơ cấp chạy khỏi vòng vây của hắn, sợ là Long Tiêu Diêu bỏ chạy, hắn sẽ không thể về báo cáo với Thái thượng trưởng lão.
Trưởng lão Nguyên Anh Kỳ không dám trở về tông phái nhờ Thái thượng trưởng lão tới giúp tìm kiếm Long Tiêu Diêu. Nên biết người tu tiên Phi Thăng Kỳ dù ở bất cứ môn phái tu tiên nào cũng gần như chỉ chuyên tâm tu luyện, gần như không bao giờ ra ngoài. Trưởng lão Nguyên Anh Kỳ bình thường đương nhiên không có quyền quấy rầy sự thanh tu của Thái thượng trưởng lão.
Vì thế hai trưởng lão Nguyên Anh Kỳ kia chỉ đành lệnh cho đệ tử Kim Đan tăng cường phạm vi tìm kiếm, vốn từ mười mấy dặm liền mở rộng tới năm mươi dặm. Hai vị trưởng lão Nguyên Anh Kỳ cũng tự mình đôn đốc, tự tìm kiếm.
Nhưng Long Tiêu Diêu lúc này đã độn xuất ra ngoài trăm dặm. Tất cả mọi cố gắng của bọn họ đều uổng phí. Long Tiêu Diêu bởi không có đan dược phụ trợ nên phải mất thời gian ban ngày để khôi phục chân khí bị tiêu hao. Hắn đương nhiên không dám ngự khí phi hành, nhìn bản đồ tu tiên một chút rồi lại lẻn xuống lòng đất, tiến vào trong nước sông ở ngoài trăm dặm.
Long Tiêu Diêu bởi thừa kế Ngư Hành Bách Biến, thi triển tốt nhất trong môi trường nước. Trở về trong lòng đất, Long Tiêu Diêu lại bị lực cản mạnh mẽ của đất cản lại, di chuyển gian nan bên dưới đó trăm dặm, rốt cục cũng nghe được tiếng nước chảy.
Long Tiêu Diêu chui ra khỏi mặt đất, chân khí tiêu hao và thân thể mệt mỏi mười phần. Hắn đương nhiên vẫn lập tức phát động đại ảo trận yểm hộ, bắt đầu tu luyện hồi phục.
Trong mấy canh giờ hắn tu luyện hồi phục thì hai trưởng lão Nguyên Anh Kỳ kia cũng bắt đầu dẫn đệ tử Kim Đan điên cuồng lấy sơn động Long Tiêu Diêu vừa bỏ đi làm trung tâm, không ngừng mở rộng phạm vi tìm kiếm. Nhưng lúc này Long Tiêu Diêu đã cách sơn động kia hai trăm dặm, dù bọn họ đang không ngừng mở rộng phạm vi thì cũng không đạt tới một trăm dặm.
Long Tiêu Diêu khôi phục chân khí và thể lực xong liền lập tức thả người tiến vào trong con sông chảy xiết. Hắn sử dụng thần thông Ngư Hành Bách Biến thuần thục nhất. Mà Ngư Hành Bách Biến lại là thần thông thích hợp nhất để thi triển trong nước.
Thần thức của người tu tiên dù có thể tra xét trong nước tốt hơn trong lòng đất nhưng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường cũng chỉ tìm kiếm được ở hai ba thước trong nước. Mà người của Hắc Thổ Tông lại nhận được Long Tiêu Diêu nhất định tu luyện công pháp thuộc tính thổ, đã không đi xa hơn sơn động hai trăm dặm tìm kiếm hắn thì chớ, cho dù có cũng tuyệt đối không tìm kiếm trong nước sông.
Long Tiêu Diêu lần này không phải rèn luyện, đương nhiên xuôi dòng mà đi. Sau mấy canh giờ hắn đã đi dọc theo đường sông rời khỏi Hắc Thổ Sâm Lâm mấy trăm dặm. Mấy trăm dặm, cho dù là người tu tiên Phi Thăng Kỳ cấp chín thì thần thức cũng tuyệt đối không với tới được. Lúc này hắn mới chui ra từ nước sông, dừng ở bờ biển, vận chuyển chân khí, trong giây lát y phục đã nghiêm chỉnh.
Long Tiêu Diêu bố trí ảo trận bên bờ biển, đợi tới khi chân khí và thể lực khôi phục hoàn toàn mới dùng hình tượng mà hán tử trung niên Trúc Cơ sơ cấp bay về phía nam.
Long Tiêu Diêu nếu tiếp tục xuôi dòng thì sẽ tiến vào phạm vi của Ngoại Hải. Ngoại Hải có rất nhiều yêu thú Hải tộc bậc cao. Năm đó tộc trưởng Kim Lý cấp mười, tộc trưởng Điện Man và tộc trưởng Bạng tộc đều thuộc Ngoại Hải. Nhưng bởi vì trời sinh chủng tộc của họ cấp bậc thấp nên chỉ đóng ở vùng biển, cũng không dám ở sâu bên trong Ngoại Hải.
Hiện giờ cho dù Long Tiêu Diêu có thực lực không thấp nhưng lại chưa tự đại cho rằng mình có thể ứng phó với công kích của yêu thú Hóa Hình Kỳ, tất nhiên không chạy về hướng Ngoại Hải. Hắn chỉ mượn đường thủy để chạy trốn khỏi phạm vị Hắc Thổ Sâm Lâm liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại lưu vực của Hoàng Hà, sau đó quyết định nơi để mình tu luyện.
Long Tiêu Diêu bay hơn mười dặm liền tìm được một phường thị tu tiên. Hắn liền trực tiếp hạ xuống phường thị. Tài liệu luyện chế Tinh Túc Kiếm Trận còn thiếu không ít, tất nhiên hắn phải đi tìm kiếm. Hắn vẫn coi trọng kiếm trận mười phần, tự nhiên là phải nhanh chóng luyện chế, tăng cường thực lực bản thân.
Long Tiêu Diêu vừa mới tới cửa phường thì, trong lúc vô ý lại đưa mắt nhìn về phía bảng thông báo của phường thị. Hắn không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Trên bảng thông báo có treo giải truy nã, mặt trên lại rõ ràng là diện mạo của hắn, còn ghi chú là hắn có thể biến hóa hình tượng.
Hóa ra sau khi điều tra không ra được Long Tiêu Diêu, trưởng lão Nguyên Anh Kỳ của Hắc Thổ Tông kia tất nhiên hiểu là đối phương đã bỏ chạy, vì thế vội vàng chạy về tông môn nói với Thái thượng trưởng lão và môn chủ.
Vốn Thái thượng trưởng lão kia còn không dám khẳng định là Long Tiêu Diêu có liên quan tới việc Chương Chấp sự tử vong, nhưng khi nghe chuyện hắn bỏ chạy thì tất nhiên đoán được là hắn có liên hệ với chuyện này.
Chấp sự Kim Đan của Hắc Thổ Tông lại bị giết bên trong phạm vi của mình, đây rõ ràng là hành vi mạo phạm tới quyền uy của Hắc Thổ Tông. Bọn họ tất nhiên không thể chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, lập tức lấy danh nghĩa của tông phái phát lệnh truy nã.
Thái thượng trưởng lão kia dùng thần thức phát hiện ra Long Tiêu Diêu, tất nhiên biết bộ mặt thật của hắn, vì thế mới có bức hình truy nã này. Chỉ cần có thể giết chết Long Tiêu Diêu thì Hắc Thổ Tông sẽ trả tới ba mươi vạn linh thạch. Nếu có thể bắt sống thì ngoài ba mươi vạn linh thạch ra còn được tặng một kiện pháp bảo.
Có trọng thưởng tất nhiên sẽ có dũng phu. Đạo lý này Hắc Thổ Tông đương nhiên biết, vì thế chẳng bao lâu các phường thị trong phạm vi ngàn dặm đều đã biết tin tức này, hơn nữa còn tiếp tục truyền tin tức giải thưởng này xa hơn trong giới tu tiên.
Long Tiêu Diêu lúc này đương nhiên mang hình tượng dùng ảo thuật hóa thành. Với mức độ cường đại của thần thức của hắn, người tu tiên Kim Đan Kỳ đương nhiên đối mặt CŨNG không thể nhận ra. Nhưng nếu người tu tiên Nguyên Anh Kỳ chỉ cần dùng toàn lực tra xét thì sẽ phát hiện ra ảo thuật của hắn. Đương nhiên nếu đối phương có pháp khí bài trừ ảo thuật thì chỉ cần ở trong phạm vi tác dụng của pháp khí, ảo thuật của hắn sẽ mất đi hiểu quả.
Long Tiêu Diêu cố gắng ổn định tâm thần, không lập tức quay đầu bay đi. Nếu hắn làm như vậy thì chỉ sợ hai tu sĩ phụ trách bảo vệ lập tức sẽ hoài nghi ngay.
May mắn là người tu tiên Nguyên Anh Kỳ cũng rất ít khi tới thăm phường thị. Long Tiêu Diêu vội vàng dạo một vòng quanh đó, không gặp món hời nào nhưng CŨNG mua được nhiều loại tài liệu luyện chế Tinh Túc Kiếm Trận. Sau đó hắn liền lập tức rời khỏi phường thị, bay về hướng nam.
Nhưng còn chưa bay được bao xa thì Long Tiêu Diêu lại lặng lẽ hạ xuống một tòa thành trì của phàm nhân. Ba mươi vạn linh thạch, tuy rằng còn xa mới bằng giá của công pháp cao cấp Đại giai nhưng ở giới tu tiên cũng là một phần tài phú không nhỏ, cho dù là người tu tiên Nguyên Anh Kỳ cũng sẽ động tâm. Phiền toái mà huyền thưởng lệnh này đem lại cho hắn tuyệt đối không phải là thứ hắn có thể đối kháng vào lúc này.
Phải biết rằng người tu tiên sau khi tiến vào Nguyên Anh Kỳ xong chẳng những tu vi tăng tiến mà còn tinh thông một số thần thông đặc thù, trong đó phiêu di chính là một thần thông mà Kim Đan Kỳ không thể thực hiện, có thể từ một vị trí rất nhanh đi tới vị trí khác, tốc độ di chuyển tăng vọt. Đến lúc đó cho dù Long Tiêu Diêu muốn bỏ chạy cũng khó mà làm nổi.
-o0o-
← Ch. 139 | Ch. 141 → |