← Ch.302 | Ch.304 → |
Bởi vì Long Tiêu Diêu bình thường đều ở trong Vân Đô Thành, mà Ma tu thân có ma khí cho nên không dám tiến vào phạm vi Chính Đạo Liên Minh. Do đó, Ma đạo và Phong Vân Môn đạt thành hiệp nghị, Ma đạo sẽ tăng mạnh thế công ngoài thành, hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ bậc cao Chính Đạo Liên Minh. Tu sĩ Phong Vân Môn sẽ nhân cơ hội này lẻn vào trong Vân Đô Thành, tìm cơ hội ám sát Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu đương nhiên không biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần, mỗi ngày vẫn luyện đan, tu luyện, tuy có vẻ rất đơn điệu nhưng thu nhập cũng rất phong phú. Bạch Như Ngọc vì không muốn liên lụy hắn, một lòng cố gắng tu luyện, gia tăng tu vi của mình cho nên mỗi ngày đều bế quan tu luyện. Bản thân nàng có linh căn tư chất thượng giai, lại có đan dược cực phẩm sung túc, tiến cảnh cũng không chậm.
Thời gian mấy tháng nhoáng cái đã qua, tên tu sĩ chạy thoát của Phong Vân Môn đã tiềm nhập vào trong Vân Đô Thành. Hắn tuy biết đan điếm của Long Tiêu Diêu nhưng vì có pháp trận bảo hộ cho nên không thể xem xét tình huống cụ thể, lo lắng đả thảo kinh xà nên chậm rãi không động thủ. Hắn chỉ thuê một gian phòng ở phường thị, chờ đợi Long Tiêu Diêu xuất hiện.
Long Tiêu Diêu tuy rằng không biết Ma đạo phái người ám sát nhưng hắn vốn không tiếp xúc nhiều với ngoại giới. Nếu không phải vì Phùng Hướng Huy, chỉ sợ hiện tại hắn cũng không ở Vân Đô Thành mà lựa chọn mang Bạch Như Ngọc tới nơi hoang dã ẩn cư.
Nhiệm vụ nộp đan dược của Long Tiêu Diêu mỗi tháng đều có Chấp sự Quản Lý Điện tới đưa dược thảo và lấy đan dược. Lúc duy nhất hắn rời khỏi đan điếm là đi chăm sóc dược viên của hắn. Tuy rằng nhổ được không ít dược thảo quý trong từ Dược Viên của liên minh nhưng hắn chỉ gieo trồng một ít dược thảo cấp khá thấp mà thôi. Hơn nữa, hắn cũng lập ra một cái Truyền Tống Trận ở Dược Viên và đan điếm của mình, căn bản không cần lộ diện ra bên ngoài.
Tên tu sĩ Phong Vân Môn kia sở dĩ không tiếc mạo hiểm tiến vào Vân Đô Thành để giết Long Tiêu Diêu chủ yếu là do thành viên bậc cao của Phong Vân Môn có tới gần một nửa xuất thân từ Âu Dương thế gia, mà hắn cũng là một thành viên của gia tộc này. Lần liên minh tiêu diệt Phong Vân Môn, người của Âu Dương thế gia chết rất thảm trọng khiến hắn giận chó chém thớt, đổ lên đầu Long Tiêu Diêu. Nếu không phải vì phục kích, Phong Vân Môn cũng sẽ không bại lộ.
Một gã Phi Thăng Kỳ khác của Phong Vân Môn thoát khỏi một kiếp này chính là vì ẩn tu, tọa trấn tại gia tộc, cũng chính là Thái thượng Đại trưởng lão. Nghe được phong thanh, hắn lập tức bỏ chạy tới căn cứ Ma đạo. Nhưng bởi vì tu luyện công pháp thuộc tính thủy, lo lắng kinh động tu sĩ bậc cao của liên minh sẽ không thể đào thoát, hơn nữa Long Tiêu Diêu cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan Kỳ cho nên để cho một mình Âu Dương Hoành, tên tu sĩ Phi Thăng Kỳ thuộc tính thổ, tiến tới.
Người tu tiên bậc cao mỗi lần bế quan có thể kéo dài mấy chục năm, cho nên chờ đợi thời gian như vậy cũng không tính là gì. Nhưng Âu Dương Hoành thân ở trong Vân Đô Thành, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm do bị Chính Đạo Liên Minh phát hiện, trong lòng không khỏi âm thầm hận Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu tuy rằng rất cẩn thận nhưng CŨNG không phát hiện ra Âu Dương Hoành. Đương nhiên, đây cũng là do nhà trọ kia cũng có pháp trận bảo hộ, mà Âu Dương Hoành lại thu liễm khí tức. Tuy rằng thuật này không tinh diệu bằng thần thông huyễn hóa của Long Tiêu Diêu nhưng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không thể phát hiện ra được.
Bởi vì thế công của Ma đạo ngày càng mãnh liệt, một nửa số tu sĩ bậc cao của liên minh phải đi tới tiền tuyến phòng thủ, trong thành dù vẫn tiếp tục có người tuần tra nhưng CŨNG chỉ là những tu sĩ dưới Kim Đan Kỳ, đương nhiên không thể phát hiện ra Âu Dương Hoành được.
Nhoáng cái đã qua một năm, Long Tiêu Diêu từ tên Chấp sự tới lấy đan dược đã biết được Ma đạo trước sau chiếm lấy hai tòa thành thị, chẳng những người tu tiên trong đó gần như hoàn toàn ngã xuống mà phàm nhân trong thành CŨNG bị lạm sát.
Long Tiêu Diêu thẩm vấn Nguyên Anh tên Ma tu thì biết đây chính là phương pháp tà ác để dẫn đạo, chuyển hóa Ma đạo, dùng sinh linh hồn phách hấp dẫn ma khí, mà ma khí sau khi thôn phệ hồn phách lại sinh ra nhiều ma khí hơn.
Long Tiêu Diêu vô cùng phẫn nộ với thủ đoạn tàn nhẫn của Ma đạo. Chiến tranh bất lợi chủ yếu là vì số lượng tu sĩ bậc cao của Chính Đạo Liên Minh có hạn, lại phân nhau phòng ngự, trong khi Ma đạo lại tập trung công kích. Bởi vì cùng một cấp bậc thì thực lực của Ma tu chiếm ưu thế, cho nên Ma đạo vẫn chiếm được thượng phong. Nếu phe liên minh không phải vì sau khi tu sĩ Kim Đan Kỳ dùng Cuồng Bạo Đan, thực lực không thua kém Ma tu thì chỉ sợ đã còn mất thêm nhiều thành thị khác.
Sau khi Long Tiêu Diêu hiểu rõ tiền căn hậu quả thì lại từ trong cổ đan phương kia tìm được một loại Táo Cuồng Đan dành cho tu sĩ bậc cao, công hiệu tương tự như Cuồng Bạo Đan nhưng có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở lên gia tăng thực lực nhiều lần trong nửa canh giờ. Đương nhiên, nó cũng có tác dụng phụ, sau khi hiệu quả kết thúc, tu sĩ cũng chỉ có thể phát huy năm thành tu vi mà thôi.
Long Tiêu Diêu chậm chạm không muốn xuất ra loại đan dược này, một phần lo lắng Phùng Hướng Huy đạt được Táo Cuồng Đan sẽ khiến việc báo thù có thêm phiền toái, một phần nữa là do trong Táo Cuồng Đan cần một loại nguyên liệu, Hỏa Táo Quả, đã bị tuyệt tích, chỉ có trong Vạn Thú Lệnh mới có. Vạn nhất có tông sư Luyện Đan nào phân tích ra thành phần đan dược thì hắn không thể giải thích được, vô cùng phiền toái.
Long Tiêu Diêu cuối cùng vẫn quyết định sẽ luyện chế ra Táo Cuồng Đan cho Chính Đạo Liên Minh sử dụng. Đương nhiên, hắn muốn đích thân giao đan dược này cho trưởng lão Quản Lý Điện. Do vậy, hắn rốt cục đi ra khỏi đan điếm, vội vã đi tới Quản Lý Điện.
Vì để thuận tiện cho việc quản lý, ngoại trừ người phụ trách quản lý, tuần tra, những tu sĩ khác cấm phi hành trong thành. Long Tiêu Diêu hiện có lệnh bài liên minh, tự nhiên có thể phi hành.
Tuy rằng đang ở trong Vân Đô Thành nhưng Long Tiêu Diêu vẫn có thói quen tra xét xung quanh như cũ. Nhưng thói quen cẩn thận này lần này đã lại cứu hắn. Hắn phát hiện ra có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang từ trong nhà trọ phường thị bay ra, nhanh chóng lao về phía hắn.
Trong Vân Đô Thành, đệ tử liên minh đều mặc trang phục thống nhất, đột nhiên xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ với trang phục khác lạ. Hơn nữa, chẳng những người kia đang bay về phía mình mà tốc độ tuyệt đối không phải là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể có được. Sau đó, hắn đột nhiên phát hiện đối phương hư không tiêu thất, sau đó, linh khí trước người mười thước đột nhiên dao động.
Thuấn di!
Long Tiêu Diêu lập tức ý thức được đây phải là tu sĩ Phi Thăng Kỳ mới có thể là thuấn di. Bởi vì thuấn di cần phá vỡ không gian, tất nhiên sẽ mang tới linh khí dao động.
Tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia đương nhiên là do Âu Dương Hoành giả trang. Hắn chờ đợi một năm, rốt cục phát hiện Long Tiêu Diêu, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu thuấn di khoảng cách xa thì rất khó định vị chính xác. Tu sĩ Phi Thăng Kỳ sơ cấp bình thường chỉ có thể cam đoan có vị trí chính xác trong phạm vi ba dặm. Do đó hắn mới phi hành đuổi theo một quãng rồi mới thuấn di.
Khi dao động không gian truyền ra. Long Tiêu Diêu đồng thời cảm giác nguy hiểm ập tới, lập tức không chút do dự lao xuống lòng đất. Hắn biết đối diện với tu sĩ Phi Thăng Kỳ thì dù hắn toàn lực phi hành, tốc độ cũng không thể nhanh bằng thuấn di được. Cơ hội sinh tồn duy nhất của hắn chính là ưu thế độn địa.
Nháy mắt khi Long Tiêu Diêu vừa trốn vào lòng đất. Âu Dương Hoành cũng xé rách hư không bước ra. Hắn phát hiện ra Long Tiêu Diêu đã trốn vào lòng đất. không khỏi hơi sửng sốt, lập tức huy quyền đánh tới phương hướng Long Tiêu Diêu vừa biến mất.
← Ch. 302 | Ch. 304 → |