← Ch.305 | Ch.307 → |
Lúc này hai tay của Long Tiêu Diêu đều bị thương, nhưng đối mặt kẻ thù hung hãn, hắn cũng bất chấp đau đớn, tay phải lại đánh về phía Âu Dương Hoành. Khoảng cách gần như thế, hắn biết mình không thể tránh né công kích của đối thủ, chỉ có thể liều mình lao tới triển khai công kích đối đầu, liều mạng hai bên cùng bị thương cũng phải làm đối thủ trọng thương.
Âu Dương Hoành chính là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, làm sao lại liều mạng một chưởng đổi một quyền với Long Tiêu Diêu. Lúc này tay phải của hắn bị gãy xương đau thấu tim, chỉ có thể rút công kích chưởng tay trái nghênh đón quyền tay phải của Long Tiêu Diêu. Hắn tự nhiên biết quyền phải của Long Tiêu Diêu đã bị thương, cho nên dùng chưởng lực đón đỡ, muốn thừa cơ phế bỏ tay phải của đối thủ.
Long Tiêu Diêu đương nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh trước mắt, tuy rằng hắn có được thần thông tự lành bất phàm, nhưng xương cốt cánh tay trái bị thương, không thể nhanh chóng khỏi được trong thời gian ngắn. Nếu cánh tay phải lại bị thương nặng, e rằng hắn chỉ có thể bó tay chịu trói. Hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tự chui đầu vào rọ, nhưng nắm tay của hắn vẫn không chút ngừng lại, vẫn đánh lên bàn tay Âu Dương Hoành.
Quyền phải của Long Tiêu Diêu vốn đã bị thương từ trước, tuy rằng thần thông tự lành của hắn đã nhanh chóng chữa trị, nhưng trong thời gian ngắn như thế căn bản không thể tốt được. Hai cỗ lực lượng chưởng quyền của hai người giao nhau, phát ra một tiếng nổ ầm ầm, quyền phải của hắn liền trở thành một mảnh máu thịt lộn xộn, ngón tay gãy nát, cánh tay phải cũng hoàn toàn chết lặng, kinh mạch cánh tay cũng bị đánh rách tả tơi.
Long Tiêu Diêu đương nhiên không phải kẻ ngốc, ngay khi chưởng quyền giao nhau, quyền kình của hắn phá vỡ chân khí của Âu Dương Hoành, thừa cơ rót một đoàn Thái Dương Thần Hỏa vào trong cơ thể Âu Dương Hoành. Hiện giờ hắn đã có tu vi Nguyên Anh Kỳ, sớm nắm giữ kỹ xảo nén chân khí, tuy rằng đoàn Thái Dương Thần Hỏa này chỉ nhỏ như cây kim, nhưng trải qua nén ép ngưng luyện, ẩn chứa năng lượng Thái Dương Thần Hỏa phong phú.
Mục đích của Âu Dương Hoành đã đạt được, quyền phải của Long Tiêu Diêu đã bị phế. Nhưng hắn còn chưa kịp mừng rỡ, liền cảm giác cánh tay trái truyền tới một cỗ nhiệt độ nóng bỏng, dường như muốn lập tức đốt cánh tay trái của hắn thành tro tàn. Hắn vội vàng điều động chân khí áp chế Thái Dương Thần Hỏa xâm nhập vào cơ thể.
Bản thân Thái Dương Thần Hỏa có đặc tính thiêu hủy mọi thứ, chân khí của Âu Dương Hoành tự nhiên cũng bị Thần Hỏa đốt cháy, vốn chân khí của người tu tiên thông thường có thể nhanh chóng tiêu diệt loại bỏ vật lạ xâm nhập vào cơ thể, nhưng Thái Dương Thần Hỏa thuộc loại dị hỏa đỉnh cấp, mặc dù vẫn nằm trong phạm trù hỏa thuộc tính ngũ hành, nhưng vượt xa các loại ngọn lửa khác, phẩm chất còn trên cả Tam Muội Chân hỏa của tu sĩ.
Chân khí của Âu Dương Hoành không thể dập tắt Thần Hỏa xâm nhập vào cơ thể, dường như còn làm cho Thần Hỏa càng thêm hừng hực. Hắn sợ tới mức không dám tiếp tục ra tay công kích, mà toàn lực điều động chân khí bao bọc trừ bỏ Thần Hỏa xâm nhập vào cánh tay trái.
Kỳ thật cũng không phải chân khí của Âu Dương Hoành vô dụng, trong lúc Thái Dương Thần Hỏa nén ép ngưng luyện đốt cháy chân khí, đồng thời cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng của bản thân nó. Phóng thích ra từ trạng thái nén ép, mới làm ngọn lửa dường như có vẻ ngày càng lớn mạnh. Hắn đương nhiên sẽ không hiểu rõ Thái Dương Thần Hỏa, trong lòng tự nhiên vô cùng hoảng sợ, không dám tùy tiện lộn xộn, toàn lực điều động chân khí trừ bỏ Thái Dương Thần Hỏa trong cánh tay trái.
Đương nhiên Âu Dương Hoành cũng sẽ không bỏ sót đại địch bên cạnh, lúc này hắn chẳng những không còn khinh thường Long Tiêu Diêu, ngược lại coi Long Tiêu Diêu là đại địch nhất định phải giết. Vừa rồi hắn cứng đối cứng chưởng quyền đối đầu công kích với Long Tiêu Diêu, tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ rách thành một khe nứt lớn ở sâu trong lòng đất. Âu Dương Hoành lập tức dặm chân tiến vào khe nứt này, triệu hồi Pháp khí giống như vỏ trứng bảo hộ mình.
Pháp khí vỏ trứng này là một kiện cổ bảo trung phẩm thuộc tính thổ, bên ngoài người Âu Dương Hoành lập tức xuất hiện một cái vòng bảo hộ hình vỏ trứng. Nhưng bởi vì khe nứt dưới lòng đất này rất hẹp hòi, không thể triển khai vòng bảo hộ được, chỉ bảo vệ được đa phần thân thể hắn, trước ngực lại lộ ra bên ngoài. Hắn dùng chân khí ngưng kết thành một cái khiên chân khí trước ngực, hai tay của Long Tiêu Diêu đã bị thương nghiêm trọng, lực công kích giảm mạnh, hắn có thể yên tâm trừ bỏ ngọn lửa trong người.
Lúc này quả thật là hai tay của Long Tiêu Diêu đều tạm thời không có lực lượng tiếp tục công kích đối thủ, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội trước mắt. Nếu Âu Dương Hoành trừ khử Thái Dương Thần Hỏa trong người, hai tay của hắn lại chưa thể phục hồi như cũ, vậy thì tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn được. Mặc dù tạm thời hắn không thể dùng nắm tay công kích, cũng không cản trở hắn triệu hồi linh sủng, mười tám con Phệ Linh Trùng lập tức xuất hiện trên khiên chân khí trước ngực Âu Dương Hoành.
Hiện giờ Phệ Linh Trùng đã thăng đến cấp sáu, năng lực cắn xé cắn nuốt đã tăng lên diện rộng, ngay cả linh thạch trung cấp cứng rắn cũng bị nó gặm nuốt không phí chút sức nào, huống chi chỉ là lá chắn do chân khí ngưng kết thành.
Âu Dương Hoành đang tập trung toàn bộ tinh thần xua tan Thần Hỏa trong cơ thể, sắp thấy đã hoàn thành, lại phát hiện mười tám con quái vật như bọ cánh cứng nháy mắt cắn xé ra mười mấy cái lỗ nhỏ trên lá chắn trước người. Tuy rằng hắn không biết Phệ Linh Trùng, nhưng cũng ý thức được mấy con trùng nhỏ trước mắt tuyệt đối không đơn giản, bất chấp tiếp tục xua tan Thần Hỏa còn sót lại trong cơ thể, trước tiên giải quyết những Phệ Linh Trùng này.
Nhưng mà, Âu Dương Hoành còn chưa xua tan hoàn toàn Thần Hỏa trong cánh tay trái, hơn nữa kinh mạch cũng bị Thần Hỏa tổn thương, không thể vận chuyển chân khí, tự nhiên tạm thời mất đi tác dụng; cánh tay phải tuy là cũng bị thương, nhưng may mà kinh mạch không có trở ngại, tay phải vung lên, lập tức ngưng kết chân khí thành một bàn tay cực lớn chụp vào Phệ Linh Trùng trước ngực.
Cũng là bởi Âu Dương Hoành không biết Phệ Linh Trùng, cho nên mới đi lấy thần thông chân khí ngưng hình định vây khốn Phệ Linh Trùng. Nhưng mà, chân khí chính là tinh hoa thiên địa linh khí chuyển hóa thành, làm sao có thể vây khốn được Phệ Linh Trùng chứ? Ngược lại đó là thuốc bổ mà Phệ Linh Trùng thích nhất, mười tám con Phệ Linh Trùng vui vẻ cắn xé bàn tay chân khí kia.
Chỉ thoáng cái, Phệ Linh Trùng đã cắn xuyên qua bàn tay chân khí, lập tức chui ra đánh về phía Âu Dương Hoành. Âu Dương Hoành còn chưa trừ khử sạch sẽ Thần Hỏa, chẳng những cánh tay trái chưa phục hồi được, kinh mạch bị tổn thương, vận chuyển chân khí trong người CŨNG bị ảnh hưởng. Nhưng lúc này đã không cho phép hắn từ từ chữa thương, lại không thể sử dụng Pháp khí, chỉ phải lấy tay phải bấm tay thúc đẩy chân khí bắn về phía Phệ Linh Trùng.
Thân thể Phệ Linh Trùng chỉ to bằng hạt đậu đỏ, lại hết sức cứng rắn, bị lực đánh từ ngón tay của Âu Dương Hoành đánh trúng, lập tức đánh bay vào vách khe nứt dưới lòng đất. Tuy rằng va chạm rất mạnh, nhưng không có chút tổn thương gì. Phệ Linh Trùng bị đánh rơi xong liền lập tức quay đầu bay lên đánh thẳng đến trước ngực Âu Dương Hoành.
Mười tám con Phệ Linh Trùng sau khi thăng cấp thì tốc độ phi hành tăng vọt, chân khí lại không thể tổn thương tới chúng, đều liều mạng đánh về phía Âu Dương Hoành. Trong lòng Âu Dương Hoành âm thầm kêu khổ, hắn không biết Phệ Linh Trùng rốt cuộc sẽ dẫn đến tổn thương gì với hắn, cũng không dám để cho Phệ Linh Trùng tới gần. Nhưng Phệ Linh Trùng quấn sống quấn chết, giết cũng không được, hắn chỉ có thể không ngừng bấm tay bắn ra chân khí chống đỡ Phệ Linh Trùng.
Âu Dương Hoành bị Phệ Linh Trùng không ngừng quấy rầy, không rảnh trừ bỏ Thần Hỏa trong người. Nhưng hắn cuối cùng là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, chân khí thâm hậu, có thể tạm thời ngăn chặn Thần Hỏa. Long Tiêu Diêu CŨNG không gia nhập công kích, mà thừa cơ hội điều dưỡng khôi phục.
Âu Dương Hoành không dám để Phệ Linh Trùng tới gần người, chỉ phải toàn lực không ngừng công kích, không ngừng tiêu hao chân khí. Hắn biết tiếp tục kéo dài thì chỉ có thể càng thêm bất lợi với mình, thân hình vừa động lập tức độn lên trên.
← Ch. 305 | Ch. 307 → |