← Ch.390 | Ch.392 → |
Long Tiêu Diêu đi Ngoại Hải săn bắt yêu thú khẳng định sẽ mạo hiểm không ít. Đầu tiên có thể tìm được yêu thú Hóa Hình Kỳ hay không vẫn còn khó nói, hơn nữa, hắn còn có thể gặp phải yêu thú cấp mười. Trải qua sự kiện Tử Giao, hắn biết nếu gặp phải yêu thú cấp mười thì hắn e rằng chỉ có một cách đó là bỏ chạy trối chết. Hơn nữa, đang ở Ngoại Hải, hắn có thể chạy thoát được hay không cũng là một vấn đề lớn.
Điều Long Tiêu Diêu tiếc nuối nhất chính là còn chưa thể tu tập phù lục thượng cổ. Mấu chốt nhất chính là hắn căn bản không hiểu được bí tịch phù lục thượng cổ, văn tự ghi trong đó sớm đã tuyệt tích, hắn căn bản không thể bắt tay vào làm được. Một trong những mục đích chuyến đi lần này của hắn chính là tìm kiếm bí tịch liên quan tới văn tự cổ phù và phù lục ở cổ Phù Phái nơi Thiên Tinh Hải Vực.
Long Tiêu Diêu vẫn chưa dừng nghiên cứu đối với phù lục thượng cổ màu vàng thu được từ Kim tu sĩ. Nhưng cho tới hôm nay, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế cổ phù, hình thành một tấm chắn phù văn có đường kính chưa tới hai thước. Hắn từng thí nghiệm qua, tấm chắn này dù là do phù văn biến ảo ngưng kết ra nhưng có thể ngăn cản công kích toàn lực của Quy Nguyên Kiếm Trận.
Long Tiêu Diêu trực tiếp truyền tống tới Thiên Tinh Chủ Đảo. Hiện tại, thời gian đã trôi qua mấy chục năm, chắc những đại tu sĩ Thiên Phú Phái cũng đã mất đi kiên nhẫn, sẽ không tiếp tục truy tìm hắn. Đi vào Thiên Tinh Chủ Đảo, hắn trước đi vào phường thị, tìm kiếm tin tức cổ Phù Phái.
Cổ Phù Phái từng rất huy hoàng, nhưng là chuyện của mấy ngàn năm trước. Lúc ấy, nó chính là một một trong ba đại phái siêu cấp ở Nam Thổ Đại Lục chuyên môn nghiên cứu phù lục. Năm đó, Giới tu tiên của Nam Thổ Đại Lục nổi danh với phù lục, sau đó vì những phù lục truyền lưu dần tiêu hao gần như không còn, mà tài liệu luyện chế phù lục thượng cổ gần như đã tuyệt tích cho nên ba đại môn phái trước sau dần suy tàn.
Cuối cùng, Cổ Phù Phái bị một đại phái tu tiên khác tới tận nhà đánh cướp, không thể không viễn độn tới Ngoại Hải để tránh né. Vạn Phù Môn tuy rằng vẫn trú chân ở Nam Thổ Đại Lục nhưng không còn là môn phái chuyên về phù lục nữa, hiện cũng không khác gì với những môn phái tu tiên khác. Mà đại phái thứ ba là Thiên Phù Môn đã hoàn toàn biến mất, bị một đại phái tu tiên khác tiêu diệt, bí tịch cũng đã thất truyền.
Hiện giờ, Cổ Phù Phái chỉ là một môn phái nhỏ, cao thủ mạnh nhất trong môn cũng chỉ là Nguyên Anh sơ giai. Đây cũng không phải là chuyện gì cổ quái, nó truyền thừa cho tới nay vẫn dựa vào bí tịch và chế phù, hơn nữa đều là phù lục thượng cổ, cũng thuộc loại bí tịch vô dụng ở Giới tu tiên hiện nay. Ngoại trừ phù lục thượng cổ ra, môn phái này thiếu những công pháp và bí tịch tuyệt hảo, có thể miễn cưỡng sống yên ở Giới tu tiên đã là không tồi rồi.
Cổ Phù Phái tuy rằng cũng nghiên cứu phù lục hiện đại nhưng chưa tìm ra được điều gì đặc sắc cho nên linh thạch của môn phái vẫn không sung túc. Toàn bộ môn phái có gần trăm đệ tự, vẫn chưa thuê được chủ đảo sang quý nào mà cư trú ở Địa Chu Tinh Đảo.
Long Tiêu Diêu truyền tống tới Địa Chu Tinh Đảo, cũng dễ dàng tìm được trang viên nho nhỏ mà cổ Phù Phái đóng quân. Hắn đã chuẩn bị một ít đan dược, linh thạch và hai bộ công pháp Địa giai để vào một chiếc nhẫn trữ vật, không che dấu tu vi bản thân, biến thành một lão già, trực tiếp đi tới bái phỏng.
Chưởng môn cổ Phù Phái là một gã tu sĩ Kim Đan trung giai, phát hiện khách nhân là một cao thủ mình không nhìn ra tu vi liền cung kính dẫn Long Tiêu Diêu tới phòng khách. Mà một trưởng lão Nguyên Anh Kỳ duy nhất của cổ Phù Phái cũng vội vàng từ trong bế quan đi ra, cung kính thi lễ với Long Tiêu Diêu rồi nói:
- Tại hạ là Vương Bất Vọng, trưởng lão của cổ Phù Phái. Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu, cũng không biết tệ phái có thể giúp được gì đạo hữu!?
Long Tiêu Diêu mỉm cười nói:
- Tại hạ họ Long, Vương trưởng lão không cần khách khí. Tại hạ nghe nói quý phái có cất giữ bí tịch phù lục thượng cổ, vốn cảm thấy rất hứng thú với điều này cho nên rất muốn có thể được tham khảo đôi chút.
Lão già họ Vương nghe vậy thì trong mắt hơi hiện ra vẻ do dự nói:
- Long đạo hữu có thể không biết, những phù lục thượng cổ hiện tại đã không thể luyện chế, lại cũng không có tác dụng quá lớn với đồng đạo Giới tu tiên. Nếu không, chút thực lực của môn phái chúng ta căn bản không thể bảo hộ những bí tịch kia được. Chỉ là những bí tịch này chúng ta kế thừa sư môn, không dám đánh mất. Nếu không thì dù đưa cho đạo hữu cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Long Tiêu Diêu cười nói:
- Vương trưởng lão khách khí rồi! Ta không có ý tứ cướp đoạt truyền thừa của quý phái, chỉ là muốn đọc một chút mà thôi. Ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của quý phái. Nơi này ta có một ít linh thạch và đan dược, còn có công pháp Địa giai. Chỉ cần quý phái đồng ý, ta có thể giao ra để làm trao đổi với quý phái.
Vương trưởng lão nghe vậy liền biến sắc, cổ Phù Phái hiện tại đã suy tàn, dù là Long Tiêu Diêu cậy mạnh cướp đi thì e rằng bọn họ cũng không có sức chống đỡ. Đương nhiên, những thứ quý giá nhất đã được bọn họ che dấu ở một địa điểm bí mật. Nhưng dưới sưu hồn thuật, bí mật gì cũng không thể che dấu.
Trọng yếu nhất là Vương trưởng lão cho rằng bí tịch truyền thừa của cổ Phù Phái quả thật không còn có ý nghĩa gì nữa. Nhưng cổ Phù Phái thiếu linh thạch, khó có thể thuê được nơi linh khí thượng thừa để tu luyện, cũng không thể mua được những đan dược tuyệt hảo, càng không nói tới công pháp cao thâm. Nếu muốn Cổ Phù Phái được chấn hưng lần nữa, những thứ này thiếu cái gì cũng không được, cũng là những vật phẩm hắn vô cùng khao khát.
Trên mặt Vương trưởng lão lúc này đã hiện ra vẻ tham lam và xúc động, thì thào nói:
- Những lời của Long đạo hữu là thật sao?
Long Tiêu Diêu tùy ý lấy ra nhẫn trữ vật đã chuẩn bị sẵn, xuất ra một cái ngọc giản, một bình ngọc chứa đan dược thuộc tính thủy dành cho tu sĩ Nguyên Anh sơ giai. Trong ngọc giản có một bộ công pháp Địa giai trung cấp thuộc tính thủy. Trước khi tới đây hắn đã biết trưởng lão Nguyên Anh Kỳ duy nhất của cổ Phù Phái tu luyện công pháp thuộc tính thủy, tự nhiên chuẩn bị rất đúng thứ.
Quả nhiên, sau khi xem xét hai thứ này, sắc mặt của Vương trưởng lão lập tức đại biến. Hắn đang vô cùng khao khát hai thứ này. Công pháp hắn tu luyện cũng chỉ là Huyền giai đỉnh cấp, có thể gia tăng Nguyên Anh Kỳ hoàn toàn là do chiếm được một loại thiên tài địa bảo Thủy Dung Hoa. Dưới sự phụ trợ của thứ này, tu vi của hắn mới tiến nhanh. Nhưng hiện tại, với công pháp hiện có, không có thứ gì phụ trợ thì quả thật tu vi hắn cũng không tiến triển thêm qua mấy năm qua.
Vương trưởng lão nhìn thấy hai thứ này, đương nhiên cho rằng bí tịch phù lục thượng cổ đương nhiên có giá trị thua xa, huống chi Long Tiêu Diêu cũng chỉ là mượn đọc mà không phải lấy đi cho nên vội vàng gật đầu đồng ý.
Hết thảy những điều này đã sớm nằm trong phán đoán của Long Tiêu Diêu. Nhưng hắn sợ rằng đối phương còn có tàng tư cho nên mới nói tiếp:
- Vương đạo hữu, vật phẩm của ta đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ là không biết giá trí vật phẩm quý phái đưa ra như thế nào, không biết có khiến tại hạ vừa lòng hay không.
Vương trưởng lão nghe vậy liền nói:
- Long đạo hữu yên tâm. Nếu đạo hữu đã hứng thú với phù lục thượng cổ thì ta dám nói không có môn phái nào có thể cất chứa đầy đủ như chúng ta, cam đoan có thể khiến đạo hữu hài lòng.
Long Tiêu Diêu vẫn không nói gì thêm, đi theo Vương trưởng lão vào một gian phòng có pháp trận bảo hộ. Pháp trận này cũng không phức tạp, Vương trưởng lão đánh ra một đạo pháp quyết, pháp trận lập tức xuất hiện một cánh cửa. Trong căn phòng này, trên bàn có đặt hơn mười ngọc giản, cũng không có cái nào là ngọc giản thượng cổ không hương, không sắc.
← Ch. 390 | Ch. 392 → |