← Ch.107 | Ch.109 → |
Lăng phu nhân ngạc nhiên, cười nói:
- Đứa nhỏ này, con nói hưu nói vượn gì đó. Nếu có đan dược như vậy, các phu nhân trong đế đô chắc điên cuồng tranh nhau mua.
Xuân Lan nũng nịu cười nói:
- Phu nhân, thiếu gia không nói dối đâu. Người nhìn ta và Thu Nguyệt xem. Hai đứa con dùng dưỡng nhan đan nên mới có làn da đẹp như vậy.
Lăng phu nhân cẩn thận đánh giá hai nô tỳ xinh đẹp, trong mắt không khỏi toát lên vẻ ngạc nhiên, bàn tay xanh như ngọc vô thức gõ lên bàn. Cả Xuân Lan và Thu Nguyệt đều biết Lăng phu nhân có một thói quen. Đó là khi bà ngạc nhiên, vui mừng hay lo lắng quá độ, sẽ vô thức dùng ngón tay gõ vào cạnh bàn.
- Thật sao?
Lăng phu nhân nhìn lên, trong ánh mắt nhìn con mình tràn ngập vui sướng.
Thực ra, biến hóa to lớn trên ba người Xuân Lan, Thu Nguyệt và Diệp Vi Ny phần lớn là do hiệu quả tẩy tủy thân thể của Tử Lam Chu Quả.
Dưỡng nhan đan quả thật có ứng dụng rất lớn. Tu Chân Giới cũng có rất nhiều nữ giới. Trải qua hàng tỷ năm phát triển, đã sớm đem các loại đan dược tưởng tượng ra được luyện chế đến tận cùng. Điều này chốn thế tục như Thương Lan đại lục không thể so sánh.
Nhưng đồng thời, cũng có một điểm Tu Chân Giới không bằng Thương Lan đại lục. Các loại dược liệu ở Tu Chân Giới trải qua hàng tỷ năm thu thập, các loại dược liệu cao cấp thuyền túy thiên nhiên sớm đã không còn. Về cơ bản tất cả đều là do con người gieo trồng. Tuy nói rằng cũng không sai biệt mấy, nhưng so với thiên nhiên mọc ra cũng còn thua kém rất nhiều.
Còn Thương Lan đại lục, chỉ nói riêng trong đế quốc Lam Nguyệt, bất kể là rừng rậm hay thảo nguyên, những thứ trong mắt Lăng tiêu được gọi là thiên tài địa bảo dược liệu đều tùy ý có thể thấy được. Dược sư của Lam Nguyệt đế quốc tuy rằng cũng có thể sử dụng một ít dược liệu, nhưng tóm lại, về căn bản, bọn họ không thể phát huy giá trị chân chính của dược liệu.
Cũng không thể trách hệ thống y dược kém cỏi, chỉ có thể nói là, nhận thức về y dược của người Thương Lan đại lục còn xa mới bằng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu mỉm cười gật gật đầu. Có thể làm cho mẫu thân vui vẻ ra mặt, cảm giác như mình vừa làm được một thành tựu lớn nhất từ trước tới giờ.
- Thì ra là đan dược do con ta luyện chế. Mẫu thân thật tự hào vì con.
Lăng phu nhân tuy rằng vô cùng tò mì với công hiệu của trú nhan đan, nhưng nỗi cao hứng vì con mình ở trong lòng lại lớn hơn rất nhiều. Cảm giác Lăng Tiêu dường như đã khác xưa rất nhiều, khí chất toát ra làm người ta cảm thấy tự nhiên dễ gần.
Xuân Lan thấy phu nhân cao hứng, liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, thản nhiên cười nói:
- Phu nhân, còn có một tin tức rất tốt, người có muốn nghe hay không?
- Con bé này, trong mắt ngươi còn coi ta là phu nhân hay không? Cũng đã lâu rồi ngươi không về phủ phải không?
Lăng phu nhân cười mắng một câu, sau đó nói:
- Ta rất muốn nghe, còn tin tức tốt gì nữa đây?
- Thiếu gia... Cho phép Xuân Lan nói nhé?
Xuân Lan có chút nghịch ngợm cười nói với Lăng Tiêu. Lăng phủ quy củ cũng không quá khắt khe. Cho dù là hạ nhân cũng có chút thoải mái. càng không nói tới những nô tỳ do đích thân Lăng Tiêu bồi dưỡng như Xuân Lan và Thu Nguyệt.
Lăng Tiêu nhấp một ngụm trà, thản nhiên gật gật đầu. Hán vốn cũng không muốn gạt người nhà. Người nhà đem đến cho hắn cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có. Lăng Tiêu đã sớm thề phải bảo vệ bọn họ, không để bọn họ bị tổn thương gì cả, kể cả về mặt tinh thần. Hắn cũng không hi vọng người nhà cảm thấy hắn xa cách bọn họ.
- Thiếu gia đã không còn là Thiên Mạch giả nữa rồi.
Xuân Lan cố ý dùng giọng nặng nề nói. Nói xong, cười nghịch ngợm nhìn Lăng phu nhân đang đứng nghệch mặt ra.
Giọng run run, Lăng phu nhân, hốc mắt ngấn đầy nước, hỏi Lăng Tiêu:
- Tiêu nhi, chuyện này là thật sao?
Lăng Tiêu gật đầu:
- Hài nhi sau khi tìm kiếm đã tìm được một số dược vật. Gần đây đã giải trừ thiên mạch.
- Liệt tổ liệt tông Lăng gia hiển linh!
Lăng phu nhân nước mắt chảy ròng ròng
Trong phòng thờ liệt tổ liệt tông của Lăng gia, Lăng phu nhân dáng vóc tiều tụy vô cùng, kéo Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất dập đầu dâng hương. Tuy trong lòng Lăng Tiêu cho rằng việc này có chút không đúng. Có thể đột phá Thiên Mạch, cùng liệt tổ liệt tông thực chẳng có quan hệ gì. Hơn nữa thân cận bên cạnh Lăng Tiêu là cha mẹ huynh muội, chẳng có quan hệ gì đến mấy vị tổ tông này cả. Lăng Tiêu hoàn toàn không quan tâm đến họ. Tuy nhiên, không cãi lời mẫu thân, cũng là một hình thức hiếu thuận, Lăng Tiêu chỉ có thể nghe lời mẫu thân dập đầu, sau đó dâng hương.
Theo phong tục của đế quốc Lam Nguyệt, nữ tử khi chưa thành hôn không thể vào từ đường bái tế tổ tông. Nhưng chánh thất phu nhân sau khi kết hôn có thể tế tổ. Bởi vì vộ chồng sau khi trăm tuổi cũng hợp táng một chỗ nên cũng không cấm chánh thất phu nhân tế tổ.
Sau khi Lăng phu nhân bái tế tổ tiên xong, kéo Lăng Tiêu ra, lấy khăn tay lau cặp mắt đã đỏ bừng, dịu dàng nói:
- Tiêu nhi, con có biết ngày đó vì sao phụ thân giận dữ đả thương con không?
Lăng Tiêu cười lạnh nhạt:
- Là hài nhi bất hiếu, làm phụ thân tức giận.
Lăng phu nhân lắc đầu, khẽ thở dài:
- Năm xưa Tạ gia, vào lúc nhà ta khó khăn nhất, đã từng giúp đỡ chúng ta. Hơn nữa cha con cùng với Tạ Trung Đình từ nhỏ tâm đầu ý hợp. Mặc dù sau này thân phận địa vị chênh lệch, nhưng khi Tạ gia tới nhà cầu hôn, mẫu thân vẫn cho rằng đây là một cuộc hôn nhân xứng đáng. Không ngờ thiếu chút nữa hại chết con. Phụ thân con lúc ấy giận nhất chính là do không ngờ con đã bị con nha đầu Tạ gia kia tính kế, lại u mê trong lưới tình mà che chở cho nó, không chịu nói ra chân tướng. Vì thế trong cơn giận giữ, lỡ tay đả thương ngươi, sau đó cứ hối hận mãi.
Lăng Tiêu nói:
- Mẹ, con chưa bao giờ trách phụ thân.
Lăng phu nhân vui vẻ gật gật đầu, sau đó nói với Lăng Tiêu:
- Diệp Vi Ny là một cô gái rất tốt. Nhưng mà, mối quan hệ của con với cô bé Isa trong học viện rốt cuộc như thế nào?
- Mẫu thân nghe ai nhắc đến nàng thế? Nàng là người thừa kế gia tộc buôn bán dược liệu lớn nhất trong nước. Quan hệ với con cũng không tồi.
Lăng Tiêu hơi khựng lại, mặt đỏ ửng lên khi nói.
- Chỉ là không tồi thôi sao? Ha ha. Mẹ nghe nói, khi con bị mọi người xem thường, chỉ có đứa nhỏ đó luôn luôn không rời con, xem con là bằng hữu, tin tưởng con. Tiêu nhi, quý tộc có thể có nhiều vợ mà.
Lăng phu nhân vừa thân mật nhẹ nhàng phủi chút bụi trên vai Lăng Tiêu, vừa bỡn cợt nói.
-...
Kì thật Lăng Tiêu rất muốn hỏi lại một câu: vì sao cha chỉ cưới có mình mẹ thôi?
Lăng phu nhân kiêu hãnh nhìn con mình, cảm thấy vô cùng vừa mắt, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, trên mặt không dấu nổi vẻ tươi cười:
- Nếu phụ thân con biết chuyện, người nhất định cũng vô cùng cao hứng!
Lăng Tiêu bỗng nói:
- Lần này con đi kinh lịch phương nam, đã trải qua không ít chuyện. Mẫu thân xem, chuyện thái tử đăng cơ, có ảnh hưởng gì đến cha không?
Lăng phu nhân hoảng sợ, vội vàng nhìn ngó chung quanh, khi đã chắc chắn không có ai mới dám liếc mắt nói với con:
- Từ nay về sau ở trước mặt người ngoài, con không được hồ ngôn loạn ngữ như thế, tránh mang họa vào thân.
Rồi lập tức nhẹ giọng nói:
- Thái tử điện hạ cũng tìm phụ thân con mấy lần, nhưng phụ thân con không đáp ứng, đại khái là điện hạ... rất không hài lòng.
Trên mặt Lăng Tiêu toát lên một cỗ lãnh ý."Không hài lòng sao? Tốt nhất là chỉ có không hày lòng thôi. Nếu không, cho dù ngươi có đăng cơ làm hoàng đế, ta cũng không bỏ qua cho ngươi."
Lăng phu nhân cực kì hài lòng, kêu hạ nhân chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn. Bữa tiệc này cũng xem như chiếu cô Diệp Vi Ny rất nhiều, mà Diệp V Ni rốt cục cũng bớt cảm thấy lo lắng. Vốn là một cô gái tính tình tự do phóng khoáng, sau khi ở Học viện một thời gian, chuyển thành thoải mái hào phóng, làm Lăng phu nhân vô cùng yêu thích.
Vừa ăn cơm chiều xong, mọi người trong nhà đang ngồi nói chuyện trong phòng khách thì Lăng Vận Nhi từ đầu đến giờ không thấy đâu bỗng đột nhiên từ đâu đùng đùng giận giữ trở về. Vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, hai mắt sáng lên, nhào vào lòng Lăng Tiêu, nói:
- Tam ca về rồi! Vận nhi rất nhớ ca.
Quay lại thấy Diệp Vi Ny, Lăng Vận Nhi cười hì hì nói:
- Đây là tam tẩu sao?
Lăng phu nhân sẳng giọng quát:
- Vô lễ. Còn không mau chào tỷ tỷ!
Lâm Vận Nhi lè lưỡi làm mặt xấu với mẫu thân, sau đó ngọt ngào chào Diệp Vi Ny:
- Chào tỷ tỷ! Muội là tiểu muội của tam ca, Lăng Vận Nhi.
Diệp Vi Ny xấu hổ nhìn cô bé áo tím xinh xắn, mỉm cười khẽ gật đầu:
- Xin chào Vận nhi!
- Vận nhi, có phải muội lại vừa ra ngoài đánh nhau với người ta?
Lăng Tiêu cười hỏi. Tiểu muội này tính tình cổ quái, trên người không có một chút khí chất nào là hiền lương thục đức của con gái nhà quý tộc cả. Ngược lại chỉ thích cùng người ta đánh nhau.
- Đừng nói nữa. Muội thật là tức chết mất.
Lăng Vận Nhi thở phì phì nói:
- Chờ muội tu luyện cho tốt, sẽ thu thập nó.
Lăng phu nhân và Lăng Tiêu liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu cười khổ. Nha đầu Lăng Vận Nhi này, có lẽ chiều quá sinh hư. Chẳng may đùa quá trớn, không chừng đại họa lâm đầu cũng từ đó mà ra.
Lăng Vận Nhi thấy mẫu thân và huynh trưởng không bênh vực mình, mở miệng nói một câu, làm mọi người trong phòng biến sắc.
Diệp Vi Ni lập tức đứng lên:
- Vận nhi, dẫn ta đi. Ta sẽ trút giận giùm muội.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |