Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 341

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 341: Cổng Thánh Vực
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Lazada


Vì thế, ngay cả người ủng hộ việc diệt Lăng Tiêu là Liệt Tùy Phong cũng gật đầu nói:

- Nếu là tử chiến, trên lý thuyết, Vũ trưởng lão có thể tiêu diệt cả chiết gia, nhưng thử nghĩ xem, người ta đánh không lại chẳng lẽ không biết chạy? Chiết gia có hơn mười Kiếm Hoàng, vậy mà không một ai chạy thoát, toàn bộ tử trận, điều này nói rõ, người của Thục Sơn kiếm phái, giết người rất dễ dàng! Hôm nay các người cũng nhìn thấy sáu đại trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái rồi, nói đến thực lực, cao nhất cũng chỉ là Kiếm Hoàng bậc sáu mà thôi, hơn nữa nhìn qua thì không thấy có thương tích gì, chẳng lẽ các người tin rằng chiết gia là một thế gia đã tồn tại cả ngàn năm nay rồi, vậy mà không thể có được một Kiếm Hoàng cấp sáu ư?

- Đương nhiên là chiết gia không chỉ có Kiếm Hoàng cấp sáu.

Liệt Tùy Thiên than nhẹ:

- Cho nên mới nói, thực lực của Lăng Tiêu không hề dưới ta! Người như thế, một khi chúng ta để hắn thoát, hắn sẽ tìm một nơi dốc lòng tu luyện, chừng vài chục năm, sau đó lại xuất hiện. Khi đó sẽ trở thành đại họa!

Lời này của Liệt Tùy Thiên cũng khiến cho Liệt Khuyết cũng kinh hãi.

Liệt Dương kêu lên:

- Làm sao có thể thế được? Tổ gia gia, con không tin Lăng Tiêu có được thực lực này!

Bên trong tửu quán, lúc này rất ồn ào, nhưng bởi vì Liệt Dương thất thố quát to cho nên tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn, mà trong tất cả các anh mắt đó đều mang theo vẻ châm biếm, xem hắn như là một tên ngốc.

Một hán tử say khướt chỉ vào Liệt Dương cười nói:

- Há, há há há, các người thấy không, hắn đúng là một tên không biết sống chết! Nhìn bộ dáng của hắn, chỉ là một tên phường mặt trắng, không ngờ lại vọng tưởng đối địch với Lăng Tiêu đại nhân, tiểu tử... Xem như ngươi may mắn, nơi này không phải là thành Thục Sơn, nếu không chỉ với lời này thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết!

"Ha ha ha ha!"

Mái của tửu quán như muốn bung lên vì tiếng cười, nhiều người cười nghiêng ngả, cười đến nỗi nước mắt muốn trào ra luôn. Hiển nhiên, trong số các mạo hiểm giả này không ai không biết Lăng Tiêu.

Sắc mặt của Liệt Dương xanh mét, vừa định đứng lên thì bị Liệt Tùy Thiên quát:

- Ngồi xuống!

Liệt Dương trừng mắt nhìn về phía tên mạo hiểm giả kia, trong lòng thầm nói: Ngươi chết chắc rồi! Ta nhất định sẽ giết ngươi, cho ngươi biết thế nào là cái miệng hại cái thân!

Liệt Tùy Thiên than nhẹ, nhìn bốn phía, mặc dù vẫn còn có vài người nhìn về phía bọn họ. Mặc dù trong quán rượu luôn là thế, một khi rượu vào thì lời ra, lúc này những người say rượu chẳng khác nào xem mình như hoàng đế, muốn nói gì thì nói. Cho nên cũng không có ai coi những lời nói đó là sự thật. Nhưng trong số những người có mặt cũng có không ít người nhìn về phía bọn họ vài lần.

Liệt Tùy Thiên nói:

- Chúng ta đến đây, ở lại nơi này, không phải là để biểu hiện mình!

Thấy Liệt Dương cúi đầu không nói, Liệt Tùy Thiên nói tiếp:

- Giết Lăng Tiêu, đối với chúng ta đó là chuyện không khó, Vũ trưởng lão đã bị vũ nhục, việc này cũng có thể từ từ trả lại được, nhưng điều quan trọng nhất vào lúc này, là làm sao có thể bắt được Lăng Tiêu, làm sao từ trong miệng hắn lấy được bí mật về trận pháp và luyện đan thuật! Vũ trưởng lão cũng không nên nản chí, ta tin rằng, chỉ cần bắt được tên Lăng Tiêu kia thì có thể từ trong miệng hắn lấy được những thông tin đó!

Liệt Tùy Vũ cũng hiểu được, lúc này giết chết Lăng Tiêu là tiện nghi cho hắn, gật đầu nói:

- Tốt, ta sẽ chờ, để ta xem sau khi bắt được hắn thì hắn còn dám kiêu ngạo nữa không!

- Vấn đề chính là hành tung của tên tiểu tử đó bất định, Thục Sơn kiếm trận lại rất lợi hại! Ài nghĩ đến hai Kiếm Hoàng của gia tộc chúng ta đã bị vây chết, thật sự là đáng tiếc!

Liệt tùy thở dài, sau đó nói:

- Việc cấp bách lúc này chính là tìm nhược điểm của Lăng Tiêu, các người có cách gì?

Liệt Dương lên tiếng:

- Mấy năm trước bên cạnh Lăng Tiêu có vài tuyệt sắc nữ tử, nhưng cơ hồ như các nàng biến mất cùng với Lăng Tiêu, vốn còn tưởng rằng các nàng ở bên trong Thục Sơn kiếm phái, nhưng vào ngày quan trọng của Thục Sơn kiếm phái vào đại điển lập phái cũng không thấy các nàng, điều này cho thấy Lăng Tiêu cũng rất chú trọng tình cảm, nếu bắt được đám nữ nhân này, nhất định sẽ bắt được hắn!

Liệt Khuyết thầm nghĩ Liệt Dương hèn hạ, không ngờ lại nghĩ ra biện pháp hạ lưu này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

- Ồ? Vậy tiểu tử kia cũng là một tên đa tình?

Liệt Tùy Vũ cười lên:

- Vậy là tốt hơn rồi! Nếu ta nhớ không lầm, hình như bên trong đế đô của Lam Nguyệt là thành Nhã Lan, có một nữ tử, năm đó Lăng Tiêu vì nàng mà phái ra một người để bảo vệ nàng, Khuyết tiểu tử, việc này sẽ do ngươi phụ trách, ngươi biết làm gì rồi chứ?

Liệt Khuyết rùng mình, làm sao hắn có thể quên được Hoàng Phủ Nguyệt, Liệt Khuyết làm sao biết được Lăng thị và đám nữ nhân kia đi đến nơi nào rồi, nhưng hắn cũng không nói ra. Hơn nữa, Công Tôn thế gia cũng đã ra mặt, nếu có người dám có chủ ý với bảy nữ tử kia sợ rằng người thứ nhất cần phải vượt qua được chính là người của Công Tôn thế gia!

Lần này đúng là một chuyện phiền toái!

Những năm gần đây, Hoàng Phủ Nguyệt vẫn sinh hoạt ở đế đô, Ô Lan gia tộc thì sau lần bị mất mặt trước thì đã không còn mặt mũi nào để tìm đến Hoàng Phủ Nguyệt nữa, cho nên Hoàng Phủ Nguyệt vẫn an ổn mà lo cho sản nghiệp của Lăng Tiêu, sinh ý cũng rất phát đạt.

Nếu thật sự dùng nàng để uy hiếp Lăng Tiêu thì e rằng tám chín phần là vị đại ca kia của mình sẽ ra tay cứu nàng!

Vừa nghĩ đến đó, Liệt Khuyết gật đầu nói:

- Nghe nói Lăng thị và gia tộc Hoàng Phủ có giao dịch gì đó, thiếu gia tộc Hoàng Phủ một nhân tình, cho nên mới phái người đến giúp Hoàng Phủ tiểu thư một lần, nếu Hoàng Phủ tiểu thư chính là nữ nhân của Lăng Tiêu thì lúc chiết gia khai chiến nàng cũng đã đến Thục Sơn kiếm phái rồi.

- Theo lời của ngươi thì quan hệ giữa Lăng Tiêu và Hoàng Phủ Nguyệt rất bình thường?

Liệt Dương đột nhiên nhíu mày, đệ đệ Liệt Khuyết này của mình, cho đến nay, ngoài Tạ Hiểu Yên ra, thì bất kể là ai cũng không thèm nghĩ đến, thế mà hắn lại kết bái với Lăng Tiêu! Phải biết rằng, như thế chính là phản bội gia tộc và hậu quả là rất bi thảm!

Lăng Tiêu giết chết năm gã Kiếm Hoàng của Liệt gia. Đã kết thâm thù với Liệt gia, cho nên nếu việc Lăng Khuyết kết bái với Lăng Tiêu bị lộ ra thì kết quả cũng có thể đoán được.

Cho nên, căn bản là không có ai dám nghĩ tiếp.

Liệt Khuyết lắc đầu:

- Hẳn là có thể xem như bằng hữu, nhưng, tên Lăng Tiêu kia có thể vì bằng hữu mà liều mạng hay không thì không thể biết được!

Lời này của Liệt Khuyết thật thật giả giả, người khác cũng khó nhận ra được, Liệt Dương cũng không nói gì, chỉ cảm thấy vị đệ đệ này hình như không giống với trước kia.

Liệt Tùy Thiên lắc đầu:

- Không được, nếu là không thể nắm chắc được sẽ uy hiếp đến Lăng Tiêu. Sẽ khiến cho hắn cảnh giác, càng khó bắt hắn thêm! Đáng tiếc là cái lão bất tử kia đi cùng nếu không thì đã sớm bắt được tên Lăng Tiêu!

Người của Liệt gia đều thở dài, Kiếm Tôn cấp sáu, trên cơ bản là không ai có thể thắng.

Đột nhiên cả quán rượu ồn ào hẳn lên, có người kêu lên:

- Thần tích, thần thích!

- Nhất định là có thiên thần hạ phàm!

- Thần linh phù hộ, giúp cho chúng ta năm nay làm ăn phát đạt!

-...

Đám người của Liệt Tùy Thiên nhìn sau, sau đó đứng dậy, đi ra bên ngoài, nếu như không có chuyện gì phát sinh thì nhất định đám đông sẽ không như thế và sẽ không có người hô to thần tích.

Đến khi bọn họ ra khỏi cửa, ngoài phố, có vô số người đã quỳ xuống hướng về phía Tây mà lạy.

Liệt Tùy Thiên híp mắt nhìn về phía Tây, trong bóng đêm mờ mịt, ở phía Tây xa xôi, ánh sáng rực rỡ! Chiếu sảng cả một vùng trời! Đồng thời có một cột sáng xuyên thẳng lên trời!

Sắc mặt của đám người Liệt Tùy Thiên biến đổi, Liệt Tùy Vũ thầm hô:

- Cực phẩm bảo vật xuất thổ!

Tất cả đều không hề do dự, phóng lên cao, dùng hết tốc độ phóng về phía tây!

Liệt Dương là một Kiếm Tông cấp sáu, chỉ được một lúc là đã phải hạ xuống, Liệt Khuyết không hề có ý định chờ hắn, tiếp tục bay đi, biến mất trong màn đêm.

Liệt Dương cuối cùng cũng mất bóng dáng của Liệt Khuyết, vẻ mặt oán độc, tức giận mắng:

- Liệt Khuyết, chờ sau khi ta làm tộc trưởng, nhất định sẽ phái ngươi đến tục giới thành lập một thế gia! Hừ, cho ngươi vĩnh viễn không thể trở lại Liệt gia sơn trang!

...

Lăng Tiêu cảm giác được luồng dao động kia càng lúc càng mạnh, ngay cả đám người Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Kỳ cũng cảm nhận được. Hai mắt nhìn về phía đông không chớp, cảm thấy ánh trăng có gì đó không bình thường!

Đột nhiên, một cung điện thật lớn xuất hiện, che khuất cả mặt trăng! Vốn được áng mây che khuất, dần dần hiện ra!

Cung điện vừa hiện ra, có vô số tiên âm vang lên, thanh âm gột rửa tâm linh, huyền diệu vô cùng!

Tất cả mọi người trên núi nghe được đều say mê!

Lăng Tiêu tò mò trong lòng, thầm nghĩ đây là cách tiến vào thánh vực, trong lòng cũng có ngạc nhiên, nhớ lại ở tu chân giới, cảnh tượng độ thiên kiếp kinh khủng hiện ra, sao với cảnh trước mắt, quả thật có thể nói là thiên đường và địa ngục trái ngược nhau!

Lại nhìn Công Tôn Hoàng, đưa lưng về phía mọi người, đột nhiên bạo khởi khí thế khổng lồ, khiến cho thiên địa biến sắc!

Lăng Tiêu và mọi người, căn bản là không chịu được luồng uy áp nàng, vội nắm tay của Thượng Quan Vũ Đồng, hét lên:

- Mau lui lại!

Nhưng người khác lúc này mới phản ứng, vội thối lui về sau, nơi này chính là đỉnh cao nhất của ngọn núi, cách nơi này khoảng năm ngàn thước có một đỉnh khác, thấp hơn một chút, mọi người đành phải bay đến đỉnh bên kia, nhưng vẫn cảm nhận được luồng uy áp được phát ra từ trên người của Công Tôn Hoàng.

Sắc mặt của Công Tôn Kiếm tái nhợt, thậm chí còn nhợt nhạt hơn khi phải chịu nỗi buồn ly biệt, trong lòng sợ hãi than:

- Thật khó tin, trước giờ gia gia cũng từng bộ phát toàn bộ thực lực của Kiếm Tôn cấp sáu, nhưng nếu so sánh với lần này, thật sự là kém quá xa!

Tất cả mọi người, không ai nói gì, vẻ mặt của Lăng Tiêu cũng nghiêm nghị nhìn về phía bên kia.

Cung điện trên trời cũng không lớn đến mức mà mây không thể che được, nói cách khác, lúc này, ngoại trừ những người đứng trên núi ra thì ở những nơi khác, căn bản là chỉ có thể nhìn thấy những áng mây, chứ không thấy bóng dáng của cung điện!

Đám mây kia nhìn qua rất chậm, nhưng thật ra là bay đến chỗ này rất nhanh, sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ là đã bay đến đỉnh đầu của Công Tôn Hoàng, phảng phất như nghênh hợp với uy thế của Công Tôn Hoàng, cung điện đột nhiên phát sáng, ánh sáng rực rỡ như ban ngày! Thậm chí còn sáng hơn, quang mang mãnh liệt, khiến người khác khó lòng mở mắt ra! Ngay cả lông tơ cũng có thể thấy rõ ràng.

Lăng Tiêu nhắm chặt hai mắt, mở thiên nhãn nơi mi tâm, xuất hiện một luồng năng lượng thần kỳ, đồng thời, Nguyên Anh bên trong vốn vững như sơn, đột nhiên mở hai mắt!

Lăng Tiêu nhìn vào bên trong cung điện, không ngờ là có người đi lại! Nhưng số lượng không nhiều! Hơn nữa bộ dáng vội vàng.

Ngay sau đó, một cột sáng, từ trên trời chiếu xuống, chiếu lên người của Công Tôn Hoàng, mà khí thế trên người của Công Tôn Hoàng lúc này đã đạt đến cảnh giới cao nhất!

"Bịch!"

Một tiếng nổ vang lên, một đợt sóng gợn mà mắt thường không thể nhìn thấy được, từ thân thể của Công Tôn Hoàng, khuếch tán tứ phía! Đến chỗ nào thì cây cối ngã ngoài, cực thạch đổ xuống, sơn băng địa liệt!

Sóng năng lượng lan đến tận chỗ của Lăng Tiêu mà vẫn còn rất mạnh, nó quật ngã cả những cây đại thụ mà mấy người ôm mới hết! Nhưng ở đây, người có cảnh giới thấp nhất cũng là Kiếm Hoàng, toàn lực chống lại nên không bị sóng năng lượng kia đẩy bật ra.

Tất cả mọi người không nhịn được mà mở mắt ra, chứng kiến dược một cảnh thần kỳ.

Thân ảnh của Công Tôn Hoàng, từ từ bay lên theo cột sáng! Nước mắt của Công Tôn Kiếm đã không thể kềm chế được nữa, cố gắng giữ chặt miệng, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ cương nghị và tự hào!

Công Tôn Hoàng bay lên không, khi chuẩn bị vào cung điện thì đột nhiên quát lớn:

- Tiểu hữu, chiếu cố cho tôn nhi của ta, xin ngươi!

- Tiền bối yên tâm, Lăng Tiêu nhất định ghi tạc vào tim!

Lăng Tiêu cao giọng đáp lời, đồng thời thấy được trên mặt tươi cười an ủi của Công Tôn Hoàng, tiến theo cột sáng mà vào cung điện, sau đó cả cung điện đang sáng rực rỡ bỗng biến mất, như một tia chớp!

- Gia gia!

Công Tôn Kiếm hét lên bi thiết, quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào nấc không thành tiếng. Mấy người của gia tộc Công Tôn cũng quỳ xuống đất, rưng rưng nước mắt, vừa vui vừa buồn, tâm tình mâu thuẫn.

Mà vừa rồi, trong tích tắc, Lăng Tiêu cảm thấy được một lực lượng xé rách không gian!

Thánh vực! Quả nhiên là một không gian khác! Nói không chừng, là nó không phải ở trên tinh cầu này! Nghĩ đến đây, chợt nghĩ đến truyền thuyết về thánh vực, bỗng có một chút hoài nghi.

Nếu lão tổ của Thượng Quan Vũ Đồng là đối thủ cả đời của thánh vực đại đế, vậy thực lực đương nhiên là cường hãn, và trong mắt Lăng Tiêu, lão tổ tông của Thượng Quan gia có thể làm được chuyện này, chỉ cần một cao thủ Phân Thần kỳ là có thể làm được, thậm chí còn làm tốt! Như vậy, nói cách khác, thánh vực đại đế, cho dù là có tu vi Kiếm Thần, cũng không phải khôngcó năng lực khai mở không gian!

Lăng Tiêu lại một lần nữa so sánh thực lực của mình với vũ giả trên Thương Lan đại lục, với thực lực Nguyên Anh sơ kỳ của hắn, lại có pháp bảo cường đại, nếu gặp Kiếm Tôn bậc bốn thì có thể thắng dễ dàng! Vậy thì, khi đến Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa lại có pháp bảo, Lăng Tiêu tin rằng, khẳng định có thể đánh bại Kiếm Tôn cấp sáu! Huống chi, vài năm trước Lăng Tiêu đã dùng kiếm ý hù dọa được Công Tôn Hoàng. Lúc đó Công Tôn Hoàng đã là lục giai rồi!

Sau Nguyên Anh kỳ là Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp cuối cùng mới là Đại Thừa kỳ!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-764)