← Ch.394 | Ch.396 → |
Kim hổ bị hoảng sợ, rồi bỗng nhiên nở nụ cười. Khóe miệng của gã thanh niên Ma tộc với dáng vẻ anh tuấn lại lộ ra vẻ cười lạnh hơi trào phúng, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Như thế nào? Không phải ngươi muốn uy hiếp ta chứ?
- Hừ, chúng ta hãy trao đổi đi, ngươi thả ta ra khỏi không gian chết tiệt này thì sau đó ta sẽ tha cho ngươi một mạng! Thế nào? Nói đi chứ, ta hào phóng hơn ngươi đúng không? Hơn nữa, đám nhân loại các ngươi đều là kẻ lừa đảo, mà Ma tộc ta thì xem thường sự nói dối!
Lăng Tiêu nhìn Kim Hổ, trên mặt bỗng nhiên cũng lộ ra vẻ tươi cười, sau đó nói:
- Ngươi có dám đánh cuộc với ta hay không?
- Đánh cuộc? Hứ... Không, tuyệt đối không!
Kim Hổ lắc đầu rất nhanh, sau đó nói:
- Đám nhân loại các ngươi rất giảo hoạt, nếu ta đánh cuộc với các ngươi thì có tám chín phần là thất bại, cho nên, ta sẽ không đánh cuộc, trái lại thì ngươi đang đánh cuộc với sự kiên nhẫn của ta. Nếu ngươi không cho ta rời khỏi không gian này thì ta sẽ giết ngươi!
Nói xong, Kim Hổ chĩa thanh trường thương màu đen về phía trước ngực Lăng Tiêu, thấy hắn không có bất cứ phản ứng gì thì khẳng định sự suy đoán của mình, gã nhân loại này quả nhiên đang tận lực chống đỡ, hắn đã suy yếu cực kì!
Lăng Tiêu cười nói với vẻ mặt bình tĩnh:
- Vì sao ngươi không nghe ta nói hết thứ để đánh cuộc chứ? Ta cá là, cho dù thực lực hiện tại của ngươi tốt, hay là lúc mạnh nhất cũng được, căn bản cũng không phải đối thủ của ta!
- Nói bậy!
Nếu như nói đến chuyện khác, Kim Hổ có thể cười trừ, nhưng khi nói đến thực lực của hắn thì Kim Hổ giận tím mặt:
- Nếu như không phải đám nhân loại quá đê tiện và giảo hoạt các ngươi, có thể ẩn giấu nhiều người có thực lực thánh giai như vậy, thì ta làm sao bị trọng thương như thế, mà Thánh bi cũng đã sớm về trong tay ta!
Đến bây giờ hắn còn chưa biết tình cảnh hiện tại, Thánh bi đã biến thành vô số mảnh vụn, phần lớn những thứ đó đều nằm trong nhẫn của Lăng Tiêu. Tuy nhiên Lăng Tiêu hiển nhiên không nói thật cho hắn kế hoạch của mình.
Hắn cười lạnh nói:
- Thực lực của chính ngươi kém, ngược lại nhân loại thì vô cùng giảo hoạt cho nên Ma tộc các ngươi cũng thường thôi, còn trong đám thủ hộ nhân loại có thánh giai thì làm sao chứ? Chẳng lẽ thực lực của ngươi thấp hơn thánh giai sao?
Kim Hổ nghẹn lời, quả thật thực lực của hắn, dựa theo phân loại của nhân loại, đó rõ ràng là cảnh giới Kiếm Thánh!
Thậm chí nếu như tính về thân thể mạnh mẽ, thực lực của Kim Hổ thậm chí còn có thể đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh bậc hai đỉnh!
Ngươi có thể là thánh giai thì tại sao người ta lại không thể?
- Hừ, theo ý của ngươi, nếu như thực lực của ta khôi phục, thì ngươi cũng có thể chiến thắng ta sao?
Kim Hổ bị Lăng Tiêu khiêu khích khiến trong lòng nổi giận. Hắn cho rằng gã nhân loại đáng chết này chẳng những vô sỉ đê tiện mà còn rất cuồng vọng tự đại! Kim hổ tin rằng lấy thực lực của mình, nếu như đám nhân loại này dám đơn đả độc đấu, tuyệt đối không ai là đối thủ của mình! Cho dù bọn họ miễn cưỡng có thể kháng cự với mình thì đó cũng không phải hắn... Gã thanh niên nhân loại không giữ chữ tín này!
- Đương nhiên, về một ít thực lực như ngươi căn bản không được ta đặt trong mắt!
Lăng Tiêu nói một cách già đời.
- Ha ha ha.
Kim Hổ giận dữ mà cười, chỉ vào Lăng Tiêu nói:
- Hiện tại rốt cục ta cũng hiểu được cuồng vọng là như thế nào? Được, ta sẽ đánh cuộc với ngươi!
- Nhân loại, ngươi phải nói ra thứ đặt cược của ngươi đi!
Lăng Tiêu không để ý đến hắn, bỗng nhiên lấy ra một lọ đan dược từ trong nhẫn, sau đó thản nhiên nói:
- Thương thế của ngươi nghiêm trọng hơn ta, nếu như dựa vào sự khôi phục của ngươi, không mất mấy tháng quả thực là nằm mơ! Ta cũng không muốn mất nhiều thời gian với ngươi, một ngày một viên, sau khi ăn đan dược này thì trong vòng mười ngày ngươi sẽ khỏi!
Vẻ mặt Kim Hổ hồ nghi khi tiếp nhận chiếc bình nhỏ này, hắn căn bản là không tin gã nhân loại này sẽ có lòng tốt như thế. Hắn không dùng độc dược để giết mình là tốt rồi, làm sao có thể trợ giúp mình chữa thương? Chẳng qua lúc mở bình ra, vẻ mặt Kim Hổ bỗng nhiên đại biến. Ma tộc cũng không phải là không có người luyện chế đan dược, dựa theo xuất thân của Kim Hổ đương nhiên sẽ biết và hiển nhiên hắn có thể cảm giác được dược lực và năng lượng mênh mông chứa trong đan dược ở trong chiếc bình nhỏ.
- Như thế nào? Ngươi sợ ta hại ngươi sao? Vậy thì ngươi đừng dùng!
Lăng Tiêu cười nói với vẻ mặt châm chọc. Nếu hắn muốn thuyết phục lão hổ cáu kỉnh này thì tự nhiên hắn không thể làm việc theo lẽ thường, muốn tên này cảm động, quả thực quá mức khó khăn. Cho nên, chỉ có thể thủ tín với hắn trước, rồi sau đó mới đánh bại hắn hoàn toàn!
- Chính ngươi mới sợ!
Mũi của Kim Hổ phải tốt hơn nhân loại nên hắn đã kết luận, đan dược bên trong bình này không có độc tính nào. Lúc đầu hắn làm ra vẻ phóng khoáng, nuốt một ngụm, viên đan dược kia vừa vào miệng thì lập tức tan ra, sau đó Kim Hổ cảm giác được một luồng cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng từ trong yết hầu của mình, và còn tiến vào trong đan điền, sau đó cả người bỗng nhiên nóng lên, giống như đang nằm phơi nắng ở dưới ánh mặt trời ấm áp!
Hắn cảm thấy thoải mái gần như muốn rên thành tiếng!
Loại cảm giác này... Quá sung sướng!
Kim Hổ không kịp nhìn biểu tình của Lăng Tiêu, vội vã ngưng thần tu luyện. Dược lực kia làm dịu chỗ bị thương trên thân thể của hắn, nó giống như là gió xuân lướt qua khắp nơi, lại còn toả ra sức sống vô tận.
Đợi đến khi Kim Hổ tỉnh lại từ trong nhập định, nhìn gã nhân loại này cũng đang khôi phục thì trên mặt hắn lộ ra một ít thần sắc phức tạp. Mặc kệ nói như thế nào thì gã nhân loại này đã cứu mình, hơn nữa, hắn còn cho mình đan dược, cũng thật sự là thứ tốt!
Khuôn mặt anh tuấn của Kim Hổ mang theo vài phần phức tạp, đường đường là thái tử Ma tộc, không ngờ thiếu nhân loại một phần tình cảm, nếu chuyện này truyền ra ngoài quả thực là một chuyện không thể tin nổi!
Một khi đã như vậy, lúc chiến đấu, ta phải lưu cho hắn một mạng là được, sau đó ở nhân giới, tìm cho hắn một con ma thú bậc chín, để làm sủng vật cho hắn, như vậy... Chung quy chuyện này có thể xảy ra không?
Kim Hổ không thể nhận ra thái độ của Lăng Tiêu, đang lặng lẽ xảy ra một chút thay đổi. Cho nên cho dù Lăng Tiêu đang khôi phục nhưng hắn cũng không muốn nhân cơ hội này để đánh lén. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Đối với một Ma tộc có huyết mạch hoàng giả, nếu có loại ý niệm này trong đầu thì cũng vô cùng xấu hổ!
Muốn chiến thì phải đường đường chính chính mà chiến!
Chỉ có trực tiếp đánh bại địch nhân, và đánh cho hắn tâm phục khẩu phục, đó mới là Ma tộc... Mới là tác phong của Kim Hổ!
Mười ngày nháy mắt đã qua, thương thế Kim Hổ gần như hoàn toàn khôi phục, thực lực cũng khôi phục đến mức ban đầu, lực lượng trong thân thể của hắn lại tràn đầy, loại cảm giác này thì vô cùng tốt!
Kim Hổ nhìn đan dược chỉ còn lại hơn phân nửa bình, trong mắt hiện lên một chút tham lam. Tuy nhiên hắn còn đang chuẩn bị trả lại cho Lăng Tiêu, vô công bất thụ lộc. Hắn không muốn nợ gã nhân loại này quá nhiều!
Tuy rằng hắn là Ma tộc, là yêu nghiệt trong mắt mọi người, nhưng Kim Hổ vẫn có sự kiêu ngạo của mình!
Ma tộc há có thể giống như đám nhân loại các ngươi sao? Các ngươi khinh thường ta, nhưng ta còn khinh thường các ngươi hơn!
Nói thật, tới bây giờ, e rằng cũng chỉ có nhân loại như Lăng Tiêu mới khiến Kim Hổ coi trọng. Đương nhiên, nếu muốn chính miệng Kim Hổ thừa nhận, cho dù có chết hắn cũng không thừa nhận! Có lẽ... Nhiều nhất chỉ có thể thừa nhận một nửa.
- Ngươi giữ lại đi.
Lăng Tiêu mở mắt ra, nhìn Kim Hổ, nói một câu khiến Kim Hổ vừa mới có chút ấn tượng tốt với hắn thì lại phẫn nộ, nói:
- Thế nào rồi ngươi cũng phải trở thành người hầu của ta, miễn cho khi chúng ta đánh nhau lại làm bị thương ngươi nữa!
- Đáng chết! Ngươi không nên ép ta giết ngươi!
Kim Hổ rít gào nói.
- Ta gọi là Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu với vẻ mặt mỉm cười nhìn Kim Hổ:
- Đừng dùng từ "nhân loại" để xưng hô ta, chuẩn xác mà nói, ta và đám nhân loại đó không giống nhau lắm!
- Tất cả nhân loại đều rất đê tiện!
- Nói đến thứ đặt cược đi. Nếu ta thua thì ta sẽ đưa ngươi phương pháp luyện chế loại đan dược này. Nhưng nếu ngươi thua, ngươi thề phải nguyện trung thành với ta. Ta không cần ngươi làm sủng vật cho ta. Đối với ngươi mà nói thì ngươi không đồng ý làm ma sủng, nhưng thề nguyện trung thành với ta thì có thể làm được chứ?
Lăng Tiêu không nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Kim Hổ, mà nói với vẻ vô cùng bình tĩnh:
- Kỳ thật sau này ngươi sẽ phát hiện, khi đi theo ta thì ngươi nhận được ưu đãi nhiều hơn, nhiều đến mức ngươi không thể tưởng tượng!
- Hãy bớt sàm ngôn đi!
- Lăng Tiêu, hãy nhiệt tình đánh với ta một trận!
Kim Hổ bị Lăng Tiêu trêu chọc khiến hắn mất hết kiên nhẫn, đỉnh thương chĩa lên, bay lên không trung, bỗng nhiên hắn phát hiện không gian này quá thần kỳ, dường như vô biên vô hạn!
- Nếu ngươi thua, ngươi còn phải đưa không gian này cho ta!
Đôi mắt màu xanh đậm của Kim hổ lóe ra hào quang giảo hoạt, quay về phía Lăng Tiêu nói.
- Không thành vấn đề!
Thân thể Lăng Tiêu cũng bay lên không trung, nhưng rõ ràng, có thể cảm giác được thân thể Lăng Tiêu, không hoàn toàn khôi phục, thậm chí... Hắn còn chưa khôi phục được ba thành!
- Ngươi vẫn chưa khôi phục sao?
Khí thế của Kim Hổ lập tức biến mất, lạnh lùng nói:
- Vậy chờ sau khi ngươi khôi phục thì đánh, Kim Hổ ta cần phải chiếm tiện nghi của ngươi sao?
Lăng Tiêu nhe răng cười nói:
- Ta cần phải khôi phục hoàn toàn để đánh bại ngươi sao?
- Hả!
Bỗng nhiên Kim Hổ phẫn nộ rít gào một tiếng, âm thanh kia giống như tiếng sấm, khí thế toàn thân liền được nâng tới đỉnh. Hắn rốt cục cũng không thể chịu đựng được tên cuồng vọng tới cực điểm này!
- Ta muốn... Đánh ngươi... Tâm phục khẩu phục!
Trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên rơi vào trạng thái trống vắng. Từ sau khi bị đám người Kiếm Tôn bậc cao của Âu Dương gia đánh trọng thương, Lăng Tiêu vẫn luôn tự hỏi một vấn đề ở trong *** Hàn Bảo Đỉnh! Kiếm kỹ của mình dường như còn có chỗ thiếu hụt rất lớn!
Tuy rằng Tinh Thần Kiếm Quyết hùng mạnh, nhưng nó yêu cầu tu vi và chân nguyên rất cao!
Giống chiêu thức có lực sát thương rất mạnh như Phù Quang Lược Ảnh, cho dù Kiếm Tôn bậc sáu cũng không thể ngăn cản! Thậm chí Lăng Tiêu còn tin rằng khi Phù Quang Lược Ảnh phát ra, cho dù là sơ cấp Kiếm Thánh, cũng phải tránh né!
Kiếm kỹ của người tu chân sẽ dễ bị phá như vậy sao?
Nhưng nếu như gặp trường hợp tấn công, trừ phi hắn có thể tu luyện Tinh Thần Kiếm Quyết tới tầng thứ ba: Cảnh giới nhân kiếm hợp nhất! Một kiếm đánh ra thì tinh thần diệt!
Đến lúc đó, cho dù cường giả trong Thánh Vực, chỉ sợ khi đối mặt với loại công kích này, họ cũng chỉ có thể chạy trốn!
Nhưng lại phải cần có tu vi Phân Thần kỳ! Tuy nhiên hiện tại Lăng Tiêu chỉ có cảnh giới Xuất Khiếu tiền kì, nó vẫn còn cách Phân Thần kỳ một đoạn rất xa.
Cho nên, mấy ngày này Lăng Tiêu dung hợp toàn bộ kiếm kỹ trong đầu cùng một chỗ và sáng tạo ra một loại kiếm kỹ mới hoàn toàn!
Loại kiếm kỹ này chỉ có một chiêu, tên là " Tịch Diệt "!
Trong chiêu kiếm, dung hợp tinh túy của Phá Kiếm Thức trong Độc Cô Cửu Kiếm, tinh túy của Vạn Kiếm Triều Tông và Phù Quang Lược Ảnh trong Tinh Thần Kiếm Quyết!
Dựa theo cảnh giới Xuất Khiếu tiền kỳ hiện tại của Lăng Tiêu, và tu vi Đại Tự Tại Tâm Kinh gần như đỉnh, hơn nữa cộng thêm tinh thần lực Xuất Khiếu tiền kỳ, ba thứ hợp nhất, mới miễn cưỡng thi triển ra một kiếm này!
Nhưng sự khác nhau lớn nhất của Phù Quang Lược Ảnh và Tịch Diệt chính là cảnh giới, chứ không phải chân nguyên của hắn! Chỉ cần chân nguyên và tinh thần lực của Lăng Tiêu vẫn còn thì hắn có thể thi triển được một kiếm này!
Tịch Diệt chỉ cần lấy chân nguyên làm cơ sở, mà cũng không làm tiêu hao chân nguyên!
Nguyên nhân chính khiến Lăng Tiêu sáng tạo ra kiếm kỹ này, cũng là căn cứ tâm cảnh bị làm nhục lần này của mình!
Từ kiếp trước đến kiếp này, Lăng Tiêu đã trải qua một lần luân hồi nên có thể dùng câu "Thuận bườm xuôi gió" để hình dung chuyện hắn đã trải qua. Khi ở Tu Chân Giới tuy rằng ngẫu nhiên hắn cũng trải qua chuyện chiến đấu tranh đoạt tài nguyên nhưng phần lớn thời gian hắn cũng chỉ là nhân vật đi theo phía sau tiền bối sư môn đề tiếp sức. Dù sao, một người tu chân Kim Đan kỳ, vẫn không thể tạo ra chuyện lớn gì.
Sau khi hắn đi vào đại lục Thương Lan thì ngoại trừ giai đoạn ban đầu, thời điểm đối mặt với sự trào phúng và xem thường của mọi người, Lăng Tiêu thỉnh thoảng cũng có chút phiền muộn nhưng gần như hắn vẫn chưa trải qua chuyện đả kích gì nữa!
Một đường tu luyện thuận bườm xuôi gió đến cảnh giới mà kiếp trước hắn căn bản không thể tưởng tượng được!
Chuyện này cũng khiến trong lòng Lăng Tiêu ngẫu nhiên cũng sinh ra một ít buông thả, tuy rằng hắn luôn luôn nhắc nhở mình, vận khí chưa chắc lúc nào cũng tốt, nhưng do có rất nhiều lần chưa trải qua chuyện nguy hiểm nên nó khiến Lăng Tiêu thậm chí quá quen với loại cuộc sống này.
Có đôi khi thậm chí hắn không kìm nổi mà suy nghĩ, có phải lão tổ tông Thục Sơn muốn đùa giỡn với mình nên ông ấy mới ném mình tới thế giới này để khai tông lập phái hay không?
Cho nên dù đối mặt với cường giả rõ ràng đã vượt qua Kiếm Tôn bậc sáu như Tư Không Dương nhưng Lăng Tiêu cũng không có khí thế kém hơn chút nào!
Nhưng một kích của mười mấy Kiếm Tôn bậc sáu hợp lực đã đánh hắn trọng thương. Điều đó chắc chắn đã cảnh tỉnh Lăng Tiêu, hơn nữa, ngược lại Lăng Tiêu hẳn là phải cảm tạ người ta mới đúng.
Ta nhất định sẽ cảm tạ các ngươi, Âu Dương gia!
Khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên một chút cười lạnh, híp mắt, trong lòng thầm nghĩ: Các ngươi cứ chờ ta, cái gọi là gia tộc của người thủ hộ, hay cái gọi là gia tộc có thế lực khổng lồ trong Thánh Vực!
Tu chân chính là tu trường sinh, chứ không phải tu nén giận!
Nam nhân đại trượng phu có thể nhẫn nhịn chịu nhục nhưng có cừu oán mà không báo, đó cũng không phải tính cách của Lăng Tiêu ta! Sở dĩ Âu Dương gia các ngươi kiêu ngạo như vậy, cũng không phải vì có thế lực nên mới dám không coi sự phẫn nộ của Long tộc, không coi sự phẫn nộ của Tư Không gia, về phần sự phẫn nộ của Thục Sơn kiếm phái ta... E rằng điều đó căn bản không nằm trong dự tính của các ngươi!
Chỉ sợ khi Âu Dương gia các ngươi không tới Thục Sơn kiếm phái gây phiền toái thì đó cũng coi như trời ban ân lớn sao?
Tốt, tốt lắm, chờ tương lai Thục Sơn kiếm phái ta làm sao đưa gia tộc Âu Dương các ngươi vào địa ngục, luân hồi, cho các ngươi... Trọn đời không được siêu sinh!
Lúc này Lăng Tiêu nâng khí thế toàn thân lên tới trình độ kinh khủng!
Sau đó Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chỉ vào Kim Hổ, một luồng kiếm ý, mạnh mẽ tập trung vào Kim Hổ!
Kim Hổ sửng sốt, gã nhân loại tuổi trẻ này không ngờ... Cũng là cường giả thánh giai. Khó trách hắn dám kiêu ngạo như thế! Quả nhiên hắn có tư cách đánh với Kim Hổ ta một trận!
Kim Hổ cũng không có một chút nào sợ hãi, mà ngược lại hắn còn thấy hưng phấn nữa!
Thanh trường thương thật lớn trong tay phát ra một hồi âm thanh phá không trên không trung, nhanh như tia chớp đâm về phía vai trái của Lăng Tiêu!
Mà Lăng Tiêu chỉ dùng kiếm ý tập trung vào Kim Hổ, sau đó trong miệng thốt ra hai chữ nhàn nhạt.
- Tịch Diệt!
Theo hai chữ vừa rồi của Lăng Tiêu, tất cả sức sống trong không gian của *** Hàn Bảo Đỉnh giống như nước trong hồ bị rút ra, hoàn toàn khô cạn!
Một luồng sát ý vô tận, lấp toàn bộ không gian, bao gồm cả luồng kiếm ý vô cùng lạnh lẽo kia. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm vẽ ra một luồng hào quang màu đỏ trên không trung, thế đánh nhanh như chớp, xuất hiện ở trước mắt Kim Hổ!
Ngay tại thời điểm thanh trường thương lớn trong tay Kim Hổ cách Lăng Tiêu hơn mười thước thì Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đã xuất hiện ở trên cổ Kim Hổ. Chỉ cách cổ họng của Kim Hổ chút ít!
Hàn khí nhè nhẹ kia và sát khí hùng mạnh trên thân kiếm khiến thân thể Kim Hổ, trong nháy mắt dừng lại!
Vẻ mặt Kim Hổ không thể tin nổi nhìn Lăng Tiêu. Hắn không tin tên trọng thương chưa lành này còn có thể có được thực lực như vậy!
Nhưng hắn có thể khẳng định một điều.
Hắn đã thua.
← Ch. 394 | Ch. 396 → |