← Ch.438 | Ch.440 → |
Trong nháy mắt, nửa năm thời gian lặng lẽ trôi qua. Lúc trước Nam Châu treo giải thưởng giá trên trời gây ồn ào huyên náo một thời gian, nay cơn sốt cũng dần dần giảm xuống, không dưới mấy ngàn vũ giả hùng mạnh tìm kiếm suốt mấy tháng, cũng không tìm được chút manh mối nào, lòng hăng hái lúc ban đầu cũng dần dần tan đi. Treo giải thưởng tuy rằng lớn đến mê người, nhưng dù sao không phải toàn bộ là cuộc sống của bọn họ, nếu có thể tìm được Lăng Tiêu kia tự nhiên là tốt, nhưng nếu tìm không thấy, dù sao cũng không thể vì chuyện này mà chậm trễ việc tu luyện.
Cho nên, người tìm kiếm Lăng Tiêu giảm xuống, dần dần ít hẳn đi, vì thế có nhiều người cho rằng: Lăng Tiêu đã sớm chết rồi! Trúng liên tiếp sáu đạo kiếm khí của Kiếm Thần bậc năm, làm sao có khả năng còn sống chứ?
Âu Dương Huy đương nhiên hy vọng Lăng Tiêu đã chết, thậm chí trong lòng hắn cũng cho rằng Lăng Tiêu đã chết. Chết mới tốt! Hắn còn sống ngày nào đối với Âu Dương Huy đều là một ám ảnh thật lớn.
.......
Lăng Tiêu bế quan tu luyện phía dưới sơn động cách đó không xa, có một dòng suối rộng, chảy qua khe núi này. Dòng nước chảy xiết đến mức đá tảng lớn ngàn vạn cân đều có thể dễ dàng cuốn trôi theo dòng nước! Tới cách khe núi vài dặm đường, đều có thể nghe được tiếng nước chảy ầm ầm vang dội!
Trong dòng suối này, có một loại cá bạc vảy nhỏ, dài ngắn cỡ chiếc đũa, hương vị cực kỳ ngon, khi Lăng Tiêu còn đang bế quan tu luyện khoảng sau ba tháng, lúc đến đây tắm rửa hắn ngẫu nhiên phát hiện ra.
Cảm giác loại cá bạc vảy nhỏ này rất giống như một loại cá đã sớm tuyệt chủng mà hắn biết đến ở Tu Chân Giới, loại cá này mỗi lần ăn một con có thể gia tăng công lực người tu chân tới năm mươi năm! Hơn nữa hương vị cực kỳ ngon!
Mỹ vị, đối với người tu chân mà nói, trừ một số ít người tham ăn, còn phần lớn thật đúng là không hề quan tâm tới, bởi vì sau khi tu luyện đến Kim Đan kỳ, mấy trăm năm không ăn không uống cũng không chết vì đói!
Đạt tới Kim Đan kỳ này người tu chân ăn cái gì, trừ ưa thích mỹ vị, phần nhiều chỉ là một loại hình thức.
Cho nên, loại cá bạc vảy nhỏ này tại Tu Chân Giới vốn số lượng rất nhiều, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy trăm năm đã hoàn toàn bị diệt sạch!
Lăng Tiêu ở đây lại phát hiện ra, đương nhiên vô cùng vui mừng: cá bạc vảy nhỏ nơi này nếu đúng thực là loại cá ở Tu Chân Giới, vậy tốc độ tu luyện của mình ắt có thể nhanh hơn vài phần!
Cá bạc vô cùng giảo hoạt, hơn nữa nơi này dòng nước chảy xiết, Lăng Tiêu tốn rất nhiều sức lực mới bắt được một con. Sau khi dùng lửa nướng chín, ăn một lần quả nhiên liền giống như ghi chép ở Tu Chân Giới về loại cá bạc vảy nhỏ: vị cực ngon, khiến người muốn ngừng mà không được! Sau khi ăn, năng lượng khổng lồ tồn trữ trong kinh mạch, mỗi con có thể làm cho người tu luyện trước thời kỳ Độ Kiếp kỳ gia tăng năm mươi năm công lực.
Thời gian sau đó, Lăng Tiêu cứ ở trong dòng sông, tìm cách bắt cá bạc vảy nhỏ, để cho thân thể chìm sâu vào dòng nước, đầu tiên hắn phải ngưng tụ lực lượng tại thân thể vượt hơn vạn cân, nếu không sẽ bị dòng nước cuốn trôi, sau đó, còn phải tìm được loại cá bạc trong dòng nước, dùng Tế Liễu kiếm trong chiếc nhẫn không gian đã nhiều năm chưa dùng tới để đâm cá.
Lăng Tiêu thực lực mạnh mẽ, nhưng không nghĩ tới suốt một ngày ngâm mình trong dòng nước chảy xiết, không ngờ thực lực của mình phát ra không tới một phần mười! Đồng thời cá bạc cũng thông minh không kém, rất nhanh chúng đã biết người kia chuyên môn bắt giết chúng, vì thế đều lẫn trốn rất xa Lăng Tiêu.
Khi phát hiện kẻ ngốc kia trầm mình trong dòng nước chảy xiết, thậm chí có một con cá rất lớn, kích cỡ cả thước dường như cố ý khiêu khích Lăng Tiêu, còn muốn phóng tới đánh Lăng Tiêu. Mưu đồ đụng mạnh vào kẻ thù chết tiệt này cho chết đuối mới tốt.
Lăng Tiêu nổi lên tính hiếu thắng, hơn nữa, Lăng Tiêu cũng phát hiện, ở nhân giới quả thực khó gặp cơ hội tu luyện giữa dòng nước chảy xiết thế này, đối với mình đây đúng là nơi tu luyện thật tốt!
Đơn giản hắn sử dụng toàn bộ đạo pháp đánh ra, hết đợt này tới đợt khác, bắt đầu hắn tu luyện các loại kiếm kỹ từ giai đoạn đầu, chỉ dùng chân nguyên lực ổn định thân người, ngày đầu tiên Lăng Tiêu rơi vào tình trạng kiệt sức mà một con cá cũng không bắt được.
Trải qua một đêm tĩnh tọa điều tức, ngày hôm sau, Lăng Tiêu tiếp tục nhảy vào giữa dòng nước chảy xiết tu luyện, cũng như hôm trước mệt mỏi kiệt sức vẫn không có thu hoạch con cá nào!
Ngày thứ ba... ngày thứ tư... mãi cho đến nửa tháng sau!
Lăng Tiêu ở giữa dòng nước xiết, đã có thể làm được một mặt thân thể ổn định tự nhiên, một mặt thi triển ra các loại kiếm kỹ không hề đình trệ chút nào. Mà trong suốt thời gian nửa tháng này, hắn cũng không bắt được một con cá bạc nào!
Đàn cá bạc vảy nhỏ dường như cảm thấy người kia là một thằng ngốc, dần dần, không ngờ lại quen thuộc cảnh Lăng Tiêu ở giữa dòng nước xiết kích ra từng đạo lốc xoáy mãnh liệt. Những con cá đó dường như trời sinh ra đã ưa thích dòng nước chảy xiết, càng mãnh liệt dường như chúng càng thích!
Cho nên, sau mười lăm ngày, bên cạnh Lăng Tiêu thường xuyên tụ lại một đám cá bạc, có con lớn có con nhỏ, đa số là loại lớn bằng chiếc đũa, còn có một ít con lớn dài cả thước.
Lăng Tiêu đứng vững vàng ở dưới nước sâu hơn mười thước. Nơi này là một sườn dốc, dòng nước chảy tới đây lại thuận theo sườn dốc, một đường cuồn cuộn chảy xuống phía dưới.
Rất nhiều cá bạc vảy nhỏ quay vòng quanh Lăng Tiêu, xuyên qua xuyên lại giữa dòng nước chảy xiết sinh ra do Lăng Tiêu liên tục vung kiếm. Khóe miệng Lăng Tiêu nổi lên một vẻ tươi cười dường như có chút tinh nghịch, đột nhiên cổ tay run lên, giữa dòng chảy nơi nơi đều là tàn ảnh Lăng Tiêu lưu lại. Trong nháy mắt này, hắn đã dâm ra mấy ngàn kiếm!
Bên người Lăng Tiêu chừng mấy trăm con cá bạc lớn nhỏ đều bị kiếm này đâm trúng toàn bộ, không kiếm nào đâm vào khoảng không!
Sau đó, thân thể Lăng Tiêu đột nhiên từ trong dòng nước nhảy lên, đứng giữa không trung, rất nhanh vạch một vòng lớn xuống phía dưới mặt nước, một đạo kiếm khí bắn ra, trên mặt nước... mắt thường có thể thấy được, dòng nước bị đạo kiếm khí này cưỡng ép ngăn cách lại!
Kiếm trong tay Lăng Tiêu hất lên phía trên một cái!
Rào rào!
Dòng nước bị quay vòng thành một mảng lớn, không ngờ bị một kiếm này của Lăng Tiêu hất tung lên không trung!
Trong nháy mắt, phía dưới lộ ra lòng sông cứng rắn dưới đáy nước!
Ngay sau đó, thân thể Lăng Tiêu như một tia chớp phóng vọt vào giữa khối nước bị hắn hất tung lên kia, sau đó gom tất cả cá bạc vảy nhỏ thu vào nhẫn không gian!
Hắn hài lòng cười một tràng ha hả, cứ giống như một đứa trẻ tinh nghịch thỏa chí vậy.
Trên thực tế, nếu Lăng Tiêu sớm dùng phương pháp này, cá bạc trong dòng nước e là sớm đã bị hắn bắt sạch không còn, tuy nhiên phàm bất cứ việc gì gấp quá sẽ không hay, hơn nữa việc cũng dễ làm thôi, bắt bao nhiêu đó, cũng đủ gia tăng mấy vạn năm công lực của hắn, ưu đãi lớn nhất của loại năng lượng này, là phát triển cân bằng!
Nói cách khác, chính là cho dù gia tăng năng lượng mười vạn năm, đối với cảnh giới của Lăng Tiêu hiện nay, gần như cũng không có ảnh hưởng!
Hay là nói, nếu Lăng Tiêu không ngừng ăn loại cá bạc này, hoàn toàn có thể ăn đến mức cực hạn khả năng chịu đựng của mình, đến lúc đó, chân nguyên lực của Lăng Tiêu, gần như có thể đạt tới một con số kinh khủng!
Nhưng như cũ vẫn là Xuất Khiếu kỳ đỉnh!
Thời gian nửa năm này, sau khi Lăng Tiêu khôi phục thực lực vẫn như trước không có vội vã đột phá, hắn luôn nuôi hy vọng, có thể ở bên trong Thánh Vực, tìm được một thi thể rắn chắc để luyện chế thành phân thân chứa nguyên thần thứ hai của mình! Đến lúc đó, cho dù đối mặt với kẻ thù hùng mạnh, cũng có đủ năng lực để tự bảo vệ mình!
Ở trong Thánh Vực tàng long ngọa hổ này, chuyện thứ nhất cần làm cũng không phải phát triển thế lực chính mình, mà là... tự bảo vệ!
Thân thể Lăng Tiêu, cũng theo thời gian tu luyện bên trong dòng nước vô danh đó, trở nên tràn đầy lực lượng bộc phát, bắp thịt nổi gồ lên, làn da ngăm đen, thoạt nhìn, cùng bộ dáng người trẻ tuổi bạch diện thư sinh trước kia dường như là hai người khác nhau.
Đây cũng là hiệu quả Lăng Tiêu cố tình hướng tới, chỉ dùng phương pháp dịch dung đơn giản, thật không thể khiến hắn hoàn toàn yên tâm được, phải hoàn toàn thay đổi hình dạng của chính mình, mới có thể thực sự tránh thoát cừu gia đuổi giết!
Mặc dù trong khoảng thời gian này, Lăng Tiêu không có hiểu biết gì nhiều về các thế lực bên trong Thánh Vực, nhưng hắn vẫn như cũ hiểu rõ được một điều, hiện tại bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Âu Dương gia. Nếu nói cho nghiêm túc: Lăng Tiêu hiện nay ngay cả tư cách làm đối thủ của Âu Dương gia cũng không có!
Đây cũng không phải hắn tự coi nhẹ mình, mà sự thật là như thế.
.......
Nam Châu Thánh Vực bốn mùa như mùa xuân. Bởi vì linh khí sung túc, gần như nhìn không ra dấu hiệu biến hóa của bốn mùa. Thời điểm này, thời gian cách lúc Lăng Tiêu tiến vào Thánh Vực đã trôi qua một năm.
Lăng Tiêu đứng trên đỉnh ngọn núi vô danh, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đỏ đang dần lên cao, tia sáng vàng ánh chiếu lên mặt Lăng Tiêu như tỏa ra một vầng hào quang thánh khiết.
Thời gian một năm qua, thực lực của Lăng Tiêu nhảy vọt ở một lần, đó là cả số lượng cá bạc vảy nhỏ bị hắn ăn sạch, năng lượng tích tụ trong cơ thể, cũng đạt tới một con số kinh người!
Phía trên Nguyên Anh kỳ cấp bậc sai biệt của người tu chân, chủ yếu tính từ chính sai biệt trên cảnh giới! Cũng không phải nói năng lượng của ngươi tích tụ nhiều thì nhất định là hùng mạnh! Nhưng nếu một đối thủ cùng giai với Lăng Tiêu, một khi gặp gỡ Lăng Tiêu tuyệt đối chính là ác mộng!
Bởi vì trước mắt chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu, ở trong chiến đấu gần như dùng mãi không hết! Cho dù gặp lại Âu Dương Huy Kiếm Thần bậc cao như vậy, tin tưởng chỉ cần không phải cả đám ùa lên, Lăng Tiêu có năm thành nắm chắc có thể chém chết đối thủ! Nếu như tiến vào Phân Thần kỳ, trên cảnh giới có thêm một bản chất nâng cao, một kích giết chết Kiếm Thần như Âu Dương Huy, cũng không phải không có khả năng!
Đây chính là cảnh giới!
Cái này giống như một con kiến cường tráng, nó dựa vào đàn kiến bên cạnh tất cả đều hùng mạnh! Có được lực lượng rất mạnh, có thể giơ lên cao vật nặng hơn gấp mấy chục lần sức nặng của nó.
Nhưng nếu dùng một tảng đá cỡ nắm tay đè lên nó, như vậy con kiến này chỉ có một kết cục, bị đè ép chết!
Đây chính là hiệu quả mang tới do cảnh giới nâng cao thực lực của người tu chân, nếu nói người tu chân Xuất Khiếu kỳ chính là con kiến hùng mạnh kia, như vậy cảnh giới Phân Thần kỳ chính là tảng đá!
Nhưng người tu chân Nguyên Anh kỳ, ở trong mắt Xuất Khiếu kỳ, cũng giống như thế!
Chênh lệch của cảnh giới rất lớn, tuyệt đối không phải chỉ cố gắng thì có thể bổ khuyết được. Chỉ có một loại đồ vật có thể thay đổi tình trạng này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Pháp bảo!
Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao lúc trước Lăng Tiêu có thể chiến thắng nhiều kẻ thù hùng mạnh hơn mình!
Hoặc là pháp bảo, hoặc chính là sử dụng kiếm kỹ hùng mạnh cao hơn cảnh giới hiện nay của mình, ngoài ra không còn phương pháp nào khác.
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng đúng lúc rời khỏi địa phương này rồi.
Lăng Tiêu chém một gốc cây đại thụ cao ngất, gốc đại thụ ước chừng hơn mười thước, Lăng Tiêu cắt đứt khúc giữa, giữ lại một khúc thân cây dài hơn mười thước, sau đó ném xuống giữa dòng nước, chính mình thì ngồi phía trên khúc cây, để mặc thân cây trôi ào ào theo dòng chảy, hắn ngồi vững chắc như núi.
Mấy ngày sau, Lăng Tiêu đi vào một tòa thành nhỏ trên bình nguyên, thành không lớn nhưng khá náo nhiệt. Lăng Tiêu đi dạo một hồi, liền cảm giác được, nơi này cùng Nhân giới không có khác biệt nhiều lắm, nếu có khác chăng, chỉ có thể nói khu chợ này nhìn thật ồn ào huyên náo, rất nhiều đồ vật này nọ đều là người tu luyện mới có thể sử dụng. không giống như khu chợ bán thịt bán đồ ăn ở nhân giới mà thôi.
Lăng Tiêu chú ý quan sát, hắn cần phải nhanh chóng thích ứng với dân tình phong thổ ở Thánh Vực.
Lúc này, ở xa xa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng quát tháo, khu chợ vừa rồi đang ồn ào náo nhiệt, người người náo loạn ầm ĩ, gần như trong nháy mắt toàn bộ đều nép sát sang hai bên, chừa lại con đường rộng thênh thang.
Những người này tốc độ cực nhanh, bởi vậy có thể thấy được, Thánh Vực cùng nhân giới còn có thêm khác biệt rất lớn, nếu ở khu chợ nhân giới, cho dù xe của hoàng đế chạy tới, mọi người cũng không thể né tránh nhanh như vậy.
Cho nên, Lăng Tiêu còn đang đứng ở giữa đường xem ra quả thật hơi có chút chướng mắt.
Có người lớn tiếng nhắc nhở nói:
- Tiểu tử kia! Ngươi còn không mau né tránh, xe của Nam Cung tiểu thư chạy tới đụng chết oan mạng!
Lăng Tiêu không phải phản ứng chậm, mà là đang buồn bực, người nào lại có uy thế như thế, chỉ quát tháo một trận từ xa, bên này lập tức liền có phản ứng. Nghe thấy có người nhắc nhở mình, thân thể Lăng Tiêu nhảy một cái phóng qua một bên.
Ngay sau đó, một hồi tiếng vó ngựa vang lên, bên kia phóng tới một đội nhân mã, các kỵ sĩ trên lưng ngựa đều lộ vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn, trong đó một thanh niên cưỡi thớt ngựa thuần màu đen nổi bật giữa đám kỵ sĩ cưỡi ngựa màu hỗn tạp. Nếu nói trên mặt các thanh niên kỵ sĩ khác là lạnh lùng, cao ngạo, vậy thì trên mặt gã thanh niên này không có nửa điểm biểu tình, cũng không thèm liếc mắt nhìn mọi người hai bên đường một cái, vẻ mặt kia cứ làm như mọi người không khác gì con kiến bình thường!
Không phải giả vờ, mà là tận trong xương tủy hắn đã mang theo cái khí thế ngạo nghễ này!
Phía sau đám kỵ sĩ quây quần, còn có một chiếc xe ngựa xa hoa do bốn con ngựa một sừng thuần màu trắng khỏe mạnh kéo, xe ngựa thật lớn như một tòa nhà di động!
Rường cột chạm trổ, màu sắc tươi đẹp, chế tác tinh vi, cực kỳ tinh xảo!
Bốn con độc giác mã toàn thân màu trắng không lẫn một sợi lông tạp, thoạt nhìn vô cùng thần tuấn, kéo chiếc xe ngựa to lớn như vậy không ngờ không mảy may dùng hết sức! Người bình thường nếu có thể có một con, chỉ sợ đều cất kỹ xem như bảo vật trong nhà, không ngờ tại đây, chỉ có thể sử dụng để kéo xe. Có thể thấy chủ nhân người ta xa hoa đến mức nào!
Màn xe ngựa đóng kín, cũng không có phát sinh chuyện mỹ nữ khẽ vén rèm xe tò mò nhìn ra ngoài.
Tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe... cuồn cuộn mà qua, sau một lát, nơi này lại khôi phục bình thường, Lăng Tiêu híp mắt, nhìn theo bóng đội nhân mã rời đi như có điều suy tư.
Vừa rồi hắn từ giữa đội ngũ đó, cảm ứng được mấy cổ khí tức cực kỳ hùng mạnh! Cũng không phải phát ra từ thanh niên trên chiến mã màu đen kia, khí tức của gã thanh niên, cũng chỉ mạnh hơn một chút so với Kiếm Thánh, nhiều lắm là tu vi Kiếm Thần.
Nhưng từ một nơi bí mật gần đó, ở chỗ mọi người không nhìn thấy, tuyệt đối có mấy người vô cùng hùng mạnh!
Người nọ vừa mới nhắc nhở Lăng Tiêu, thấy hắn còn đang ngây ngốc đứng nhìn, khinh thường nói:
- Ngốc tiểu tử! Đừng nhìn! Cẩn thận đại thiếu gia Mộ Dung gia móc mắt của ngươi đó! Nam Cung tiểu thư, cũng không phải là loại người như ngươi có thể tưởng nhớ!
Lăng Tiêu không giận, ngược lại hướng tới người nọ thản nhiên cười, cũng không hỏi cái gì, khiến người nọ đang định khoe khoang kiến thức uyên bác nén nhịn đến mức sắc mặt đỏ bừng.
Cái gì Đại tiểu thư Nam Cung gia, Đại công tử Mộ Dung gia, có quan hệ gì với ta chứ?
Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ, chỉ có điều giờ khắc này, hắn bỗng nhiên nhớ đến những người thân và các mỹ nữ còn ở nhân giới.
Đều khỏe cả chứ?
← Ch. 438 | Ch. 440 → |