Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 446

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 446: Sát và đạo (P1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Shopee


Lăng Tiêu ngồi xuống tại đó, vươn tay lên, nhẹ nhàng khép đôi mắt cô bé đưa cơm lại. Nói cũng cảm thấy kỳ quái, hai mắt của cô bé đưa cơm này được Lăng Tiêu vuốt qua, không ngờ thật sự nhắm lại!

Điền Canh thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc vạn phần.

Trên thực tế, có một thứ hắn vẫn không nhìn thấy, một miếng linh hồn thụ thương hoảng sợ, vẫn chưa rời xa chỗ này!

Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:

- Đi đi, ta sẽ báo thù cho cô!

Vung tay lên, một luồng ánh sáng màu vàng, chợt phát ra cách đó không xa. Ngay lúc đó, trong không khí truyền đến một cơn dao động.

Trong đạo phù chú của Lăng Tiêu, mang theo kinh văn siêu độ, cùng kinh văn hộ thể, sẽ làm cho linh hồn của cô bé đưa cơm chuyển thế đến gia đình rất tốt, hơn nữa nàng sẽ không nhớ rõ bất cứ chuyện gì của kiếp trước.

Có đôi khi, quên đi cũng là một loại hạnh phúc!

Khi Lăng Tiêu nói sẽ báo thù cho cô bé đưa cơm, vẻ mặt Điền Canh ngây ngốc nhìn Lăng Tiêu, cảm thấy tiểu Hắc thực sự điên rồi. Nhãn thần Lăng Tiêu nhìn lướt qua hắn khiến trong lòng Điền Canh nhảy dựng lên, vội nói:

- Chuyện này không có liên quan với ta!

Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên trong lòng vốn thần hồn xuất khiếu, bản thể cũng lưu lại một ít thần thức, để phòng ngừa có người đến ám hại. Nhưng đêm ngày hôm qua, bởi vì Lăng Tiêu phải tập trung tinh thần lực mạnh mẽ để xuyên thấu hang động, khiến cho hắn hầu như tập trung tất cả thần niệm lên thần hồn xuất khiếu. Mà bản thể chỉ lưu lại một đạo thần thức chiều sâu, nếu không ai đụng vào Lăng Tiêu thì hắn sẽ không biết chuyện gì xảy ra!

Mình khổ sở chờ ở nơi này lâu như vậy, đó chính là chờ đến thời điểm thuận tiện để ra tay khi tất cả những thợ mỏ này rời khỏi. Hắn cũng không nghĩ rằng chính vì điều này mà cô bé đưa cơm bị hại!

Chuyện này tuy rắng không có trực tiếp liên quan đến mình nhưng nếu như mình không đi cướp tinh thạch thì sẽ không xảy ra chuyện như thế!

Lăng Tiêu mở hai mắt, rồi nhìn lướt qua Điền Canh vẫn còn không yên, dưới sự chăm chú kinh ngạc nhìn của Điền Canh nhưng hắn không để ý tới, lấy ra một thanh trọng kiếm, đào một cái hố to tại chỗ này. Trong lúc đào, lòng của Lăng Tiêu quặn đau, môi cắn chặc, sâu trong ánh mắt đang ẩn chứa phẫn nộ rất lớn.

Thánh Vực cũng bình thường thôi, nhân tính vẫn thối nát!

Hắn cẩn thận từng chút ôm cô bé đưa cơm mà cho đến bây giờ mình chưa biết tên, đặt vào trong hố sâu, tay áo vung lên, đất ở bên ngoài tự nhiên rơi xuống. Chỉ trong nửa khắc, nơi này xuất hiện một nấm đất nho nhỏ. Sang năm có lẽ trên nấm đất mới này sẽ sinh ra một mảnh hoa cỏ xinh đẹp.

Khi Lăng Tiêu làm tất cả những chuyện này, Điền Canh cũng đứng tại chỗ, nỗi lòng phúc tạp nhìn hắn, người trẻ tuổi đi vào trong quặng mỏ này không đầy một năm, nay đã hoàn toàn đảo lộn những nhận thức của Điền Canh về hắn.

Hắn không phải người thường!

Không biết vì sao, trong lòng Điền Canh sinh ra ý niệm như vậy trong đầu. Mặc dù người trẻ tuổi này thoạt nhìn vẫn còn là tiểu Hắc thật thà tráng kiện nhưng lại không thề nào giống như ấn tượng trước đây lưu lại cho hắn.

Trong lòng Điền Canh bỗng nhiên sinh ra vài phần cảm giác sợ hãi. Biểu hiện của tiểu Hắc rất bình tĩnh mà bình tĩnh đến mức khiến cho lòng người lạnh giá!

Vốn hắn còn nghĩ sau khi trở về, phải làm sao để gièm pha với Tôn quản lí, giết chết tiều tử có gan dùng kiếm uy hiếp hắn, để nguôi nỗi hận trong lòng. Nhưng hiện tại hắn lại có chút do dự.

Trong lòng thầm nghĩ: Nếu được thì cứ quên đi? Phỏng chừng Tôn quản lí cũng không cho người này lưu lại trong quặng mỏ, ta tốt hơn hết không nên nhiều lời.

Điền Canh cũng không biết với suy nghĩ này của mình đã cứu hắn một mạng!

Lăng Tiêu đứng trước mộ của cô bé đưa cơm một hồi, rồi xoay người rời khỏi, cũng không them liếc măt nhìn Điền Canh một cái. Mà Điền Canh cũng không theo sau người trẻ tuổi bỗng nhiên trở nên nguy hiểm hơn, mà sau khi Lăng Tiêu đi được nửa ngày, hắn mới đi về phía khác.

- Sáng hôm nay ta tuần tra xung quanh, ta cũng không thấy gì.

Điền Canh thầm nghĩ trong lòng.

Thời điểm Lăng Tiêu và Điền Canh rời khỏi doanh trại, Tôn quản lí biết từ mặt sau. Dù sao lão cũng là người đứng đầu tối cao ở đây, có người báo cáo với hắn, là chuyện bình thường.

Sau khi Tôn quản lí nghe xong, vẻ mặt khinh thường, bĩu môi nói:

- Chuyện nhỏ này, ngươi nói cho ta biết làm gì? Hắn muốn làm gì thì làm đi! Một cô bé bị chết thôi mà, hắn có thể làm gì được chứ?Tìm ta báo thù sao? Ha, ông nội đang chờ ngươi đấy!

Gã giám sát nhỏ báo tin cũng lăng yên rời khỏi. Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Đầu năm vừa rồi ở quặng mỏ, ai mà chẳng biết sở thích của Tôn quản lí, giết chết một cô bé hiếm có, cũng không tính là gì.

Hiện tại trong lòng Lỗ Văn cũng vô cùng hối hận, vì sao mình nói chuyện này cho tiểu Hắc chứ? Tôn quản lí có thể không ngại hắn nhiều chuyện sao? Trên thực tế, hắn chẳng qua đến nơi này hai ba năm. Lúc trước hắn cũng đã từng nghe qua Tôn quản lí tàn bạo với một số con gái, không cần nói chuyện khác, chỉ nói về thể trọng của Tôn quản lí cũng gây sức ép tới con gái rồi ... Ngẫm lại trong lòng hắn cũng cảm thấy phát lạnh.

Lỗ Văn càng cảm giác mình quá lỗ mãng, không nên kích thích Lăng Tiêu, mặc kệ vì sao hôm qua hắn không mở cửa. Nhưng không thể phủ nhận một đều là, tiểu Hắc cũng không phải người xấu!

Cho nên, Lỗ Văn quyết định chờ ở trước cửa phòng Lăng Tiêu, đợi cho đến khi tiểu Hắc trở về, nhất định phải dụ dỗ hắn: Trứng chọi với đá, cho dù không xảy ra ở đây, cũng không nên đắc tội với Tôn quản lí, Đó không phải là người chúng ta có thể trêu chọc được!

Đáng tiếc là Lỗ Văn chưa được đợi tiểu Hắc về thì nghe thấy từ cửa của Tôn quản lí truyền đến một trận âm thanh tránh cãi ầm ĩ khiến Lỗ Văn rùng mình trong lòng: Hỏng rồi!

Đợi đến lúc hắn đi tới chỗ Tôn quản lí, thấy mười mấy người giám sát tụ tập tại đó. Lỗ Văn nhìn một vòng nhưng lại không thấy bóng dáng Điền Canh, trong lòng hồi hợp một chút, nghĩ: Không phải tiểu Hắc giết chết Điền Canh rồi chứ? Vậy thì không ai có thể cứu được hắn rồi!

Ở phía xa, còn có những lão bà đưa cơm vẫn đang lén lút chưa rời khỏi, thò đầu ra nhìn.

Tiểu Hắc đứng trước cửa Tôn quản lí, mặc một bộ áo choàng ngắn, lộ ra một đôi tay cường tráng, mắt nhìn chằm chằm vào cửa Tôn quản lí. Tôn quản lí còn chưa đi ra nhưng mà những người giám sát lại ở bên cạnh không nhanh không chậm nói vào. Nhưng trong mắt những người này cũng không che dấu được sự vui mừng khi người khác gặp họa.

- Tiểu Hắc, ngươi đang phát điên gì đó, nhanh chóng theo ta trở về!

Lỗ Văn đi tới, không khỏi kéo chặc cánh tay Lăng Tiêu, muốn kéo hắn ra, khi đó cánh cửa của Tôn quản lí mở ra.

Tôn quản lí cũng không phản ứng với Lỗ Văn, trong mắt bắn ra vẻ khinh thường tràn trề, cười lạnh nhìn Lăng Tiêu:

- Ngươi muốn làm gì?

- Vì sao ngươi lại giết nàng!

Thân thể Lăng Tiêu đứng tại chỗ, Lỗ Văn cố hết sức nhưng vẫn không thể lay động hắn chút nào, trong lòng thầm giựt mình. Phải biết rằng, cường giả có cảnh giới Kiếm Thánh, cho dù ở bên trong Thánh Vực cũng có địa vị không cao lắm

Dù sao hiện tại đôi với Thánh Vực mà nói thì người thường nhiều hơn một chút! Tu luyện từ Tiên Thiên cảnh giới trở lên, cơ bản cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Tới cảnh giới đó mới thực bắt đầu cầu trường sinh.

Cường giả Kiếm Thánh ở trước mặt Ma Kiếm Sư, Kiếm Tông, Kiếm Hoàng thậm chí Kiếm Tôn, đó là sự tồn tại quá cao!

Một Kiếm Thánh bậc trung như hắn dùng hết sức của mình cũng không thể lay động tiểu Hắc. Lỗ Văn nhìn vào trong ánh mắt của Lăng Tiêu, dâu dần có chút thay đổi, đồng thời buông tay ra, lùi lại một bên.

Tôn quản lí nhìn thoáng qua những người giám sát ở chung quanh, bỗng nhiên điên cuồng cười nói:

- Tiểu Hắc à tiểu Hắc, ngươi cho rằng ngươi có tư cách quản chuyện này sao? Nói thật cho ngươi biết, với cô gái như vậy, mấy trăm năm qua lão tử đã chơi đùa hơn một ngàn người rồi! Người không biết điều như nàng, chỉ có một kết cục, là phải ... Chết! Nàng nghĩ nàng là ai chứ? Nếu không phải nàng là xử tử, cho dù van xin đại gia cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái! Còn nữa ... Ngươi có biết chuyện tối hôm đó như thế nào không? Bởi vì không nhìn mặt nàng nên lão tử mới có chút hứng thú, ha ha, ha ha, ha ha!

- Ngươi không sợ mình gặp báo ứng sao?

Lời nói của Tôn quản lí vô cùng kiêu ngạo, đồng thời cũng khiến cho Lăng Tiêu hiểu ra một chút, chuyện này không có quan hệ với hắn chút nào, nếu không phải cô bé đưa cơm đến đập cửa phòng mình. Vốn cơn nổi giận trong lòng hắn đã tiêu tan thì chẳng những không giảm đi mà ngược lại còn mãnh liệt hơn.

- Ngươi ... quá ... Quá ngây thơ, ha ha ha!

Tôn quản lí cười điên cuồng, những thớ thịt trên bụng thực sự run lên, sau khi cười xong, bỗng nhiên chỉ vào Lăng Tiêu, nói với vẻ lạnh lùng:

- Báo ứng sao? Ngươi nói với quản lí của Âu Dương gia tộc về sự báo ứng sao? Ngươi từ trong tảng đá sinh ra sao? Đây là Thánh Vực! Nơi này ... Ngay cả Thần cũng không có, hoặc nói, chúng ta chính là Thần! Ngươi cũng xứng nói với ta báo ứng sao?

Nói đến câu cuối cùng, cả người Tôn quản lí bùng lên khí thế kinh người, khiến những người giám sát nhỏ thân bất do kỷ phải lùi về sau, những đám phụ nữ đang xem náo nhiệt chạy tứ tán, căn bản là không ngăn được loại khí thế phát ra từ trên người Tôn quản lí!

Lăng Tiêu vẫn đứng trầm ổn ở đây, một niềm hững hờ trong mắt, nhìn Tôn quản lí giống như nhìn một người chết. Loại ánh mắt này khiến Tôn quản lí cáng thêm khó chịu.

Lão cười lạnh nói:

Ôi chao, nhìn không ra tiểu Hắc ngươi cũng có bản lãnh chứ! Gã Mao Thất kia rất có nhãn lực, nhưng ngươi không nên ở trong quặng mỏ này, ngươi thực sự là một nhân tài không được trọng dụng! Ngươi phải nên đi đến chỗ lớn hơn. Hiện tại ông nội sẽ đưa ngươi đi, thấy thế nào?

Nói xong, trong tay Tôn quản lí bỗng nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm có phong cách cực kì cổ xưa sáng lên, trên võ kiếm cẩn đầy tinh thạch nhỏ.

Bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, liền phát ra một tiếng rồng gầm. Dưới ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, nó phát ra một luồng hào quang cực kì chói mắt, thậm chí khiến người ta không thấy rõ hình dáng thân kiếm!

- Tiêu Hắc, đến đây đi, hãy cho ta nhìn xem, thứ to gan lớn mật như ngươi rốt cuộc là có bản lĩnh gì chứ?

Bảo kiếm của Tôn quản lí thoáng ngăn, miệng thì cười lạnh, nhưng ánh mắt thì càng trở nên nghiêm túc hơn. Vào lúc này, tuy rằng thớt thịt vẫn còn trên người nhưng không một người nào dám hoài nghi thân thủ của lão!

Lăng Tiêu không nói gì, đối mặt với một Kiếm Thần bậc cao, hắn cũng không có lý do gì từ chối, cầm Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay. Trên Thần Kiếm giản dị tự nhiên, khi ánh mặt trời chói mắt chiếu lên trên, dường như cũng bị hấp thu hoàn toàn, mà không phản xạ ra một chút hào quang nào!

Con ngươi của Tôn quản lí co rút lại, không nói gì, nhưng lại giống như một khối đá khổng lồ, trộn lẫn với lực vạn quân, mạnh mẽ tấn công về phía Lăng Tiêu!

Thân hình Lăng Tiêu đuổi về phía trước, nháy mắt trên không trung kéo ra vô số tàn ảnh, đồng thời phất tay bắn ra một đạo kiếm khí.

Bảo kiếm của Tôn quản lí đâm lên trên tàn ảnh, đồng thời cũng không dừng lại mà thân hình mập mạp của lão linh hoạt đến mức không thể tin nổi, tránh thoát đạo kiếm khí kia của lăng Tiêu, nháy mắt bảo kiếm và Yêu Huyết Hồng Liên kiếm va chạm nhau!

Keng, keng, keng!

Trên bầu trời lập tức vang lên một âm thanh cực kì chói tai như tiếng sấm!

Sắc mặt tất cả những người giám sát ở phía dưới đều thay đổi, trong khoảnh khắc hai người động thủ, đều vội vàng lui về phía sau.

Đám đàn bà nấu cơm thì chạy rất xa, hai tay cố sức bịt tay lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, máu tươi không ngừng từ thất khiếu chảy ra ngoài.

- Ta đã xem thường ngươi rồi!

Tôn quản lí đứng trên không trung nói với vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng với Lăng Tiêu:

- Có điều là, ngươi muốn chiến thắng ta, gần như là chuyện không có khả năng! Thân thủ huynh đệ như vậy, mà làm tiểu đầu mục trong này, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao? Không bằng chúng ta dừng tay giảng hòa, ta sẽ tiến cử hiền tài như ngươi vào trong quân Âu Dương gia, làm tướng lãnh chẳng lẽ không tốt hơn sao? Làm gì vì một cô bé mà cùng với ta đánh sống chết với nhau?

Ánh mắt Lăng Tiêu lãnh đạm, lạnh giọng nói:

- Nếu như thực lực ta hơi kém một chút, bây giờ đã thành vong hồn dưới kiếm ngươi, ngươi sẽ có tâm tư dừng tay giảng hòa với ta sao? Còn nói, Âu Dương gia.. Ở trong mắt ta cũng không đáng chút nào! Ngươi cho đó là một chỗ dựa vững chắc nhưng ta thì không đặt nó ở trong mắt!

Tôn quản lí cắn răng nói:

- Giỏi cho tiểu tử, chính ngươi muốn chết thì ông nội đây sẽ thỏa mãn cho ngươi!

Nói xong, cả người bùng lên một luồng khí thế hùng mạnh, cuồn cuộn áp bách về phía Lăng Tiêu.

Cho ngươi nhìn xem, đây mới chân chính là thực lực của Kiếm Thần!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-764)