Vay nóng Tima

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 451

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 451: Lời nguyền khủng khiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Lazada


Trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên nghĩ đến cổ thi thể trong phần mộ được xưng là thần thi kia. Chẳng lẽ cũng giống như bọn họ? Trong lòng nghĩ thế Lăng Tiêu không khỏi có chút do dự, nếu như vị bên trong kia thật sự không chết, thần của đại lục Thương Lan... bất kể nói thế nào thực lực cũng hơn xa mình, nếu mình tùy tiện hành động, đưa nguyên thần thứ hai gửi vào trong đó, ngược lại bị người ta cắn trả bị rơi rụng, loại khả năng này cũng không phải không có!

Cho nên, lúc này cần xác định một điều: ca ca của Thiết Đản rốt cuộc đã chết hay chưa chết.

Lăng Tiêu rót tinh thần lực từng chút một vào mi tâm của ca ca Thiết Đản, sau đó chạy dọc theo kinh mạch của hắn từng điểm một. Đồng thời, Lăng Tiêu lặng lẽ lấy ra một chiêu hồn phù cầm trong tay, nhẹ nhàng bóp nát.

Ca ca của Thiết Đản đã chết còn chưa tới một ngày, nếu may mắn có lẽ có thể tìm được linh hồn của hắn, nếu như chiêu hồn phù có công hiệu vậy chứng tỏ hắn thật sự đã chết, nếu chiêu hồn phù không có hiệu quả... vậy cũng chứng minh hắn còn có khả năng sống sót!

Lăng Tiêu suy nghĩ nhưng tinh thần lực khổng lồ cũng không lơi lỏng chút nào tra xét tinh thần thức hải của ca ca Thiết Đản, phát hiện từ bên trong gần như không thu được nửa điểm trí nhớ nào sót lại. Đồng thời, trong bầu không khí mơ hồ truyền đến dao động của một cỗ linh hồn, trong lòng Lăng Tiêu vừa động, xem ra ca ca của Thiết Đản đã chết thật rồi!

Theo Lăng Tiêu tập trung tinh thần tra xét, những người xung quanh cũng im lặng như tờ, bầu không khí khẩn trương mà ngưng trọng. Cho dù là cường giả bên trong Thánh Vực, cũng không phải là thần vạn năng, bọn họ cũng có điều không biết, cũng có điều sợ hãi. Đối với cái chết không minh bạch này, loại sợ hãi đó thậm chí cũng không khác gì người thường.

Lăng Tiêu hai mắt nhắm lại, thiên nhãn mi tâm mở ra thấy trong không khí, hình tượng một người trung niên, đang lộ vẻ mặt thống khổ nhìn Thiết Đản. Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, dùng tinh thần lực truyền thiện ý của mình qua, nói cho ca ca của Thiết Đản, mình sẽ chiếu cố cho đệ đệ của hắn.

Ca ca của Thiết Đản lộ vẻ mặt cảm kích nhìn Lăng Tiêu, linh hồn rất mẫn cảm cảm nhận về thiện ác rất rõ ràng, ca ca của Thiết Đản hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ thật sâu, sau đó nhắc nhở Lăng Tiêu cẩn thận với mộ huyệt này, ngàn vạn lần không nên đi vào. Sau đó linh hồn nương theo làn gió bay đi.

Thông qua phút giao lưu ngắn ngủi vừa rồi, Lăng Tiêu đã biết ca ca của Thiết Đản, không ngờ có được cảnh giới Kiếm Thần bậc sáu đỉnh! Người có thực lực như thế không ngờ lại bị chết một cách không minh bạch.

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu khẽ lắc đầu, sau đó hướng về phía mọi người nói:

- Ta thấy tốt hơn là mọi người không nên đi vào! Ta không có dò tra được dấu hiệu trúng độc gì trên người hắn, cũng không có dấu vết thương tích đánh nhau, cho nên, ở trong đó so với tưởng tượng của chúng ta còn phức tạp hơn nhiều.

Đối với ý tốt nhắc nhở của Lăng Tiêu này, có một số người trầm ngâm suy nghĩ, có người cười nhạt, còn có một số người không cho là đúng.

Nam Cung Vân bĩu môi, nói:

- Ngươi nói cứ như là cao thủ về y đạo, ngươi nói không trúng độc thì không trúng độc? Vừa không trúng độc, vừa không có bị thương vậy vì sao hắn lại chết như thế?

Nam Cung Vân lời này, lập tức được không ít người phụ họa.

- Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi làm sao biết không phải trúng độc chết?

- Có lẽ là một loại chất độc hoàn toàn mới, ngươi căn bản là nhìn không ra thôi!

- Quên đi! Mọi người đừng tranh cãi! Dù sao nơi này ta là không đi vào, mặc kệ chết như thế nào đi vào đã chết hai người, chỗ này cũng thật là đáng sợ.

Có người nói xong, xoay người rời đi thậm chí không chút do dự.

Còn có người đứng tại chỗ chần chừ, bởi vì bên trong phần mộ này rất có thể có tàng trữ thần khí! Tâm lý con người luôn tin vào vận may, cho rằng người khác gặp chuyện không may, chưa chắc ta cũng sẽ gặp chuyện không may!

Lăng Tiêu mỉm cười, nhưng cũng không giải thích điều gì, bởi vì thật sự không cần thiết.

Đúng lúc này, bên trong mộ huyệt bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng động, tất cả mọi người đều sửng sốt, có một người đã có mặt ở đây từ lâu nói:

- Hai ngày trước tổng cộng đi xuống năm sáu người! Chỉ có ca ca người cao to này đi ra, những người khác còn chưa có ai ra ngoài đấy!

Mọi người vừa nghe lời này, lập tức đều hứng thú lộ ra mặt: ở lại trong đó nhiều ngày như vậy vẫn còn có thể bình yên vô sự, điều đó không phải chứng tỏ là bọn họ thu được bảo vật hay sao?

Một số người của Mộ Dung gia và Nam Cung gia, lặng lẽ di chuyển vị trí nhằm ngăn chặn hướng người bên trong có thể chạy đi. Một khi phát hiện có người đi ra mang theo bảo vật, bọn họ lập tức sẽ tiến hành chặn lại. Bản thân Nam Cung Vân có khả năng không biết, phụ thân của nàng cũng không phải là không coi trọng chuyện này, mà căn bản là không có nói cho nàng biết, bởi vì ngay trong đám hộ vệ của nàng, còn có một gã cường giả cảnh giới Tiên Thiên! Mộ Dung gia bên kia cũng thế! Tuy nhiên Mộ Dung Phong thì biết sự việc đó. Loại chuyện này nếu để cho Nam Cung Vân biết, nói không chừng nàng ta sẽ kích động tiết lộ ra ngoài.

Theo ánh mắt mọi người đều tập trung vào trong phần mộ, liền thấy từ trong cửa động một người dẫn đầu lao ra, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng đến cực điểm. Sau đó phát hiện nơi này không ngờ lại tụ tập nhiều người như vậy, hắn bỗng nhiên há miệng thở dốc, yết hầu chạy lên chạy xuống, nhưng cũng không nói một câu nào, sau đó thân mình lập tức ngã nhào xuống mặt đất, tay chân giật giật mấy cái rồi cứ như vậy chết đi.

Theo sát sau đó, lại lao ra bốn người, lẽ ra cho dù ở bên trong phần mộ, cũng có thể nghe tiếng ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài, nhưng nhìn dáng vẻ những người này, trên nét mặt gần như đều là y hệt nhau: trong khoảnh khắc từ trong phần mộ lao ra đều lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, trên mặt còn mang theo thần sắc kinh hoàng.

Sau đó, chuyện xảy ra càng khiến người ta kinh ngạc hơn, những người đó đang trong tình trạng cực kỳ khủng khiếp chết đi, thế mà không ngờ thần sắc dần dần trở lại bình thường, giống như là đứa trẻ trở lại trong vòng tay ôm ấp của người mẹ, từng chút từng chút một dần an ổn trở lại, sức sống... cũng dần dần từng chút một đứt đoạn!

Nhìn thấy sau khi chết đi giống như người đang ngủ là một chuyện, nhưng trơ mắt nhìn người chết ở trước mặt mình lại là một chuyện khác, Nam Cung Vân sợ tới mức úp mặt trong lòng Mộ Dung Phong, cả người run lập cập, hiển nhiên quá sợ hãi. Truyện Tiên Hiệp

Tuy nhiên lúc này cũng không ai chú ý tới sự thất thố của đại tiểu thư Nam Cung gia, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt này dọa cho hoảng sợ đến ngây người.

Rốt cuộc là loại lực lượng gì, khiến những người này mới vừa thoát ra ngoài đều chết sạch? Vậy vì sao kẻ trộm mộ lúc ban đầu chạy ra ngoài vẫn còn sống? Dường như qua rất nhiều ngày mới chết! Chẳng lẽ, trên phương diện này có huyền cơ gì hay sao?

Không ai chú ý tới Lăng Tiêu sau khi nhìn thấy mấy người này lần lượt tử vong, biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng!

Bởi vì trong nháy mắt Lăng Tiêu nhìn những người này tử vong, một tia sức sống từ trong thân thể của bọn họ bị hút ra, sau đó lại lơ lửng bay trở lại vào trong phần mộ. Còn linh hồn những người này đều rất nhanh tiêu tan đi!

Hồn bay phách lạc!

Tại sao có thể như thế?

Vừa rồi rõ ràng chính mình đã triệu tập được hồn phách của ca ca Thiết Đản đến đây? Lăng Tiêu cau mày, bỗng nhiên hắn nghĩ đến, mấy người này vừa mới từ trong phần mộ phóng ra, cổ khí thế trên người tuy rằng hùng mạnh, nhưng cũng không đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, tất cả đều đang khựng lại ở cảnh giới Kiếm Thánh không tiến lên được.

Hay là có liên quan tới tu vi? Người có tu vi cao thời gian chống lại lâu hơn một chút? Lăng Tiêu ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, bởi vì kẻ trộm mộ kia, thực lực của hắn nghe nói là Kiếm Thần bậc trung, mà ca ca Thiết Đản lại là Kiếm Thần bậc sáu đỉnh! Loại tu vi này, nếu có đủ tinh thạch cũng có hy vọng là cường giả chân chính tiến vào cảnh giới Tiên Thiên!

Nhưng thời gian chống đỡ lại không lâu dài bằng kẻ trộm mộ, chẳng lẽ... người trong đó cố ý? Nghĩ vậy, Lăng Tiêu chuyển ánh mắt vào trong cửa phần mộ tối đen như mực, trong lòng hắn càng hoài nghi hơn.

Nam Cung Vân run rẩy cả thân mình, sau đó ở trong lòng Mộ Dung Phong lẩm bẩm nói:

- Đây quả thực chính là lời nguyền rủa! Thật quá đáng sợ! Phong ca ca! Chúng ta về nhà đi!

Lăng Tiêu đột nhiên run lên, trong đầu linh quang chợt lóe: "Đúng vậy, loại tình huống này, rõ ràng chính là một thuật nguyền rủa cực kỳ cao minh! Đã tới phạm vi giới hạn chính mình cũng không thể hiểu được!

Người đó muốn sống lại? Lăng Tiêu được Nam Cung Vân vô tình nhắc nhở, lập tức nghĩ tới khả năng này. Thi thể mãi mãi không bị hủy nát, bản thân cái này đã có thể nói lên vấn đề, bởi vì thần ngã xuống, trên cơ bản đều là hoàn toàn mai một, càng là tồn tại hùng mạnh, càng sẽ không cho phép tôn nghiêm cùa mình bị vấy bẩn!

Hoặc là sống, hoặc là chết!

Tuyệt đối không có loại khả năng thứ ba!

Cho nên, cổ thi thể này có thể là của thần, rất có thể có được bản lĩnh một lần nữa sống lại!

Ánh mắt Lăng Tiêu hơi lóe sáng: chết thì chết đi, còn sống lại làm gì chứ? Trong lòng có kết luận Lăng Tiêu cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hẳn lên.

Lúc này, người ở đây đã bắt đầu tản đi, bảo vật có hấp dẫn đến đâu đi nữa cũng không quý bằng tính mệnh. Tuổi thọ của người trong Thánh Vực lại cực kỳ lâu dài, với lại thỉnh thoảng sẽ có tin tức bảo vật xuất thế. Hơn nữa vì một cổ thi thể có là của thần hay không còn chưa biết mà mất đi sinh mạng của mình thì quả thực không đáng!

Cho dù chiếm được thì phải làm thế nào đây? Có người là muốn nghiên cứu vì sao nhiều năm như vậy Thánh Vực cũng không có thể phi thăng, nhưng có trời mới biết từ trên thi thể kia có tìm được đáp án hay không.

Cho nên, trong đám người đến nơi đây, ôm trong lòng đủ loại mục đích, nhưng kết quả lại đều giống nhau, không ai muốn tiếp tục đi vào để chịu chết.

Phía sau vẫn còn có không ít người tới, nhìn thấy thế sau một hồi dò hỏi biết rõ tình hình, trên cơ bản tất cả đều ngay lập tức quay về, một vài người đi tới xem sao, sau khi thấy năm thi thể bao gồm cả ca ca của Thiết Đản, toàn bộ cũng không còn hứng thú xoay người bỏ đi.

Thời điểm Mộ Dung Phong rời đi hắn nhìn Lăng Tiêu thật sâu, nói thật, hắn có lòng tin chắc rằng người trẻ tuổi này có gì đó không như người bình thường. Nhưng vừa thấy Nam Cung Vân bên cạnh lộ bộ dáng ghét cay ghét đắng Lăng Tiêu, ngẫm lại hay là quên đi, tuy nhiên hắn lại đi tới bên một tên hộ vệ nói nhỏ mấy câu.

Đợi cho người hai nhà đi xa sau đó tên thị vệ Mộ Dung gia kia lặng lẽ đi vòng lại. Vì tên thị vệ mãi đến khi tới gần Lăng Tiêu năm mười thước mới bị Lăng Tiêu phát hiện dọa cho Lăng Tiêu nhảy dựng lên.

Trong lòng Lăng Tiêu cả kinh, nếu người này muốn gây bất lợi cho mình, với thực lực của mình hiện nay tất nhiên không địch lại!

Lăng Tiêu kinh sợ, tên thị vệ Mộ Dung gia càng kinh sợ hơn, nguyên vốn còn vì thiếu gia phân phó mình đến truyền lời trong lòng hắn có chút bất mãn, cảm thấy chẳng qua là người qua đường như bèo nước gặp nhau thôi, lại không có thực lực gì, vì sao phải coi trọng hắn như vậy?

Hắn trung thành với Mộ Dung gia này không giả, nhưng hắn là cường giả cảnh giới Tiên Thiên! Đâu thèm để người bình thường thế này ở trong mắt?

Tuy nhiên khi chứng kiến sự cảnh giác của người trẻ tuổi này, trong lòng hắn ngược lại bội phục đại thiếu gia có ánh mắt nhìn người, đồng thời lại vì đại thiếu gia không phải con dòng chính mà cảm thấy tiếc nuối.

- Ta không có ác ý! Thiếu gia nhà chúng ta bảo ta truyền lời cho ngài: ngày 9 tháng 9, mười năm một lần Nam Châu tổ chức đại hội tranh tài, hy vọng có thể gặp mặt các hạ, thiếu gia nhà ta rất hứng thú với ngài!

Lăng Tiêu thoáng sững sờ, không ngờ Mộ Dung Phong lại biểu lộ thiện ý truyền tin cho mình, tuy nhiên đại hội tranh tài này là cái quái gì vậy? Lăng Tiêu gần như phải nuốt vội trở vào những lời này, bởi vì xem bộ dáng tùy ý của gã thị vệ này, hiển nhiên là già trẻ đều biết sự kiện đó, nếu như mình hỏi tới vậy thì sẽ lộ ra bản thân không biết gì còn là chuyện nhỏ, bại lộ chính mình đến từ nhân giới mới là lớn chuyện!

Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:

- Đến lúc đó ta nhất định sẽ tới!

Gã thị vệ gật gật đầu, sau đó vừa chắp tay chào thân mình chợt bắn đi như tia chớp.

Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy triền núi vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, hiện tại lại trở nên vô cùng yên tĩnh, hắn khẽ lắc lắc đầu, nói với Thiết Đản vẫn còn ngồi ngốc ở đó:

- Có hai chuyện: thứ nhất, đại hội tranh tài là cái gì vậy? Thứ hai, ta muốn bế quan, ngươi bảo vệ cho ta!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-764)