Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 464

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 464: Chặn giết và tấm lòng của hồng nhan (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Shopee


Hoàng Phủ Nguyệt cho rằng mình là một cô gái hiện đại, chắc hẳn có thể nhìn ra được chuyện này, có lẽ phần chia ly này, không thể có cơ hội gặp lần nữa, sau trăm năm, mình sẽ là một nấm đất.

Không nghĩ tới, loại tưởng niệm này, giống như đặt rượu ủ, thời gian càng lâu, tưởng nhớ càng ngày càng dày thêm!

Khiến cho Hoàng Phủ Nguyệt vốn không cảm thấy hứng thú với tu luyện quá lớn, cũng vô tình, rơi vào trong tu luyện điên cuồng. Cô gái có trí tuệ cực cao này, không ngờ đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ!

Điều này đối với chính Hoàng Phủ Nguyện mà nói, quả thật là chuyện không thể tin nổi!

Rất nhiểu lúc nàng cũng có cảm giác giống như ảo mộng, thầm nói: Bộ dáng hiện tại của mình, nếu như ở thế giới trước, đó không phải là thần tiên sao?

Thực lực vung tay lên núi sụp xuống, đất lỡ, ngự kiếm đi lại như gió ......

Nghĩ đến không biết còn bao lâu nữa mới thấy người đó, lòng của Hoàng Phủ Nguyệt cũng gợn sóng lên.

Lúc này Diệp tử nói:

- Tiểu Nguyệt, ta quyết định rồi, ta muốn phi thăng! Ta không thể chịu đựng loại tưởng niệm này, ta muốn đi tìm huynh ấy!

Hoàng Phủ Nguyệt hơi hơi có chút giật mình, nhìn Diệp tử, nói:

- Nhưng ... Hiện tại cô có thể làm cho cánh cửa Thánh Vực mở ra rồi sao?

Diệp tử cười nói với vẻ mặt tự tin:

- Đương nhiên có thể, chỉ cần cô tu luyện đến cảnh giới của ta, thì có thể cảm giác được lực lượng trong thiên địa, thực sự rất huyền diệu, cô vừa giơ tay nhấc chân, cũng có thể tác động lực lượng căn nguyên tinh thuần nhất trong thiên địa. Chuyện này hoàn toàn là hai chuyện khác so với thực lực nâng cao ở Thương Lan.

- Ta biết.

Hoàng Phủ Nguyệt thầm nói: Nói đến điều này, ta còn rõ hơn cô!

- Nhưng Diệp tử, cô có từng nghĩ qua, Lăng Tiêu cũng từng nói qua, Thánh Vực cực kỳ khổng lồ, phân thành năm lục địa Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi châu, e rằng cũng lớn hơn toàn bộ đại lục Thương Lan của chúng ta nhiều. Nếu như sau khi cô phi thăng, không cùng Lăng Tiêu ở chung, thì làm sao đi tìm huynh ấy chứ? Huống chi, sau khi huynh ấy tiến vào Thánh Vực, còn phải ứng phó với một số cừu gia như Âu Dương gia, có lẽ sẽ thay tên đổi họ, cô có thể tìm được huynh ấy sao?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp tử lộ ra thần sắc quật cường, dịu dàng nói:

- Tiểu Nguyệt, những lời cô nói, ta cũng đã nghĩ tới, nhưng ta sợ ... Sợ từ nay về sau không còn gặp được huynh ấy, càng tu luyện những thứ huynh ấy lưu lại, ta càng có loại cảm giác, phu quân ... Cũng không thuộc về thế giới này! Đối với thế giới này mà nói, chẳng qua huynh ấy chỉ là người qua đường!

Trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt vừa động, nhìn thấy người hiểu Lăng Tiêu nhất, quả nhiên là Diệp tử!

Diệp tử nói tiếp:

- Ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao khi phu quân ở đây, ngoại trừ ta và Minh Nguyệt ra, cũng không chạm qua cô gái nào khác, nói vậy, huynh ấy từ lâu đã rõ, huynh ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi chúng ta. Nhưng phu quân lại không rõ một điều, khi huynh ấy làm như vậy thì bảo sao chúng ta có thể chịu nổi chứ? Giống như có những người ưu tú ở trước mặt, trong mắt bọn tỷ muội chúng ta còn có thể cho người thứ hai sao?

Hoàng Phủ Nguyệt gật gật đầu, cũng xác nhận những lời này của Diệp tử. Đúng vậy, sau khi ở bên cạnh Lăng Tiêu, khi nhìn những người đàn ông khác, đó thực sự không có một chút tư vị gì.

Diệp tử nói:

- Mấy năm nay, chúng ta ỷ lại huynh ấy quá nhiều rồi. Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ cô không nghĩ qua, một đám tỷ muội chúng ta, nâng tốc độ tu luyện nhanh hơn, sau đó cùng một lúc phi thăng, tiến vào Thánh Vực rồi chúng ta lang bạt một phen? Đến lúc đó, nếu như chúng ta có thể mở mang một phần sự nghiệp, cũng có thể chiếu cố trợ giúp phu quân! Cho dù chúng ta không tạo ra một thành tích gì lớn, nhưng ít nhất, cũng có thể ở chung một chỗ. Đến lúc đó, mọi người cùng nhau dịch dung, trang điểm thành những cô gái xấu, không cho người ta có chủ ý với mình, tu luyện bên trong Thánh Vực nhanh hơn ở nơi này nhiều!

Hoàng Phủ Nguyệt nháy con ngươi xinh đẹp, lòng có chút dao động nói:

- Cô nói cũng có lý, mình có thể làm những chuyện mà mình muốn! Ha, khi chúng ta tiến vào Thánh Vực, tiếp đó liền mở mang một vương quốc kinh doanh to lớn là được rồi! Tên thì sao nhỉ, ta nghĩ nên kêu là ... Tỷ Muội Lâu!

Con ngươi của Diệp tử lóe ra hào quang sáng sáng, hưng phấn nói:

- Ta đây sẽ đi tìm các nàng Minh Nguyệt, Phong Linh, Vũ Đồng thương lượng xem!

...........

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu đã thức dậy sớm, chuyện ám sát vào tối hôm qua, cũng không có lưu lại một chút ấn tượng gì trong lòng, hắn biết, Ngô Anh sẽ xử lý tốt chuyện này.

Khi Lăng Tiêu đi hỏi thăm Ngô Dong, lại phát hiện người của Ngô gia cũng đã ở đó. Gia chủ Ngô Anh, con gái Ngô Tú Nhi, phu nhân của Ngô Anh, còn có nhị công tử Ngô Liên, tam công tử Ngô Lương, hiện tại đều đang vây quanh trước giường, không khí vô cùng vui vẻ.

Thấy Lăng Tiêu đến đây, Ngô Anh thi lễ thật sâu với Lăng Tiêu, thần tình cảm kích nói:

- Y thuật của Tiêu tiên sinh thần kỳ, Dong nhi đã tỉnh rồi! Đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được, Ngô Anh ta khắc ghi vào tận đáy lòng!

Lúc này, phu nhân của Ngô Anh và con gái Ngô Tú Nhi, nhị công tử Ngô Liên và tam công tử Ngô Lượng cũng tiến đến chào Lăng Tiêu. Tuy rằng hai người Ngô Liên và Ngô Lượng nói với vẻ chân thành, nhưng Lăng Tiêu vẫn nghe được một ít vẻ miễn cưỡng từ phía Ngô Lượng. Tuy nhiên không sao cả, người muốn dựa vào đối thủ phạm sai lầm để có được thắng lợi, cũng không cần mãi quan tâm.

Trong mắt Ngô Tú Nhi liên tục lộ ra tia sáng kỳ dị đánh giá Lăng Tiêu, càng nhìn càng thuận mắt. Vốn ba gia tộc Ngô gia, Vương gia và Lý gia ở Vọng Thiên Thành có quan hệ thông gia với nhau. Thế hệ của Vương gia và Lý gia cũng có người trẻ tuổi tuấn kiệt, trưởng bối của ba gia tộc của thế hệ tuổi trẻ này có qua lại với nhau, tốt nhất là có quan hệ thông gia nhiều đời, như vậy mới có thể buộc chặc lợi ích vào nhau mãi mãi, quang vinh trên cả quang vinh.

Vốn trước đây chưa nhìn thấy Lăng Tiêu, Ngô Anh cũng nghĩ như vậy, mình gần như chỉ có một đứa con gái, bản thân mình là đích tôn, trong Ngô gia cũng không phải là không có cạnh tranh, nếu như Ngô Tú Nhi không thể gả cho hai nhà kia, như vậy trừ khi năng lực của Ngô Dong hết sức xuất sắc, mới có thể bảo vệ vị trí gia chủ. Còn nếu không, nhánh khác sẽ như hổ rình mồi.

Đối với những thanh niên tuấn kiệt ở hai nhà Vương, Lý, Ngô Tú Nhi cứ một mực chán ghét nhìn họ. Từ nhỏ nàng cũng bị Ngô Anh làm hư, may mắn năng lực của Ngô Dong xuất chúng, hiện tại không ai ở Ngô gia có thể theo kịp, mới áp chế chuyện này.

Ngô Anh thương yêu con gái, nên vốn cũng không làm chủ chuyện đính hôn của nàng.

Sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu, Ngô Anh liền có loại cảm giác thích hắn vô cùng, cảm thấy nếu như con gái mình có thể gả cho người này thì thế lực của Ngô gia nhất định sẽ càng thêm cũng cố, có lẽ cũng trở thành gia tộc lớn nhất Vọng Thiên Thành!

Đây thực ra là một loại trực giác của Ngô Anh, cũng căn cứ vào kinh nghiệm để phán đoán Lăng Tiêu, thấy con gái dường như rất thích Lăng Tiêu, nên Ngô Anh cũng thấy thành công.

Tuy nhiên, khiến Ngô Tú Nhi hơi hơi có chút bất mãn chính là, trong mắt Lăng Tiêu dường như căn bản nàng không phải là mỷ nữ, căn bản là không thấy được sự tồn tại của nàng, điều này làm cho Ngô Tú Nhi có chút mất mát, đồng thời lại sinh ra một vẻ không phục mãnh liệt. Nàng không phải không biết Lăng Tiêu có một đám hồng nhan ờ Nhân giới, nhưng đó là Nhân giới ... Trời mới biết, những cô gái này có thể phi thăng vào Thánh Vực hay không? Mặc kệ họ có thể hay không, Ngô Tú Nhi vẫn chưa để những cô gái này vào mắt.

Thiên chi kiều nữ ... mới là Ngô Tú Nhi nàng!

Tinh thần lực của Lăng Tiêu rất nhạy bén, làm sao không cảm giác được Ngô Tú Nhi nhìn mình với vẻ khác thường, tuy nhiên hắn chỉ có thể giả bộ hồ đồ, cùng với việc hiện tại hắn căn bản không có bất cứ tâm tư gì để tiếp nhận cô gái khác, vừa nghĩ đến con gái, hắn liền nghĩ đến Diệp tử các nàng. Mà về chuyện khác, Lăng Tiêu còn muốn trong thời gian ngắn dựa vào một cây đại thụ lớn như Ngô gia để phát triển thế lực của mình chứ.

Cho nên, đối với cô bé này, hắn không thể gần, khiến nàng hiểu lầm mình có ý gì với nàng, lại không thể đắc tội. Lăng Tiêu nhìn ra được Ngô Anh sủng ái con gái mình. Truyện Tiên Hiệp

Tóm lại chỉ có một câu, bốn chữ - - "Kính nhi viễn chi" (Tạm dịch là kính trọng nhưng phải giữ khoảng cách).

Đằng sau những chuyện tốt này, phần lớn tâm tư của Ngô Tú Nhi cũng đặt ở trên người ca ca mình. Ngô Dong vừa mới tỉnh lại, chỉ nói được mấy câu, đã bị mẫu thân cưỡng ép phải ngậm miệng lại để nghỉ ngơi. Con trai bị trọng thương, nên lòng của Ngô phu nhân cũng dễ tan nát, khó khăn khi thấy con tỉnh lại, vậy sao mình không liều mạng che chở nó chứ?

Con trai trọng thương chưa lành, Lăng Tiêu lại còn muốn dẫn hắn đi tới một thành lớn Bạch Lộ Quận ở trung bộ của Nam châu để tham gia cuộc tranh tài mười năm một lần, trong lòng Ngô phu nhân rất lo lắng, con mình sẽ không chịu nổi chuyện lặn lội đường xa, nhưng lại không thể trực tiếp thỉnh cầu Lăng Tiêu, chỉ có thể nhìn Ngô Anh nói:

- Lão gia, nếu Dong nhi tỉnh, có nên cho nó tĩnh dưỡng một đoạn thời gian không? Chúng ta cũng không nên ở đây làm phiền hắn chứ?

Lời này trông có vẻ nói cho Ngô Anh nghe, nhưng trên thực tế, lại đang thăm dò Lăng Tiêu, mọi người ở đây đều là người trông minh, làm sao không hiểu được lời nói của Ngô phu nhân. Mày Ngô Anh hơi nhíu lại, trên thực tế, trong lòng lão có chút lo lắng. Thực lực Ngô gia hùng mạnh, thực lực chân chính sau lưng hơn xa vẻ hiện tại bên ngoài. Nếu không dựa vào cái gì để có thể sống yên ở Vọng Thiên Thành?

Đêm hôm qua, Ngô Anh đã tra ra được, có ít nhất bốn gia tộc bậc trung tham gia vào chuyện này, hơn nữa ông mơ hồ biết được, đối phương sơ hở quá nhiều, muốn đồng loạt huyễn hoặc ba nhà Ngô, Vương, Lý! Dụng tâm hiểm ác thậm chí vượt quá sự tưởng tượng của Ngô Anh.

Trong chuyện này, chỉ có một biến cố, chính là Lăng Tiêu!

Nếu Lăng Tiêu không cứu sống đại công tử của Ngô Anh, chỉ sợ lúc này Ngô Anh sẽ nổi giận đùng đùng, đã dẫn người tới cửa Vương gia tính sổ! Bởi vì có vô số chứng cớ, chĩa về phía Vương gia, sự thật thắng hùng biện. Có nhiều lúc, nên tín nhiệm chuyện này, quả thực không có bằng chứng nào có ích!

Khó trách đối phương hận Lăng Tiêu như thế. Đêm hôm qua, bọn họ nhanh chóng muốn giết hắn. Tuy nhiên hiện tại cũng chỉ điều tra được một chút, phần lớn đều do ông suy đoán. Thực ra ông cũng hiểu được, vào lúc này, Lăng Tiêu không nên rời khỏi Vọng Thiên Thành, không nên rời khỏi Ngô gia!

Cho dù những ngưởi đó có lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám giết ở trước cửa Ngô gia, nếu là vậy, thật sự là không chết không thôi! Hơn nữa, nếu nghĩ rằng Ngô gia chỉ có một Tiên Thiên cao thủ như Ngô Anh trấn thủ, đó có thể sai mười phần, trong mười vạn năm nay không ai ở Thánh Vực phi thăng Thần giới, làm sao có thể chỉ có một chút thực lực như vẻ bên ngoài chứ?

Cho nên, Ngô Anh thoáng trầm ngâm một chút, hỏi:

- Tiêu tiên sinh, đường xá đến Bạch Lộ Quận xa xôi, hiện tại cách ngày tranh tài không tới hai tháng, nếu như đi lúc này, có thể được không?

Lăng Tiêu cười cười, nói:

- Gia chủ không cần lo lắng, lần này xuất hành, đại công tử không cần đi theo cùng.

- Hả?

Ngô Anh và Ngô phu nhân đầu nao nao, huynh đệ hai người Ngô Liên và Ngô Lượng thì nhìn lẫn nhau, biết chắc là hắn đang gạt bọn họ, lúc này Ngô Liên nói:

- Phụ thân, nếu đại ca không có chuyện gì, chúng con cáo lui trước.

Nói xong, liếc mắt về phía Ngô Lương, hai người lui ra ngoài.

Ngô Tú Nhi bất mãn than thở một câu:

- Không phải một mẹ sinh ra, sẽ không một lòng!

- Tú Nhi.

Ngô phu nhân nhíu mày, quát lớn một câu:

- Bọn họ là ca ca của con!

Vẻ mặt Ngô Anh không có bất cứ biến hóa gì, mà nhìn Lăng Tiêu, hỏi:

- Lúc trước không phải nói ......

- Lúc trước ta nghĩ rằng dựa vào thuốc và kim châm cứu để khôi phụ kinh mạch cho đại công tử, cứ cách bảy ngày phải châm cứu một lần, nhưng Bạch lão giúp ta, sử dụng nội lực trực tiếp khôi phục kinh mạch đại công tử. Hiện tại độc cũng đã giải, chỉ cần đại công tử chậm rãi khôi phục là được. Hơn nữa, phương pháp chế tạo thuốc giải độc, ta cũng đã dạy cho Bạch lão, nếu như lại xuất hiện độc này, cũng không cần sợ hãi.

Vẻ mặt Ngô Anh lộ ra vẻ thoải mái. Tuy nhiên, ngay sau đó lại có chút ngựng ngùng, hổ thẹn nói:

- Ngươi xem, ta đây ... Có chút ích kỷ, thực sự rất xin lỗi.

Lăng Tiêu không kìm nổi có chút kính nể Ngô Anh. Chưởng môn nhân của một gia tộc có thế lực khổng lồ, lại có thể xin lỗi một người mà mình đã biết không có căn cơ gì, mà giống như một đại quý tộc xin lỗi một người bình dân, chuyện này gần như không có khả năng xảy ra.

Điều này cũng nói lên Ngô Anh rất khiêm tốn, lòng dạ phóng khoáng.

- Gia chủ quá khách khí rồi, về sao tiểu tử còn cần dựa vào gia chủ.

Lăng Tiêu khẽ cười nói.

Ngô Anh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:

- Nếu là như vậy, lão phu còn có một yêu cầu quá đáng, Tú Nhi nàng luôn ở trong Vọng Thiên Thành này, không đi ra ngoài, ta cũng muốn cho nàng ra thế giới bên ngoài kiến thức một chút, không biết tiểu huynh đệ, có thể mang theo Tú Nhi cùng theo hay không? Đến lúc đó, ta sẽ an bài một đám người, trên đường bảo hộ cho các ngươi!

Trên mặt Ngô Tú Nhi lập tức lộ ra vẻ vui mừng, mở to mắt nhìn Lăng Tiêu

Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt khó xử, trầm ngâm nói:

- Điều này ...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-764)