Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 761

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 761: Đại kết cục (p2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Lazada


Các nàng phi thường ưu tú, từ nhỏ đã trải qua tuyển chọn trong muôn một, được học tập các loại lễ nghi quý tộc, các loại tri thức, vũ kỹ... Có thể nói, nếu dựa theo vận mệnh cuộc sống bình thường của Lăng Tiêu, các nàng đến cuối cùng, có lẽ sẽ trở thành thị thiếp của Lăng Tiêu, đồng thời, có lẽ cũng sẽ vì Lăng Tiêu lo liệu quản lý một hướng kinh doanh nào đó.

Dường như trên một số phương diện chi tiết mà nói, cho dù là Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử, cũng không xuất sắc bằng Xuân Lan và Thu Nguyệt: cái gọi là kỹ thuật nghề nghiệp có chuyên môn, đại khái chính là như thế. Hai nàng ngay từ nhỏ đã được đào tạo thành nhân tài toàn diện, tự nhiên có chỗ đặc sắc của các nàng.

Trước khi kết hôn vẫn gọi Lăng Tiêu là ca ca, sau kết hôn đã kêu hắn là ca ca phu quân. Isa chưa bao giờ nghĩ rằng: phu quân sẽ không quản tới bỏ lại mình bơ vơ! Huống chi, Diệp Tử tỷ tỷ đã có con nhỏ, chính mình nhưng vẫn còn chưa có đâu! Chuyện bất công này! Isa cũng muốn có một tiểu bảo bảo như vậy! Ừ! Tốt nhất là đứa con trai, đến lúc đó, sẽ không sợ bị khi phụ!

Isa thỉnh thoảng nhớ lại về quá khứ, nàng vẫn luôn có cảm giác như sống trong mộng ảo! Nàng rất sợ! Sợ khi mình mở mắt ra giây phút tiếp theo đó, thế giới sẽ biến thành hình dạng như lúc trước, lúc mà ham thích lớn nhất của nàng chính là xem động vật chí và thực vật chí trên đại lục. Thầm yêu thương Lăng Tiêu nhưng vẫn không dám thổ lộ với hắn. Dù nàng chẳng sợ tất cả mọi người đã coi hắn thành một thứ rác rưởi, nhưng nàng vẫn luôn không có dũng khí, nàng rất ngượng ngùng, cũng quá tự ti mặc cảm.

Loại cảm giác này mãi đến thời gian gần đây, mới dần dần nhạt đi. Các bóng dáng năm đó, từng cái một chậm rãi phai mờ dần trong lòng Isa. Duy chỉ có một bóng dáng, lại càng ngày càng sáng tỏ... càng ngày càng rõ ràng!

"Ca ca phu quân là ưu tú nhất!" Isa nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn, tự nhủ trong lòng mình.

Hoàng Phủ Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy chính mình đi đến cùng Lăng Tiêu, như thể là trong số mệnh đã an bài. Quả thực so với chuyện thần thoại nàng xem qua còn ly kỳ hấp dẫn hơn. Bản thân nàng là một người ở địa cầu, nhưng lại xuyên đến một thế giới giống như võ hiệp truyền kỳ như vậy. Càng thêm ly kỳ chính là: còn có thể gặp được Lăng Tiêu đều là con cháu của Viêm Hoàng. Hơn nữa, còn là một người tu chân không biết địa cầu, không biết chút khoa học kỹ thuật gì!

Trên đời này, còn có chuyện tình nào ly kỳ hấp dẫn hơn?

Nghĩ đến quen biết cùng Lăng Tiêu cùng với đủ loại nhận được, Hoàng Phủ Nguyệt không khỏi hiện ra nơi khóe miệng vẻ tươi cười ôn nhu. Người này, trừ có hơi đào hoa một chút, quả thực chính là một người chồng lý tưởng!

Rất đáng tiếc, đây là một thế giới đa thê! Nếu như ở địa cầu... Hoàng Phủ Nguyệt "hừ hừ" hai tiếng ở trong lòng, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại: Nếu ở địa cầu, mình còn có thể có cơ hội có được hắn sao? Cho dù có thì có được mấy phần thế này... Tuy nhiên, dù sao so với không có còn tốt chán!

Nghĩ vậy, trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt lộ ra vẻ tươi cười, nàng lớn tiếng nói:

- Lão công ta là cừ nhất trên đời!

Chúng nữ đều liếc xéo Hoàng Phủ Nguyệt, tuy nhiên trên mặt mỗi nàng vẫn rất bình tĩnh.

Trên mặt chúng nữ, cũng không có lộ vẻ ngạc nhiên nhiều lắm, các nàng sớm đã quen nghe được từ miệng Hoàng Phủ Nguyệt rất nhiều danh từ mới mẻ. Hơn nữa, từ "lão công" này, Hoàng Phủ Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên nói ra.

Tống Minh Nguyệt mặc váy dài màu trắng đứng ở nơi đó, nhìn về phương xa, dường như hoàn cảnh quanh mình hòa hợp cùng nàng một thể, trên gương mặt mịn màng bóng loáng của nàng, phủ một vầng hào quang thánh khiết. Nàng vẫn không nói gì, nhưng chúng nữ đối với nàng vẫn không có chút cảm giác xa cách nào! Ai nấy đều biết rằng: kế tiếp Diệp Tử chính là Minh Nguyệt, người thứ hai... mang thai!

- Suy nghĩ cái gì vậy?

Diệp Tử đi đến bên Tống Minh Nguyệt dịu dàng hỏi. Tống Minh Nguyệt đang nhớ lại chuyện mình đã trải qua. Cho nên, giờ phút này Diệp Tử có thể hiểu được một số ý nghĩ trong lòng Tống Minh Nguyệt.

- Tỷ tỷ! Muội đang nghĩ đứa con trong bụng muội, vừa sinh ra liền có thể nhìn thấy ba ba hắn hay không đây?

Tống Minh Nguyệt dùng bàn tay vuốt ve nhè nhẹ trên bụng mình, khẽ cười nói.

- Có thể, nhất định có thể!

Diệp Tử nói với vẻ kiên định.

- Ta cũng tin tưởng! Năm đó chúng ta đều cùng trải qua hoàn cảnh gian nguy nhất. Ta tin rằng trên đời này, không có gì có thể làm khó phu quân.

Tống Minh Nguyệt nhớ tới chuyện đã xảy ra năm đó trong di tích thượng cổ, hai gò má nàng thoáng ửng hồng.

Nữ hoàng Tinh Linh Karina, có thể tính là người thứ chín trong hậu cung của Lăng Tiêu, điều này làm cho bao gồm cả Lam Hi, Ngô Tú Nhi, Hoắc Thanh Thanh và Nha Nha trong đám nữ nhân đều vô cùng hâm mộ. Nguyên nhân chính nhờ sự xuất hiện của Karina, mới khiến các nàng cảm thấy rằng chỉ cần tiếp tục kiên trì, chính mình cũng có hi vọng!

Là một tộc nhân Tinh Linh, Karina khác biệt với các nữ nhân khác, là nàng đối với Lăng Tiêu không chỉ có tình yêu, còn thêm vào lòng tín ngưỡng! Một năm trước nàng từ Nhân giới chọn được một người có huyết thống Tinh Linh hoàng tộc, đưa đến đảo Tinh Linh ngoài biển khơi, hiện đã thành Nữ hoàng Tinh Linh ở Thánh Vực.

Đây cũng là một sự kiện cuối cùng Karina làm vì Tinh Linh tộc. Từ nay về sau, nàng không còn có bất cứ mối quan hệ nào với Tinh Linh tộc!

Karina còn lợi dụng thời gian lúc trước ở rất nhiều địa phương tại Nam châu, xây dựng Thục Sơn thần miếu, bức họa được cung phụng ở chỗ cao nhất chính là Lăng Tiêu!

Lực tín ngưỡng, tới một mức độ nhất định nào đó, sau này có thể quyết định số mệnh và quyền sở hữu thế giới! Điều đó, Lăng Tiêu có nói qua với nàng, nàng cũng rất tin tưởng sâu sắc không hề nghi ngờ.

Thục Sơn phái tài lực hùng hậu, hơn nữa Thục Sơn quốc hiện giờ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, nên việc xây dựng Thục Sơn thần miếu cũng rất thuận lợi. Còn hệ thống đại sát khí truyền tống trận, được ẩn dấu dưới tuyết rất nhiều năm, rốt cục cũng được lấy ra sử dụng, đối với công cuộc khuếch trương Thục Sơn quốc, mang lại tác dụng quyết định toàn cục!

Thánh Vực quá lớn, một số võ giả thực lực hùng mạnh, tuy rằng cũng có thể đi được một ngày ngàn dặm, thậm chí một ngày mấy vạn dặm. Nhưng đối với tổ chức quân đội kỷ luật nghiêm minh mà nói, chuyện này hiển nhiên là không thực hiện được, nhưng có hệ thống truyền tống trận này, trong khoảnh khắc xuất hiện ở ngay tại hang ổ của địch quân cũng rất khó bị phát hiện. Hơn nữa Tương Vân Sơn đã liệt hệ thống truyền tống trận vào điều cơ mật cao cấp nhất. Mãi đến khi Thục Sơn quốc đánh hạ hơn phân nửa Thánh Vực, sự tồn tại của truyền tống trận, mới dần dần lan truyền ra ngoài. Tuy nhiên lúc này, đã gần như không có thế lực nào có thể chống đỡ cùng quân Thục Sơn quốc nữa rồi.

Karina vẫn luôn hoạt động trong Thánh Vực, thời gian nàng tu luyện ở trong thế giới đỉnh nội ít hơn rất nhiều so với những người khác. Nhưng cũng chính vì việc làm đáng giá của nàng, mới giúp nàng rất nhanh dung nhập vào trung tâm hệ thống của Thục Sơn.

Nếu không một người dị tộc như nàng, cho dù được Lăng Tiêu sủng ái, cũng rất khó được mọi người chấp nhận.

Những người khác như Lam Hi, Hoắc Thanh Thanh, Lam Thiên Mai, Ngô Tú Nhi, Nha Nha, vào giờ khắc này cũng đều tự nhớ tới quá trình quen biết cùng Lăng Tiêu. Nếu không có Lăng Tiêu, tin rằng hiện nay các nàng đều trải qua cuộc sống riêng của mỗi người, mà sẽ không đứng chung ở chỗ này, vì nam nhân đầu đội trời chân đạp đất kia "Cầu nguyện, chúc phúc cho hắn!"

Gió vờn qua y phục trên người se lạnh! Bốn mùa ở Thánh Vực không phải rất rõ ràng sao! Mùa thu đã tới!

Trên bầu trời xanh thẳm như gương, phóng mắt nhìn đến tận cùng vẫn không có một đám mây nào.

Dưới bóng cây một vài con kiến chạy tới lui, chúng nó với kiến ở Nhân giới không có gì khác, cũng không có vì Thánh Vực này dồi dào linh khí, mà trở thành ma thú con kiến hùng mạnh!

Nha Nha nhìn con kiến bò tới lui trên mặt đất, trên gương mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng lộ ra một vẻ tươi cười như ánh nắng xuân. Thiên tài chân chính bất kể ở đâu đều là thiên tài. Nếu không, đã không gọi là thiên tài!

Ca ca là thiên tài!

Ca ca sẽ đánh bại mọi người, trở về gặp Nha Nha!

Đến lúc đó, Nha Nha nhất định phải là người đầu tiên nhào vào lòng ngực ca ca... Hừ! nhất định phải giành là người thứ nhất!

Nha Nha nghĩ vậy.


Cả vật thể bảo kiếm màu đỏ tươi, Dần dần ở trong không khí hiển lộ ra hình dáng của nó. Vương Lâm ở cách đó không xa không kìm nổi động dung thất thanh nói:

- Trên đời này, có thể xuất hiện kiếm tốt như thế ư! Cho dù ở Thần giới, cũng không ai luyện chế ra được nha!

Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Vương Lâm, nói:

- Ngài hối hận à?

- Ha ha ha!

Vương Lâm cao giọng cười ha hả mấy tiếng:

- Hối hận? Ta từ khi sinh ra trên đời này, chưa từng hối hận chuyện mình làm! Đến đây đi, Lăng Tiêu! Hãy để ta nhìn xem, thanh bảo kiếm ngươi luyện chế ta chưa bao giờ gặp qua, rốt cuộc có bao nhiêu sắc bén. Để ta mở mang kiến thức, trong lời đồn đại, kiếm kỹ của ngươi đạt tới đỉnh phong đương thời, đến tột cùng lợi hại tới mức nào!

Theo tiếng cười ha hả của Vương Lâm, cổ khí thế ngút trời kia một lần nữa xuất hiện trên người hắn. Cao thủ chân chính, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu đều có thể tụ tập "thiên thời địa lợi nhân hoà" đến trên người của mình!

Khí thế đối với bọn họ mà nói, thật đơn giản giống như ăn cơm uống nước bình thường. Bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nó để áp bức người khác!

Tuy nhiên điều này đối với Lăng Tiêu mà nói, cũng không có tác dụng chi lắm. Thân thể Lăng Tiêu giống như một cây thông sừng sửng trên vách núi, bình ổn đứng ở trước mặt Vương Lâm, toàn thân vững chắc như núi cao!

Đôi mắt Lăng Tiêu cổ tỉnh không dao động, chăm chú nhìn khí thế che trời lấp đất của nam nhân ở trước mắt với tư thái thư thả tự nhiên như đang đùa bỡn trong chuyện xưa: nếu nói động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ thẹn thùng. đại khái chính là hạng người Vương Lâm này chăng?

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Lúc bình tĩnh là một người nho nhã thế mà ở thời điểm chiến đấu không ngờ toàn thân đều tản phát ra sát khí và máu lạnh động trời thế này! Dung nhập những thứ này vào trong kiếm ý của hắn, phát ra, vô hình trung có thể hại tới tính mạng người khác. Đây chính là Lăng Tiêu, nếu đổi là những người khác, chỉ sợ sớm đã bị kiếm ý sát ý đầy trời này đâm xuyên qua thân thể thành cái sàng rồi!

Keng!

Vốn ngoài không gian yên tĩnh không một tiếng động, đột nhiên vang lên một tiếng kim thiết va chạm chói tai!

Một luồng sóng gợn không nhìn thấy, lấy hai người làm trung tâm, hình thành một đạo gợn sóng lan tràn ra bốn phía, càng ra ngoài xa sóng năng lượng lốc xoáy càng kinh người. Tại địa phương cách hai người ngoài ngàn dặm, có tảng thiên thạch cực lớn, bị sóng lực lượng này đánh tung lên. Tảng thiên thạch này không biết tồn tại bao nhiêu năm vô cùng cứng rắn, thế mà trong nháy mắt biến thành những mảnh vỡ. Sau đó mảnh vỡ vô số kể này, lại bị những luồng sóng năng lượng kế tiếp như sóng thủy triều dồn dập ập tới nghiền nát vụn.

Trong khoảnh khắc, ngoài không gian xuất hiện một cơn lốc bụi thật lớn!

Thân hai người ở trung tâm lốc xoáy, lại hoàn toàn không có chút cảm giác gì. Đầu tiên thân hình mỗi người như tia chớp lôi đình, giống như quỷ mỵ, vang lên một tràng dồn dập tiếng kim thiết chạm nhau, sau đó là những chiêu thức hoa lệ, kiếm quang lạnh giá tỏa ra mấy ngàn dặm bên ngoài không gian hình thành vầng hào quang bảy màu, chém về phía đối phương!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-764)