← Ch.0051 | Ch.0053 → |
- Kể cả trong những bộ tộc đã phản bội này, cũng khẳng định còn có những người không muốn làm chó săn cho Đại Tề!
- Nhưng tất cả những gì ta vừa nêu ra, trước mắt chỉ có công chúa ngươi, mới có thể làm được!
Na Y nhìn Sở Mặc:
- Nhưng còn Hạo Nguyệt trưởng lão...Sở Mặc nhìn Na Y, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần lo lắng vấn đề Hạo Nguyệt trưởng lão có thể ủng hộ ngươi hay không... Đương nhiên hắn sẽ không làm như vậy.
- Đúng vậy!
Khuôn mặt dịu dàng của Na Y lộ ra một nụ cười khổ, cúi đầu nói:
- Cho dù phụ vương và mẫu hậu còn sống, nhưng trong tình hình như thế này, dượng... cũng sẽ không về phe chúng ta đâu.
Sở Mặc lúc này mỉm cười:
- Vậy thì đánh cho hắn ủng hộ mới thôi!Na Y ngẩn ra.
Bàng Trung Nguyên ở bên cạnh ánh mắt đột nhiên tỏa sáng, nhìn Sở Mặc:
- Chẳng lẽ Lâm công tử... chịu giúp bọn ta?
Na Y cũng kịp phản ứng lại, nhìn Sở Mặc với ánh mắt chờ mong.
Sở Mặc cười cười:
- Với người thông minh thì không cần nói lòng vòng quanh co, Bàng tiên sinh, đây chẳng phải kết quả mà ngài mong muốn sao?Trên mặt Bàng Trung Nguyên lộ ra vẻ lúng túng, nhưng nhanh chóng bị y gỡ xuống, tha thiết nhìn Sở Mặc nói:
- Lâm công tử, thực lực chỗ Hạo Nguyệt trưởng lão cũng không yếu, muốn khuất phục hắn bằng vũ lực cũng không đơn giản đâu!
Na Y thì nói:
- Bên cạnh dượng có hai người cảnh giới Nguyên Quan bảo vệ, lúc nào cũng như hình với bóng bên cạnh dượng.
- Kể cả lúc dượng ngủ họ cũng canh gác bên ngoài!
Sở Mặc cười cười nói:
- Ta lại không nói sẽ trực tiếp tấn công vào, chỉ với mấy người chúng ta sợ là chưa kịp đến cửa nhà người ta đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi!
- Vậy...
Bàng Trung Nguyên và Na Y khó hiểu nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc ra hiệu cho hai người lại gần rồi thì thầm nói ra một kế hoạch.
Trong mắt Bàng Trung Nguyên hiện rõ vẻ hưng phấn. Na Y thì lại hơi chần chừ, nhìn Sở Mặc, ánh mắt đảo quanh:
- Như vậy, có thể quá nguy hiểm... cho công tử hay không?
Đôi mắt đẹp trong trẻo đó lóe ra vài phần khó xử:
- Dù sao công tử vốn không liên quan gì đến chuyện này, ta...
Sở Mặc nhìn nàng một cái thản nhiên nói:
- Nếu như muốn không gặp phải chút nguy hiểm nào, ta còn cần xuống núi rèn luyện làm gì?
Lúc này Na Y và Bàng Trung Nguyên mới nhớ tới thiếu niên này là đệ tử một môn phái lớn muốn xuống núi rèn luyện, liền không kìm đượclắc đầu cười khổ.
Quả thực là những gì mà Sở Mặc thể hiện quá mức đáng ngạc nhiên.
Tuy rằng họ từng nghe nói thời cổ có vị kỳ tài mới tám tuổi đã được phong tướng, nhưng được tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
- Chỉ có điều như vậy thì... chúng ta nợ quá nhiều ân tình của công tử, phải làm sao để báo đáp công tử đây?
Na Y nhìn Sở Mặc nhẹ giọng hỏi.
Sở Mặc cười cười nói:
- Ta là người Đại Hạ!
- Hả?
Đầu tiên Na Y ngẩn người ra, sau phản ứng lại cũng cười rộ lên, nói:
- Ngươi đây là muốn sách nhiễu Tề cứu giúp Hạ!
- Sách nhiễu Tề cứu giúp Hạ?
Sở Mặc lặp lại một lần, sau đó gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên như nước:
- Cứ cho là như vậy đi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
- Vậy thì chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!Na Y tươi cười sáng lạn, chỉ có điều sâu trong con ngươi lại thoáng qua chút mất mát: Hóa ra hắn làm vậy chủ yếu là vì tổ quốc của hắn!
Lúc trước Bàng Trung Nguyên cũng không nghĩ tới phương diện này, vì hắn cho rằng, chỉ cần gia nhập các đại môn phái thì trên cơ bản chẳng khác nào cắt đứt mọi quan hệ trần duyên.
Ngay cả người thường như hắn cũng cho là như vậy, lại có ai như Sở Mặc... thản nhiên thừa nhận những gì mình làm là vì tổ quốc? Cũng vì lẽ đó, trong lòng Bàng Trung Nguyên lại càng coi trọng Sở Mặc.
Cảm thấy thiếu niên này thông minh ngút trời, thực lực cao siêu, tínhtình trượng nghĩa nhiệt huyết, sự chân thành cũng không phải là giả vờ giả vịt, tiền đồ tương lai tuyệt đối không lường trước được. Nhìn thoáng qua Na Y ở bên cạnh, trong lòng cảm thán: Không biết công chúa của chúng ta có phúc phận này hay không...
Đêm đó đoàn người liền hạ trại bên hồ. Chạy trốn mấy ngày liên tục không ngừng nghỉ, những người này cũng tới giới hạn chịu đựng rồi, cho tới nay đều là nhờ có ý chí kiên cường mà chống đỡ. Hiện giờ tạm thời hết nguy hiểm, cả bọn liền mệt đến không buồn động, hạ trại xong liền cơm không thèm ăn nước không thèm uống tiến vào lều của mình ngáy o...o...Khi mấy người Sở Mặc về doanh trại thì chỉ còn hai thị vệ phụ trách canh gác là còn tỉnh táo.
- Các ngươi đều đi nghỉ đi, mấy ngày này đã khiến các ngươi vất vả rồi.
Na Y nói với hai gã thị vệ.
- Công chúa càng cần được nghỉ ngơi hơn chúng ta, không sao đâu chúng ta vẫn chịu được!
Hai gã thị vệ lắc đầu từ chối.
Bàng Trung Nguyên cũng nói:
- Công chúa người đi nghỉ ngơi đi, ở đây không còn việc gì nữa, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.
Na Y nhìn thoáng qua Sở Mặc, Sở Mặc nói:
- Không cần để ý tới ta, ta không mệt như các ngươi, thôi thì các ngươi đều đi nghỉ đi, ta canh gác thay cho!
- Sao có thể làm thế được.
Na Y lập tức từ chối, trong suy nghĩ của nàng, giờ thiếu niên này đã trở thành yếu tố quyết định sinh tử tồn vong của Vương Đình, sao có thể bạc đãi hắn được. Sở Mặc xua tay:
- Đấy là vì ta cũng muốn tu luyện.
- Ra là như vậy!
Na Y sau khi hiểu ra liền lập tức ra lệnh cho hai gã thị về đi nghỉ ngơi.
Trong mắt đám thị vệ này, Sở Mặc đã chẳng khác nào thần thánh, hơn nữa quả thực cũng mệt không chịu nổi nữa rồi, liền hướng Sở Mặc cúi đầu, đều tự trở về nghỉ ngơi.
Cuối cùng toàn bộ doanh trại chỉ còn mình Sở Mặc cùng với tênCách Nhĩ Trát đang bị trói gô vào cột, cúi đầu không nói chẳng rằng.
Những người vừa chết trận không phân biệt địch ta đều được thu xác về chuẩn bị mai táng, kể cả tên đặc sứ Đại Tề bị Sở Mặc một đao chém chết, đây cũng là quy tắc của nơi này, người chết là đã hết.
Trừ phi thù sâu oán nặng nếu không rất hiếm khi bắt kẻ thù phải phơi thây nơi đồng không mông quạnh.
Nhưng những người này đã mệt mỏi quá độ, hầu như không còn chút sức lực nào, liền chất đống đám thi thể ở đó chờ ngày mai chôn cất sau. Vô số xác chết, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Sở Mặc cũng không có thú vui ngắm thi thể, hắn chỉ nhớ rõ miếng ngọc nóng lên cho hắn tín hiệu khi gặp đám truy binh.
Nhưng sau đó vẫn chưa có cơ hội tìm kiếm, xem rốt cuộc là ngọc muốn tìm cái gì. Đăng bởi: longnhi
← Ch. 0051 | Ch. 0053 → |