← Ch.0256 | Ch.0258 → |
Từ trong không trung lại truyền đến thanh âm của Ma Quân:
- Ngươi cho là trên thế gian này chỉ mình ta có thể phong ấn đan điền, có thể áp chế cảnh giới của ngươi? Mặc dù đại lục Tứ Tượng không có người như vậy nhưng ở Linh giới chắc chắn sẽ có. Có thể vì nguyên nhân nào đó mà người này không trực tiếp ra tay với ngươi. Nhưng trong lúc ngươi đối chiến với người khác, y có thể âm thầm tính kế, khiến ngươi chịu thua thiệt.
- Nếu thật như vậy, đồ đệ có thể tránh bằng cách nào đây?Sở Mặc gãi đầu. Biểu hiện lúc nãy của cao thủ Chu Tước hội khiến hắn vẫn còn sợ hãi.
Không thể không nói tố chất tâm lý của đám người Chu Tước hội này kém hơn so với Thanh Long đường. Những tên ở Thanh Long đường sau khi phát hiện ra mình bị giảm cấp cũng vẫn có thể ngoan cố chống cự, ít nhiều có chút uy lực.
Những người ở Chu Tước hội cũng bất chợt bị Ma Quân tính kế. Nhưng biểu hiện của hai bên thật quá chênh lệch.
Lúc này nếu không phải mọi người đều đã chết, Khúc bà bà thì bịtrúng một quyền vào mặt, bay tít ra ngoài, chỉ còn sót lại một hơi thở. Giả sử có ai thấy được đồng bọn của mình bị thiếu niên này giải quyết toàn bộ trong thời gian cực ngắn, chắc sẽ cực kỳ rung động và nghẹn khuất.
Khúc bà bà nghe thấy Sở Mặc và người thần bí không thấy bóng dáng đối thoại, không nhịn được phun ra một búng máu. Thiếu niên này ngàn dặm xa xôi đưa họ tới đây chỉ để luyện tập. Bọn họ ở thế gian này hô mưa gọi gió...vậy mà lại là công cụ cho tên tiểu tử thối tha kia luyện tập.
- Tiểu súc sinh...ngươi có giỏi thì đến giết ta!Khúc bà bà nằm đó, toàn thân không biết đứt gãy bao nhiêu cái xương, vẻ mặt suy yếu, lại gào thét dữ tợn.
Sở Mặc nhìn thoáng qua chỗ Khúc bà bà nói:
- Ngươi đừng lên tiếng, không thấy ta đang phải học à?
Phốc!
Khúc bà bà lại phun ra một ngụm máu, trực tiếp hôn mê.
Giờ Ma Quân mới nói tiếp:
- Đương nhiên có biện pháp tránh được. Nhưng nếu ngươi chưacảm thụ đến cảm giác bị giảm cấp, cho dù ta có chỉ ngươi phương pháp, ngươi cũng không có kinh nghiệm ứng phó. Giờ ngươi có thể cảm giác được thân thể khó chịu khi thực lực đột nhiên hạ xuống, ta truyền thụ cho ngươi phương pháp bảo vệ đan điền không bị khống chế, ngươi học sẽ dễ hơn rất nhiều.
Nói xong, Ma Quân dùng phương thức truyền âm, truyền cho Sở Mặc một đoạn khẩu quyết. Sau đó nói:
- Hiện tại ngươi chỉ cần học cho biết. Tại đại lục Tứ Tượng còn chưa cần dùng. Hơn nữa, công pháp này cần một lượng linh lực lớn để duy trì, nguyên lực trong cơ thể ngươi có nhiều hơn nữa cũng không bù được tiêu hao của công pháp này đâu. Sở Mặc yên lặng nhớ kỹ đoạn khẩu quyết này, cười nói:
- Sự phụ, còn gì con không biết, người dạy luôn cho con một lần đi.
- Ngươi biến sang một bên. Chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý, ăn nhiều sẽ bội thực sao?
Sở Mặc gãi đầu:
- Hiểu ạ.
- Hiểu mà còn hỏi.
- Được rồi, con không hỏi nữa.
- Địa phương này không còn thuận tiện. Những người đến phía sau có khi cũng không chịu được.
- Vậy chúng ta đi đâu ạ?
- Qua thung lũng bên kia.
Sở Mặc cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, trực tiếp bay lên, gần như trong chớp mắt đã đến thung lũng bên này. Hắn nhìn thấy đằng xa, có rất nhiều người đang tiến đến nơi này.
- Mọi người trong thiên hạ đều vì lợi. Tranh chấp một phần truyền thừa của Phiêu Diêu Cung, đáng giá như vậy sao?
Sở Mặc lẩm bẩm.
Ma Quân đứng ở cạnh Sở Mặc, hừ một tiếng:
- Ngươi có công pháp siêu việt hơn nhiều so với công pháp ở đây, dĩ nhiên chướng mắt nó. Nhưng đây là truyền thừa cao cấp nhất của đại lục Tứ Tượng, vô số người mong chiếm được đấy. Ngươi có tin không, cho dù hôm nay ngươi giết sạch hơn ngàn người, ngày mai vẫn có người khác có ý đồ cướp của ngươi.
- Đúng là ác nhân giết mãi không hết. Sở Mặc hít một tiếng, ảnh mắt trở nên kiên quyết hơn.
- À sư phụ, người làm thế nào có thể phong ấn đan điền, che lại cảnh giới của nhiều người như vậy?
- Chờ ngươi tới Linh giới, tu luyện đến Linh giới cấp cao nhất sẽ biết ngay thôi. Thủ thuật này không khó, đây chỉ là một mánh nhỏ thôi.
Ma Quân thản nhiên nói.
- Thủ thuật đáng sợ như vậy lại chỉ là một thủ đoạn nhỏ ạ?
Sở Mặc ngạc nhiên.
- Tất nhiên, ngươi tưởng dễ dàng phong ấn các cao thủ chân chínhsao? Ai cũng có cách để bảo vệ mình. Căn bản ngươi không thể phong ấn được người có thực lực tương đương với mình. Còn với người ở trình độ thấp hơn, thì ngươi cần gì phong ấn chứ.
- Sặc, nói vậy cũng đúng ạ.
Khóe miệng Sở Mặc co quắp.
- Nghĩa là công pháp người vừa truyền cho con cũng không phải loại cao thâm gì đó ạ?
- Cũng không tính là cao thâm. Ở Tiên giới loại này chỉ là loại thủ thuật đường phố. Nhưng ở đại lục Tứ Tượng và Linh giới, nó cũng có thể tính vào loại công pháp cao cấp. Ít nhất trước khi ngươi tiến đếnLinh giới cấp cao nhất, hầu như không có khả năng sử dụng nó.
Ma Quân nói.
- Thì ra là thế.
Sở Mặc hài lòng.
- Ngươi là đồ tiểu quỷ!
Ma Quân không nhịn được mắng một câu, tên nhóc này chắc đang nghi mình không đem toàn bộ công pháp cao nhất truyền cho hắn đây mà.
Sở Mặc cười ha hả, đột nhiên hỏi:
- Sư phụ, người có thể phong ấn nhiều nhất bao nhiêu người trong một lần vậy?
Ma Quân nói:
- Khi công lực của ta khôi phục toàn bộ, có thể tùy tiện phong ấn hơn ngàn người cùng một lúc, nhưng với tình hình hiện tại phong ấn được vài chục người cũng không khó.
Sở Mặc nói:
- Sư phụ, người phong ấn tất cả những kẻ đang xông đến một lúc đi. Ta muốn chiến đấu thật sự, muốn ma luyện. Từ lúc chiến đấu khi trước, tảng đá xanh trong không gian khối ngọc của Sở Mặc đã góp nhặt không ít khí huyết sát. Sở Mặc đã nhìn qua, phát hiện các công pháp hắn đặt trên tảng đá đã có biến đổi. Sở Mặc cũng biết khí huyết sát là một dạng năng lượng không gian khối ngọc có thể phát ra.
Hắn đem công pháp của ngàn trượng thủ, Thiên Địa Nhân Tam Tài quyền, Ảo Ảnh Tật Phong Bộ và khẩu quyết của U Minh Bát Đao viết thành sách, đặt trên tảng đá xanh. Theo lượng năng lượng được tích lũy tăng dần, công pháp viết trên tảng đá cũng có biến hóa.
Sự thay đổi này khiến Sở Mặc càng muốn thu thập thêm khí huyếtsát.
- Ngươi thực sự muốn làm như vậy? Bản thân ngươi có thể bị trọng thương, thậm chí...nguy hiểm đến tính mạng đó? Trong lúc ta đang tập trung khống chế cảnh giới của đám người kia chưa chắc có thể phân lực ra để cứu ngươi đâu.
- Đệ tử chắc chắn mà. Nếu không như vậy thì con làm sao có thể chiến đấu thực sự được chứ?
Sở Mặc nhìn các bóng dáng đang bay nhanh đến chỗ mình, nghiêm túc nói:
- Bọn họ đến để giết ta, chứ có phải đến làm bạn với ta đâu!
← Ch. 0256 | Ch. 0258 → |