← Ch.0265 | Ch.0267 → |
Cũng không thể mình làm kẻ cướp rồi cũng bắt người khác làm kẻ cướp như ngươi chứ?
- Vậy nghĩa là Tề tiên sinh muốn trở thành kẻ địch của chúng ta rồi?
Có người cười hỏi.
Nhưng trên thực tế, đó cũng là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.
Tuy nói cảnh giới hiện giờ của ai cũng như nhau, nhưng nếu bên cạnh mình có người đột nhiên đánh lén, thì vẫn khó lòng mà phòng bị!
Tề tiên sinh thản nhiên lắc đầu:
- Yên tâm đi, già này sẽ không ra tay với các ngươi, người ta còn chưa biết có đồng ý với ta không. Huống hồ, ông già này cũng muốnbiết, rốt cuộc hắn sẽ làm gì để có thể thoát khỏi tình trạng khốn quẫn hiện giờ. ——
Người trẻ tuổi họ Mạnh đến từ Trường Sinh Thiên đột nhiên đứng dậy, hướng về Tề tiên sinh vái một lễ, thản nhiên nói:
- Nghe tiên sinh nói nhiều như vậy, tuy rằng vãn bối ngu dốt, nhưng cũng hiều được nỗi lòng của tiên sinh. Sự tình lần này, Mạnh Ly ta... sẽ không tham gia nữa!
- Mạnh sư huynh... Ngươi?
- Chẳng lẽ Mạnh sư huynh muốn rời đi sao?
- Vậy đến lúc đó chúng ta phải ăn nói sao với đường chủ bây giờ?Một đám chấp sự bạch ngân và quản sự thanh đồng của Thanh Long Đường đều dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Mạnh Ly, không thể tưởng được, sau khi đã trải qua nhiều việc như vậy, kẻ nòng cốt của bọn họ. Lại có ý chùn bước, muốn rút lui.
Mạnh Ly nhìn thoáng qua những người này, thản nhiên cười nói:
- Ăn nói cái gì? Ta rút lui, nhưng các ngươi vẫn có thể tiếp tục mà!
- Mạnh sư huynh cũng rút lui rồi, chúng ta còn tiếp tục cái gì nữa? Chúng ta cũng không phải không biết mình là ai. Chỉ có điều... không biết sau này phải đối mặt với đường chủ thế nào?
Một gã chấp sự bạch ngân nói với giọng chua xót:
- Đã chết nhiều người như vậy, chúng ta cũng không biết phải về thưa chuyện ra sao...
- Các ngươi phải thưa chuyện gì? Trưởng lão hoàng kim còn không chịu nổi, chúng ta có thể chịu được đến đâu?
Mạnh Ly nói xong quét mắt nhìn qua mấy người này. Có một câu, y cũng không nói ra miệng, chôn chặt trong lòng: Sau việc lần này, Thanh Long Đường còn có thể tồn tại trên thế gian này nữa hay không... Cũng là cả một vấn đề!
Hiện tại Mạnh Ly chỉ còn lại một ý niệm trong đầu, đó là rời khỏi đây. Trở về Trường Sinh Thiên, sau đó báo cáo chuyện này với chưởngmôn của Trường Sinh Thiên trước đã.
Dù sao ân oán giữa Sở Mặc và Trường Sinh Thiên không phải là nhỏ.
Năm ngoái, Sở Mặc đến Trường Sinh Thiên bái sư, bị Thất trưởng lão cương quyết từ chối. Đồng thời nghe nói, còn sỉ nhục Sở Mặc một phen ra trò.
Loại nhục nhã này, cho dù là Mạnh Ly y, cũng sẽ nhớ mãi trong lòng. Hiện giờ, người ta đã có một sư tôn... vô cùng kinh khủng, sau khi chân chính trưởng thành, có định quay lại Trường Sinh Thiên để rửa nhục hay không, ai mà biết được?
Cho nên, Mạnh Ly liền nói thẳng chính mình muốn rút lui mà gần như không có chút do dự nào.
Mười mấy chấp sự bạch ngân và quản sự thanh đồng kia cũng là tinh anh thuộc tầng lớp trung tâm của Thanh Long Đường. Giờ này thấy Mạnh Ly bỏ đi rồi, nghẫm lại những gì y vừa nói, lập tức bắt đầu nản lòng thối chí. Không kiềm chế được nối gót Mạnh Ly, đuổi theo hướng mà y rời đi.
- Mạnh sư huynh, chờ chúng ta với! Chúng ta đi cùng với ngươi!
Bọn Mạnh Ly rời đi khiến cho đám người kia vốn tâm tình đang không tốt lại càng thêm trầm mặc.
Rất nhiều người còn đang tính toán xem có đáng để ở lại đây hay không.
Lúc này, một người luyện võ đến từ lục địa Chu Tước đứng dậy, thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng có thể đi, nhưng ta nhất định phải ở lại đây. Tên tiểu súc sinh kia, ta muốn tự tay chém hắn ra thành trăm mảnh!Người này vừa dứt lời, cả đám đều tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Hiện tại, ai ai đều biết Sở Mặc có một vị sư phụ vô cùng... kinh khủng, cho dù trong lòng quả thật có toan tính giết Sở Mặc để diệt mối họa về sau, nhưng cũng không ai dám nói ra miệng.
Tuy nhiên, có kẻ đã nhận ra thân phận của người này, lập tức khe khẽ giải thích với người bên cạnh:
- Y là Hoa Xuyên Ngưu... rất có danh tiếng trên lục địa Chu Tước, hình như thực lực cũng đã đột phá đến Minh Tâm Cảnh! Thế mà không ngờ lại lẫn vào trong đoàn người như vậy.
- Hoa Xuyên Ngưu? Tên này nghe là lạ.
- Nghe đồn Hoa Xuyên Ngưu lớn lên trong một gia đình nhà nông, cha mẹ y đều là người không có học thức gì, nên liền đặt tên này cho y. Nhưng sau này y lại gặp được cơ hội tốt, bái sư tiến vào một môn phái danh tiếng, nhờ vào tài năng trời ban nhanh chóng thể hiện bản thân.
- Người như vậy vì sao lại có thù oán với Sở Mặc? Hình như y cũng không định cướp phần truyền thừa trong tay hắn mà?
- Bởi vì con trai y chết trong tay Sở Mặc!
- Lại có việc này sao?
Có người biết chuyện này, liền lên tiếng giải thích:
- Hoa Nam con trai của Hoa Xuyên Ngưu là người trong Chu Tước Hội, năm đó y yêu phải một đệ tử của Phiêu Diêu Cung, tên đệ tử đó lại chính là một trong mười hai kẻ mang theo truyền thừa của Phiêu Diêu Cung trốn thoát! Năm đó, chuyện này vô cùng ồn ào, hầu như trên lục địa Chu Tước không ai là không biết. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của Hoa Xuyên Ngưu, Hoa Nam và nữ đệ tử đó của Phiêu Diêu Cung đều được gia nhập Chu Tước Hội. Chuyện này mới coi như kết thúc. Phần truyền thừa kia cũng lọt vào tay Chu Tước Hội.
- Ra là thế, nhưng sao Hoa Nam lại chết trên tay Sở Mặc?
- Cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ lắm, hình như nguyên nhân cũng chính là từ việc này! Chắc hẳn có liên quan đến Diệu Nhất Nương cũng là một đệ tử khác của Phiêu Diêu Cung. Người tên Hoa Xuyên Ngưu này yêu thương con trai vô cùng, hiện giờ con trai y chết trên tay Sở Mặc. Y sao có thể bỏ qua?
Hoa Xuyên Ngưu đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng, sẵng giọng nói:
- Ta không có chút hứng thú nào với phần truyền thừa trong tay hắn, mục đích duy nhất của ta, chính là giết hắn!
Nhìn lướt qua mọi người, Hoa Xuyên Ngưu nói tiếp:
- Cho nên các ngươi muốn đi thì cứ việc đi, còn ta thì không. Hơn nữa, ta sẽ không chỉ đứng yên ở đây mà chờ đâu!
Lúc này, Hoa Xuyên Ngưu hướng về phía không trung rống lên:
- Tiền bối, người có dám cho ta một cơ hội báo thù rửa hận hay không? Giải bỏ phong ấn cho ta? Có dám hay không?
Âm thanh thét gào của Hoa Xuyên Ngưu mang theo nỗi giận dữ và đau thương tột độ, văng vẳng trong trời đất.
- Con ngươi đáng chết!
Một giọng nói lạnh lùng chí cực từ cõi hư vô truyền tới:
- Nếu y không muốn giết người khác, người ta sao phải giết y? Cái chết của y, chín mươi phần trăm trách nhiệm là thuộc về ngươi! Ngoài ra, ngươi thế mà dám đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ như vậy... Thật đúng là khiến ta kinh ngạc.
← Ch. 0265 | Ch. 0267 → |