← Ch.0297 | Ch.0299 → |
Đến nước này, dù muốn buông tay cũng không thể kịp nữa rồi.
Bởi vậy, đối với tình huống bất ngờ xảy ra này, hoàng thượng chỉ lạnh lùng quát lên một tiếng:
- Loạn lên cái gì! Còn trẫm đang ngồi đây đấy!
- Đợi lát nữa... các ngươi sẽ không cần hoảng sợ rồi. Bóng người trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, nói một cách vô cùng hờ hững:
- Mọi người các ngươi có mặt ở đây hôm nay, đều phải bị chôn cùng những người đã chết của Thanh Long Đường! Quốc gia của các ngươi, cũng sẽ vì vậy mà hoàn toàn bị diệt vong!
Bóng người đó chậm rãi hạ xuống, lúc còn cách mặt đất khoảng hơn mười trượng thì dừng lại giữa không trung. Nhìn Sở Mặc đang được Đạm Đài tiên sinh, Uất Trì tiên sinh và gã thái giám già che chở ở giữa với vẻ mặt vô cùng hờ hững. Thản nhiên nói:
- Tiểu súc sinh, ta sẽ không cho ngươi được chết tử tế đâu!Sở Mặc lúc này đang được ba người bảo vệ, thấy người vừa tới, vậy mà lại khe khẽ mỉm cười:
- Ngươi chính là vị đường chủ đó của Thanh Long Đường? Ẩn giả trong truyền thuyết? Vì một kẻ vô danh tiểu tốt như ta đây mà lại phải tự mình ra tay, không sợ mất mặt hay sao?
- Giết một mình ngươi thì đương nhiên là mất mặt, nhưng tiêu diệt cả quốc gia của ngươi... thì cho dù bản tôn tự ra tay cũng không coi như là mất mặt rồi!
Người này vừa dứt câu, liền lạnh lùng liếc mắt trong không trung, nói:
- Người bạn giấu đầu lòi đuôi kia, còn chưa chịu ra mặt hay sao?Sở Mặc cẩn thận quan sát người này, đó là một lão già tuổi tầm hơn bảy mươi, đầu tóc bạc phơ, được chải chuốt gọn gàng, tóc búi lên, bên trên còn cài một cây trâm bằng gỗ. Mặc một bộ đạo bào màu xám, sắc mặt hồng hào, thoạt nhìn vô cùng nho nhã.
Chỉ là trong ánh mắt kia, lại ngập tràn sát khí.
Lúc này, trên bầu trời phía xa lại xuất hiện một đám người đông nghìn nghịt, thế nhưng toàn bộ đều có thể bay!
Minh Tâm Cảnh!Một đám cao thủ Minh Tâm Cảnh, giáng lâm tại một kinh đô giữa nhân gian!
Lúc này, cô gái kia cũng từ trên không hạ xuống. Đây là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, dáng người thướt tha, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. Mặc trên người một chiếc váy dài màu lam, toàn thân toát lên một vẻ cao quý vô cùng.
Phía sau người phụ nữ này cũng là một đoàn người bay lơ lửng giữa không trung. Đếm qua loa cũng phải có đến bốn năm mươi người!
Người phụ nữ đó cũng hạ thấp xuống cách mặt đất chừng mườitrượng thì dừng lại, cùng ông già mặc áo bào xám hình thành một góc vây quanh, mỗi người chiếm cứ một phương.
Đường chủ Thanh Long Đường!
Hội trưởng Chu Tước Hội!
Ai mà ngờ được, hai đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ sẽ cùng lúc xuất hiện ở một kinh đô nhỏ bé chốn nhân gian thế này.
Hơn nữa, mục đích chính của họ... lại chỉ nhằm giết một vị thiếu niên trong nhân gian mà thôi.
- Ngươi chính là Sở Mặc? Sư phụ của ngươi ở đâu? Gọi y cút ra đây!
Giữa hai chân mày của người phụ nữ nhuộm đầy sát khí:
- Vừa rồi còn cản một luồng kiếm khí của ta, giờ sao lại không có gan xuất hiện rồi?
Những dân chúng bình thường đến xem lễ đều sợ tới ngây người.
Khí thế mạnh mẽ toát ra từ đường chủ Thanh Long Đường và hội trưởng Chu Tước Hội cùng đám người bay sau lưng bọn họ, khiến cho những người dân thường bên dưới cảm thấy vô cùng khó thở. Hoàng thượng cùng đám quan to quý tộc phía trên đại điện lúc này cũng câm như hến.
Bên dưới vẻ mặt bình tĩnh của hoàng thượng là nụ cười khổ bất đắc dĩ chôn giấu trong lòng: Sở Mặc... Hy vọng sư tôn của ngươi sẽ không làm trẫm phải thất vọng!
Hứa Trung Lương, Phương Minh Thông cùng với Hạ Kinh liếc mắt nhìn nhau.
Hạ Kinh bỗng chắp tay hướng về phía Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông:
- Trước đây bổn vương nhiều lần đắc tội với các vị, hy vọng hai vị đừng trách.
Phương Minh Thông cười sang sảng:
- Hà cớ gì mà thân vương phải nói ra mấy lời ấy? Chúng ta đều là đàn ông Đại Hạ! Đại Hạ còn... chúng ta còn, Đại Hạ mất thì chúng ta cùng mất! Còn nói gì đắc tội hay không? Lão Phương ta vốn không thèm để ý tới mấy chuyện này!
Hứa Trung Lương thì cười với vẻ thản nhiên:
- Lão phu từng thấy một loại sâu nhỏ bé, bề ngoài như con kiến, thân hình to bằng hạt gạo. Mới nhìn thì cảm thấy rất khinh thường. Nhưng có một vị danh y nói cho ta hay, bị con sâu nhỏ này cắn một cái, chỉ một nén nhanh sau sẽ mất mạng! Trên thế gian này, người bế nhỏ như con kiến biết bao nhiêu mà kể? Nhưng không phải con kiến nào... cũng có thể dẫm nát một cách dễ dàng.
Phương Minh Thông cười ha ha nói:
- Mấy tên nhà văn các người cứ thích nói chuyện quanh co lòng vòng, lũ khốn kiếp khí thế hùng hổ này, chưa chắc thực sự đáng sợ đến vậy. Cứ nói rằng lũ kiến trong mắt bọn họ như chúng ta đây, chưa chắc đã không thể chống lại, thế không phải dễ hiểu hơn sao?
Hứa Trung Lương khẽ mỉm cười:
- Tên lính già du côn nhà ngươi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn thích hung hăng như vậy.
Phương Minh Thông cười to nói:
- Mẹ kiếp, ông đây nếu không hung hăng thì đám binh lính kia còn không thành lũ chết nhát cả hay sao? Hứa thủ phụ đang hỏi các ngươi có còn dám hung hăng hay không đó?
- Giết!
Bốn phương tám hướng cùng truyền tới tiếng gầm thét rung trời. Khoảng hơn vạn người, cùng đồng thanh hô vang. Tuy chỉ là người thường, nhưng khí thế vẫn hừng hực ngút trời.
Ít nhất, nhờ vào tiếng gầm thét này của hơn vạn binh lính, những dân chúng bình thường khi nãy bị dọa đến run như cầy sấy, lúc này đã cảm nhận được chút ấm áp lan tràn trong tim. Và cũng tìm lại được đôi chút dũng khí.
Trên mặt của đường chủ Thanh Long Đường không rõ là biểu tình gì.
Hội trưởng Chu Tước Hội khẽ nhướng lông mày, cười lạnh nói:
- Ông già kia, loại côn trùng mà ngươi vừa nhắc tới tên là kiến Hắc Tâm, là nguyên thú cấp một, đối với đám người trần mắt thịt như các ngươi đương nhiên là có thể khiến các ngươi mất mạng chỉ sau một nhát cắn, nhưng với chúng ta mà nói thì vẫn chỉ là một hạt bụi có thể bị nghiền nát dễ dàng. Bé nhỏ không đáng kể mà thôi!
Người phụ nữa này nói xong, nhìn thoáng qua đường chủ Thanh Long Đường:
- Mạng của Sở Mặc, là của ta!
Đường chủ Thanh Long Đường thậm chí không thèm động mi, mặt cũng không hề thay đổi phun ra một chữ:
- Cút!
Khuôn mặt xinh đẹp của hội trưởng Chu Tước Hội lập tức trở nên xanh mét, giận dữ nhìn đường chủ Thanh Long Đường:
- Mấy lời đó của ngươi... hơi quá đáng rồi đó!
- Cút!
Vị đường chủ già mặt mày nho nhã, phong thái như tiên của Thanh Long Đường vẫn chỉ dùng một từ duy nhất để đáp lại.
← Ch. 0297 | Ch. 0299 → |