← Ch.0317 | Ch.0319 → |
Uy vọng của người này thậm chí sẽ siêu việt hơn quân chủ thay đổi các triều đại!
Vua khai quốc.... chỉ sợ cũng chỉ là thường thôi.
Bởi vì chỉ cần thắng một trận chiến này, Đại Tề bên kia tuyệt sẽ không chỉ là tổn thương nguyên khí đơn giản như vậy. Mà sẽ là suy yếu tới mức tận cùng trong nháy mắt!
Đừng nói là Đại Hạ, chỉ sợ thảo nguyên phương bắc bên kia cũng không chịu được!
Nước chiến cũng không phải chỉ có mấy cao thủ hùng mạnh có thể quyết định. Trừ phi có cấp bậc chưởng môn của đại phái cấp cao tham gia vào.
Nhưng môn phái không thể can thiệp quá nhiều vào thế tục, đây là quy luật của đại lục Tứ Tượng!
Nói cách khác, thiên hạ này rõ ràng là thuộc môn phái quản lý, còn muốn thế tục quốc gia làm gì?
Không chút nào khoa trương mà nói, Sở Mặc nếu được một trận chiến này, cho dù hắn muốn kiến quốc cũng có thể được nhiều người ủng hộ.
Hơn nữa kế hoạch này của Sở Mặc, nói toạc ra cũng không đáng giá. Cho dù phái người khác đi làm cũng có thể làm tốt. Chỉ cần giữ vững bí mật là được rồi!
Đại Tề bên kia cũng tuyệt đối không nghĩ tới, kế hoạch tuyệt mật của bọn họ sẽ bị lộ ra ngoài.
Hoàng thượng nghe xong lời nói của Phương Minh Thông.... Không kìm nổi lộ ra một nụ cười khổ, sau đó trừng mắt nhìn Phương Minh Thông nói:
- Lão Phương a lão Phương, trong mắt ngươi trẫm là hạng người hay ghen tị như vậy sao?
Phương Minh Thông có chút xấu hổ cười ha hả hai tiếng, cũng không cãi lại.
Hoàng thượng hít sâu một hơi nhìn Sở Mặc:
- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Sở Mặc nói:
- Ta muốn binh quyền một vạn hai ngàn người.
- Chuẩn!
Hoàng thượng không chút suy nghĩ đáp ứng.
- Chuyện còn lại giao cho ta là được.
Sở Mặc nói:
- Nhưng nhất định phải cam đoan, trong một vạn hai ngàn người này quyết không thể xuất hiện phản đồ! Nếu không ta sẽ giết không tha.
- Kia là chuyện nhất định!
Hoàng thượng trầm giọng nói:
- Trẫm sẽ đích thân cho ngươi một đạo mật chỉ và ban thưởng cho người Hổ Phù, Thiên Tử Kiếm! Ngươi cầm Thiên Tử Kiếm cũng như trẫm đích thân tới! Tất cả mọi người nhất định phải nghe lệnh của ngươi!
- Được, ta sẽ huấn luyện những người này trở thành người đủ tư cách đốt than. Sau đó bệ hạ nhất định phải tìm người có quyền uy cao nhất về phương diện khai thác đào móc!
Sở Mặc nhìn hoàng thượng:
- Tới lúc đó, nếu thông đạo kia bị hủy, toàn bộ nguyên thạch bên trong không thể khai thác, bệ hạ có đau lòng không?
- Tìm người có quyền uy cao nhất trong phương diện này là không thành vấn đề, trẫm đưa cho ngươi! Để hắn hoàn toàn nghe lệnh của ngươi!
Hoàng thượng nói xong, sau đó nói:
- Về phẫn mỏ quặng Nguyên Thạch kia.... Trẫm hiện tại ngược lại có chút hy vọng nó chưa từng xuất hiện.
Phương Minh Thông ở bên cạnh nói:
- Đúng vậy, giải quyết xong vấn đề thứ nhất, mỏ quặng Nguyên Thạch... liền trở thành vấn đề thứ hai, cái này... cũng khó giải quyết. Thậm chí không thể so sánh với vấn đề triệu đại quân kia.
- Cùng lắm thì chúng ta khai thác toàn bộ nguyên thạch ra, toàn bộ hiến cho các môn phái.
Hoàng thượng thản nhiên nói:
- Chúng ta là quốc gia thế tục, lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt. Lúc này nhất định phải cho Đại Tề một giáo huấn khắc cốt ghi tâm! Không chiếm nửa giang sơn của họ... trẫm tuyệt không cam lòng!
- Nguyên thạch này... cũng đủ nâng cao học viên của chúng ta thành một đại môn phái!
Vẻ mặt Phương Minh Thông tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc thời gian không chờ đợi ta...
Sở Mặc lúc này nhìn Phương Minh Thông và hoàng thượng nói:
- Khai thác ra một phần mười nguyên thạch cũng đã đủ nâng cao học viện thành đại môn phái đúng không?
Phương Minh Thông gật gật đầu:
- Cũng đủ cho một môn phái năm ngàn ngươi sử dụng một trăm năm!
Tê!!!!
Sở Mặc hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Minh Thông:
- Nhiều vậy sao?
Phương Minh Thông nói:
- Nói nhảm! Nếu không làm sao được gọi là tuyệt mật chứ?
Sở Mặc gãi đầu, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cái này.... Ta còn có một biện pháp...
- Biện pháp gì?
Phương Minh Thông và hoàng thượng cùng nói, ánh mắt lóe sáng nhìn Sở Mặc. Ánh mắt kia dường như đang nhìn một báu vật hiếm có.
Sở Mặc bị ánh mắt của hai người làm hoảng sợ, lập tức nói:
- Các ngươi có biết sư phụ ta đoạn thời gian trước lộ ra một chút, khiến đại lục Tứ Tượng biết tới sự hiện hữu của hắn?
- Sao có thể gọi là lộ ra một chút... quả thực chính là đại triển thần uy!
Trong mắt của Phương Minh Thông còn mang theo hưng phấn nồng đậm:
- Chỉ tiếc là tiền bối không muốn tiếp xúc với người khác, nếu không ta thật muốn thăm hỏi hắn một chút.
Hoàng thượng cũng vẻ mặt hưng phấn nói:
- Nếu vị tiền bối kia đồng ý, chuyện này.... Thật không phải vấn đề lớn.
Sở Mặc nói:
- Nếu hoàng thượng cùng đại soái không để ý tới mỏ quặng Nguyên Thạch bên dãy núi Thiên Đoạn, ta có thể cầu sư phụ ta ra tay lấy đi nguyên thạch trong mạch khoáng này. Đến lúc đó mặc kệ là người của môn phái nào tới hỏi liền một mực chắc chắn, trải qua mười năm khai thác chúng ta tổng cộng lấy được bấy nhiêu nguyên thạch.
- Ngươi nói là.... Ngươi có biện pháp, không, là sư phụ của ngươi có biện pháp.... Để đám nguyên thạch này biến mất toàn bộ.... trong một đêm?
Vẻ mặt hoàng thượng chấn động nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Phương Minh Thông cũng mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc như cười như không nói:
- Sư tôn của ta... cũng không phải là người của thế giới này, kỳ thật mấy Nguyên Thạch này hoàn toàn không vừa mắt sư phụ ta. Muốn giải quyết vấn đề này ta cũng phải cầu hắn hỗ trợ. Với cảnh giới của sư phụ, có thể cách không hút toàn bộ tất cả Nguyên Thạch.... Trong thời gian ngắn.
- Trời ơi....
- Trên đời này.... Lại có cao nhân như thế sao?
Hoàng thượng và Phương Minh Thông có chút há hốc mồm, vẻ mặt rung động nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Cho dù khai thác đám Nguyên Thạch này ra, các người có thể đổ lên người sư phụ ta. Cứ nói.... đây là cái giá phải trả khi muốn hắn bảo vệ Đại Hạ! Ta nghĩ, lấy một mỏ quặng Nguyên Thạch như vậy để đổi lấy sự bảo hộ của một người như sư phụ ta, hẳn là đủ để khiến cho mọi người tin phục chứ?
- Cái này.... Thật sự nếu có thể như vậy, trẫm hoàn toàn cam tâm tình nguyện!
Trong lòng hoàng thượng thả lỏng, tuy rằng luyến tiếc đám Nguyên Thạch có giá trị không thể lường được này, nhưng lại có thể phân được nặng nhẹ.
Nếu Đại Hạ mất nước, cho dù có một trăm mạch khoáng cũng không bảo vệ được! Chung quy đều là của ngươi khác!
Chuyện này, một khi tin tức mạch khoáng tồn tại bị lộ ra cũng đã không nằm trong phạm vi khống chế của Đại Hạ. Cho nên, nếu tiện nghi cho những môn phái kia, còn không bằng tiện nghi cho người một nhà!
← Ch. 0317 | Ch. 0319 → |