← Ch.0364 | Ch.0366 → |
Ma Quân chắc chắn sẽ thất vọng nếu hôm nay người ở đây mà Sở Mặc lại không dám thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.
Con người bình thường luôn sợ hãi phải đối mặt với những thứ cường đại, thậm chí có cảm giác kính sợ. Nhưng người tu luyện không được phép như vậy.
Con đường tu luyện rất gập ghềnh, gian nan. Nếu không có một trái tim can trường sao có thể vững tâm tu luyện. Cứ ngồi nhà làm phú ông là được rồi, cần gì phải tiến vào con đường tu luyện cô độc vất vả chứ?Hôm nay Ma Quân đem Sở Mặc đến Trường Sinh Thiên không phải vì muốn giúp Sở Mặc dọn dẹp hết chướng ngại, mà muốn khảo nghiệm lần cuối trước khi Ma Quân đi.
Quả thật Sở Mặc đã không để Ma Quân thất vọng.
Triệu Hồng Chí không dám tin nhìn Sở Mặc. Gã nhận ra sự nghiêm túc và chấp nhất trong lời nói của thiếu niên này. Từ sâu trong tâm khảm, gã bỗng có cảm giác sợ hãi chưa từng thấy.
Thiếu niên này chỉ dùng vỏn vẹn một năm thời gian, từ một con kiến ở hoàng cấp đột phá được Nguyên Quan, đột phá thiết cốt cảnh, chắcchắn tương lai còn kinh khủng hơn nữa. Triệu Hồng Chí đã ở Minh Tâm Cảnh, gã vẫn nhìn ra được điểm này.
Tại sao lúc trước gã lại không nhận ra đây là một thiên tài tuyệt thế?
Một năm trước, khi Sở Mặc vào Trường Sinh Thiên, rõ ràng chỉ là một thiếu niên tư chất bình thường. Vậy mà sau một năm, hắn lại biến hóa nhiều như vậy. Không lẽ do cường nhân sâu không lường được kia thay đổi toàn bộ con người của Sở Mặc? Nghĩ vậy, đột nhiên có một tia sáng lóe lên trong đầu gã.
Gã trợn mắt há mồm nhìn Ma Quân:
- Ngươi chính là người lúc trước đi cùng Sở Mặc đến Trường Sinh Thiên. Có phải ngươi đã phong ấn thiên phú trên người hắn không?
Thái thượng trưởng lão ở bên cạnh thở dài, tự nhủ: hiện tại mới biết, đúng là quá ngốc.
Triệu Hồng Chí cười khổ:
- Hèn chi...không thể trách ta không có mắt, chính vì ngươi đã phong ấn thiên phú của hắn mà...
Triệu Hồng Chí lại nhìn về phía thái thượng trưởng lão:
- Thái thượng trưởng lão, ngài thấy rồi đó. Vãn bối không phảingười có lòng dạ nhỏ mọn. Lúc trước vãn bối...bị vị cao nhân này lừa, nếu không sao vãn bối có thể đuổi đi một thiên tài tuyệt diễm như vậy chứ?
- Nếu không phải sư phụ phong ấn thiên phú trên người ta, chắc ngươi đã giữ ta lại Trường Sinh Thiên. Trong vòng nửa năm một năm, khiến ta biến mất trong im lặng phải không?
Sở Mặc nhìn Triệu Hồng Chí nhẹ giọng nói:
- Khi đó, ở đỉnh Cô Thần ta từng thề: một ngày nào đó, ta sẽ đập tan cái sơn môn mục rỗng của các ngươi. Nhưng trước hết, ta sẽ giết tên súc sinh vong ân phụ nghĩa nhà ngươi đã. Ma Quân không nói gì, tùy ý nhìn Triệu Hồng Chí. Triệu Hồng Chí kêu lớn. Gã thấy đan điền của mình bị một lực vô hình khóa lại, hơn nửa thực lực của gã đã bị phong ấn.
Gã vô cùng hoảng sợ, giận dữ hét lên:
- Ngươi muốn làm gì đó?
Thái thượng trưởng lão cũng không nhịn nổi nữa, nhìn Ma Quân nói:
- Bằng hữu, ngươi thực sự muốn đại náo đỉnh Cô Thần phải không?
Ma Quân nhìn thái thượng trưởng lão:
- Ta vốn không định làm, nhưng thái độ của ngươi khiến ta thay đổi chủ ý. Đồ đệ của ta nói gã là một tên súc sinh vong ân phụ nghĩa thì gã đúng là kẻ như thế. Đồ đệ ta muốn giết gã, gã nhất định phải chết.
- Ngươi quá...
Mặt thái thượng trưởng lão xanh mét, nhìn Ma Quân.
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết, thái thượng trưởng lão đã cảm thấy mình bị một hơi thở lạnh như băng bao phủ. Đã ở cảnh giới Tiên Thiên nhưng cũng hoàn toàn không nhịn được rùng mình.
Vài chữ còn lại bị nghẹn trụ, khuôn mặt hoảng sợ nhìn Ma Quân, trong lòng thái thượng trưởng lão chấn động: không thể có chuyện như vậy.
Cùng ở cảnh giới Tiên Thiên, dù người trước mắt có ở Tiên Thiên cấp cao nhất cũng không thể có loại năng lực này.
Thân là thái thượng trưởng lão của Trường Sinh Thiên, lão cũng biết nhiều hơn người thường rất nhiều. Thời niên thiếu, lão cũng đã từng xem rất nhiều sách cổ truyện xưa.
Trong sách có viết truyền thuyết về Linh giới. Gọi là truyền thuyết bởi vì không ai có thể xác định được nó có hay không có thật. Bản thânlão cũng không tin.
Tuy nhiên, hiện tại nhìn thấy thủ đoạn của nam tử áo đen, thái thượng trưởng lão thấy cực giống với truyền thuyết lão xem rất lâu về trước.
Đám người chưởng môn ở phía xa vẫn cảm giác được trên đỉnh núi đang có chuyện. Nhưng vì uy nghiêm của thái thượng trưởng lão, không ai dám đi mạo phạm, chỉ có thể đứng đây lo lắng.
Đồng thời, những người có thực lực cường đại ở núi Bất Lão cũng cảm thấy trong không trung có sự xao động liên hồi. Ma Quân thản nhiên nói:
- Không muốn chết thì thành thật nằm trong quan tài đi!
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, xuất hiện vài đạo cường đại hơi thở trong núi Bất Lão.
Sau đó, toàn bộ Trường Sinh Thiên rung động dữ dội, long trời lở đất.
Từ trong khe sâu của núi Bất Lão truyền đến tiếng người tức giận:
- Kẻ nào dám xâm phạm Trường Sinh Thiên?
Bốn đạo thân ảnh hiện ra từ bốn hướng, dùng kiếm khí mạnh mẽ màu vàng đánh về phía Ma Quân.
Tiên Thiên hậu kỳ...
Ngay cả chưởng môn của Trường Sinh Thiên cũng không biết trong môn phái có nhiều người ở Tiên Thiên cảnh giới như vậy. Chỉ có người ở Tiên Thiên cảnh khi xuất chiêu thức mới có ánh vàng. Trong đó có một đạo kiếm khí như tuyến chỉ vàng xẹt ngang chân trời, đánh vào đầu của Ma Quân. Mắt thái thượng trưởng lão như muốn nứt ra, rống lên:
- Đừng...
Nhưng đã quá trễ. Chỉ nháy mắt, mấy đạo kiếm khí kia đã tiến đến gần Ma Quân. Ma Quân vẫn không chút cảm xúc. Công kích này chỉ như gãi ngứa thôi. Nên Ma Quân còn không thèm trốn luôn.
Mặc cho bốn đạo kiếm khí màu vàng hạ xuống người.
- Chết đi!
Từ phương xa truyền đến thanh âm lạnh như băng. Sau đó...
Không có sau đó nữa.
Bốn đạo kiếm như biến mất tăm. Quần áo trên người Ma Quân không thay đổi tí nào.
- Đây là tác phong của Trường Sinh Thiên?
Ma Quân hờ hững nói, tùy tiện vung tay.
Bùm!Một đạo thân ảnh mới từ khe núi Bất Lão xông ra lập tức nổ tan tành.
- Không! Sư tôn!
Thái thượng trưởng lão kêu lên thảm thiết.
Người vừa bị Ma Quân dùng một kích làm cho nổ tan xác lại chính là sư phụ của thái thượng trưởng lão.
Từ trên xuống dưới Trường Sinh Thiên nghe được tin đều vô cùng khiếp sợ. Các đệ tử đều không biết sắp tới sẽ có chuyện gì, chỉ cảm giác được tai họa đang ập đến...
- Cầu ngài dừng tay! Ta sẽ đưa cho tiền bối một cái công đạo.
Thái thượng trưởng lão nói với Ma Quân.
- Giờ thì muộn rồi!
Ma Quân nói xong, công kích nốt ba hướng còn lại.
Bùm, bùm bùm!
Ba tiếng nổ lớn vang lên trên không trung.
← Ch. 0364 | Ch. 0366 → |