← Ch.0370 | Ch.0372 → |
Phía tây của lục địa Thanh Long, bờ biển sóng vỗ, thi thoảng có tiếng chim kêu. Thiên địa an tĩnh hài hòa.
Cách bờ biển hơn mười dặm, có một vùng núi giống như một thế ngoại đào nguyên. Đây chính là nơi cư trú của Phi Tiên. Gần như tất cảmọi người đều đi ra khỏi nhà nhìn lên trời, cố gắng thấy cảnh tượng rung động lòng người kia.
Cô Thành Nhất Kiếm và Thiên Ngoại cũng có thể cảm nhận được có người phi thăng, nhưng bọn họ cách lục địa Thanh Long quá xa, thật sự rất khó thấy được quá trình cụ thể. Nhưng Phi Tiên có thể nhìn thấy. Mặc dù cách đến ngàn dặm, người ở Phi Tiên vẫn thấy thiên địa dị tượng lúc đó.
Từ lúc đầu trời đất điên cuồng, gió nổi mây phun, mây đen ùn ùn, sấm vang chớp dật cho đến khi cảnh tượng trở lại an bình. Đó đích thực là Thiên kiếp, nhiều năm rồi cũng chưa xuất hiện cảnh tượng như vậy. Một số đệ tử trẻ tuổi trước còn không biết thế nào là Thiên kiếp, lúc này đã có cơ hội tận mắt chứng kiến.
- Trời đất ơi, ...đây chính là Thiên kiếp khi phi thăng sao?
Một nữ đệ tử trẻ tuổi của Phi Tiên thì thào.
Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương đứng chung một chỗ. Hai người đều đều thấy những đám mây tụ lại nhanh chóng và cũng tản đi nhanh không kém. Diệu Nhất Nương lo lắng hỏi:
- Sao nhanh thế nhỉ? Người độ kiếp đã thất bại rồi sao?- Có khi không phải đâu. Chắc đối phương vô cùng hùng mạnh, có thể đánh tan Thiên kiếp trong nháy mắt.
Thẩm Tinh Tuyết biết Diệu Nhất Nương đang lo lắng cái gì, nhẹ giọng nói.
Lúc này Thẩm Ngạo Băng cũng đi ra từ chỗ tu luyện, nhìn dị tượng trên trời, ánh mắt phức tạp. Người đó còn cường đại hơn so với sự tưởng tượng của nàng. Nhớ lại vẻ mặt khinh thường và giọng điệu của thiếu niên ở Viêm Hoàng Thành lúc trước, Thẩm Ngạo Băng luôn có cảm giác khó chịu.
Mình đường đường là chưởng môn của Phi Tiên, tuyệt thế thiên chikiêu nữ, hai mươi mấy tuổi đã ở Thiên Tâm Cảnh bậc chín...một đại nhân vật lấp lánh hào quang, vậy mà lại bị một tên tiểu hài tử khách sáo. Mà lại không được thể hiện bức xúc, đúng là khiến người khác tức giận.
Hiện giờ, rút cục sư phụ của hắn cũng đã phi thăng. Không cần đoán, Thẩm Ngạo Băng cũng biết ai là người phi thăng.
Giờ nàng có thể thở phào một chút rồi. Về sau gặp tên tiểu tử vô lễ kia, cũng có thể hung hăng trừng phạt hắn rồi. Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng của Thẩm Ngạo Băng lại thấy vắng vẻ. Như thể chuyện mình cực kỳ để ý nhưng người ta lại chẳng coi vào đâu. - Ta vẫn lo lắng người đó tới gây phiền phức, nhưng có khi trước giờ người ta chẳng thèm nhớ đến mình ý chứ...
Thẩm Ngạo Băng có chút xấu hổ, lại có chút mất mát. Kỳ thật sâu trong nội tâm, nàng vẫn khát vọng được gặp vị tôn sư thần bí của Sở Mặc một lần.
Được cường nhân ở cấp bậc cao như vậy chỉ điểm đôi lời thôi cũng sẽ có lợi ích không nhỏ.
- Có lẽ, ta không có phần cơ duyên này rồi...
Thẩm Ngạo Băng nhẹ giọng, nhìn thoáng qua Diệp Nhất Dương và Thẩm Tinh Tuyết đứng ở xa, ánh mắt có sự vui mừng. Thẩm Tinh Tuyết là cháu gái nàng, đương nhiên là rất ưu tú. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có phong phạm của tông sư, tài chế thuốc rất cao. Đừng nghĩ cảnh giới của nàng không tốt, một khi Thẩm Tinh Tuyết muốn dùng đan dược để tu luyện, không phải không có khả năng phi thăng đâu.
Thẩm Ngạo Băng lại càng hài lòng về Diệu Nhất Nương.
Diệu Nhất Nương đã trưởng thành. Lúc trước Thẩm Tinh Tuyết cầu nàng thu nhận, Thẩm Ngạo Băng nhìn thấy hình ảnh của mình ở Diệu Nhất Nương, đây cũng là người có tài, không được thì cùng lắm bồi dưỡng Diệu Nhất Nương thành đệ tử ở thế tục cũng được. Mặc dù PhiTiên không can dự nhiều vào thế tục nhưng vẫn cần có người đến thế tục làm việc.
Không nghĩ tới Diệu Nhất Nương lại mang đến cho nàng kinh hỉ vượt ngoài sức tưởng tượng. Sau khi dùng đan dược trực tiếp đột phá đến Kim Thạch Chi Cảnh, không bị đan dược cản trở mà thực lực còn tiến bộ rất nhanh. Nhất là trong khoảng thời gian này, được nàng dốc lòng dạy bảo, thực lực của Diệu Nhất Nương đã tiếp cận Minh Tâm Cảnh.
Đây chính là niềm vui to lớn đó. Nàng chỉ hơn Diệu Nhất Nương vài tuổi. Trên danh nghĩa là quan hệ thầy trò, nhưng ở chung lại như tỷmuội. Có thể nói, Thẩm Ngạo Băng càng ngày càng thích Diệu Nhất Nương.
Lúc trước có người ở Cô Thành nhìn trúng Diệu Nhất Nương, đến đây cầu thân. Ban đầu Thẩm Ngạo Băng có chút động tâm, nhưng sau lại khác. Không tính lo ngại đến thái độ của Sở Mặc, Thẩm Ngạo Băng cũng muốn bỏ qua cửa hôn nhân này.
Một đệ tử ưu tú như thế, có khả năng đột phá đến Tiên Thiên, sao có thể dễ dàng cho đi. Nhưng ảnh hưởng của Sở Mặc tới Diệu Nhất Nương cũng rất lớn. - Nếu ngộ nhỡ có một ngày Sở Mặc thật sự đến tìm Diệu Nhất Nương, chỉ lo Diệu Nhất Nương sẽ không do dự mà đi theo, giống người tỷ tỷ ngu ngốc của ta trước kia...
Mặt Thẩm Ngạo Băng có chút tối tăm, nàng thầm nghĩ: hiện giờ sư phụ hắn đã phi thăng, ta có nên tìm một cơ hội để diệt hậu hoạn không nhỉ. Nhưng như vậy có vẻ không tốt, vi phép quy tắc làm người của ta. Chẹp, dù sao hắn còn chưa trêu chọc ta...tạm thời tha cho hắn một lần vậy. Tiểu tử kia, tốt nhất không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của ta.
Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên, bốn đại phái đứng đầu đại lục Tứ Tượng đều có phản ứng không giống nhau. Các môn phái khác cũng có phản ứng nhất định. Nhưng phản ứng hoàn toàn bất đồng với người của tứ đại phái, đặc biệt là người ở môn phái trên lục địa Thanh Long và Chu Tước. Bọn họ đều có chung tiếng lòng: sư phụ của tiểu tử kia cuối cùng cũng phi thăng rồi. Ta luôn đợi thời khắc này. Không ngờ nó đến nhanh thế.
Cùng lúc, Sở Mặc đã trở lại quân doanh.
Lúc này Sở Mặc đã về tới doanh trại.
Đại Công Kê và Tiểu Sài Khuyển đều đã ở trong doanh trại, thoáng thấy Sở Mặc, Tiểu Sài Khuyển mừng rỡ vô cùng bèn lao tới phía trước, quấn quýt quanh chân của Sở Mặc.
Đại Công Kê thì nhìn Sở Mặc một cách nghiêm túc rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Sư phụ ngươi đi rồi sao?
Sở Mặc gật gật đầu đáp lại, hắn khẽ trùng lòng xuống.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc và nói:
- Vì thế nên tiểu tử nhà ngươi càng phải bỏ nhiều công sức hơn nữa để tu luyện. Chiến tranh hay chiến trường thì cũng vậy thôi, kỳ thực... đều không phải là nơi mà ngươi có thể lưu lại quá lâu.
Sở mặc hơi kinh ngạc nhìn Đại Công Kê và nói:
- Những đạo lý như vậy được thốt ta từ miệng của nhà ngươi, quả thực khiến cho ta cảm thấy có chút gượng gạo không quen.
- Cút xéo, Kê gia ta có lòng tốt muốn giúp đỡ nhà ngươi!
Đại Công Kê bực tức nói.
- Phải chăng ngươi... đã nhận được tin tức gì rồi?
← Ch. 0370 | Ch. 0372 → |