← Ch.0487 | Ch.0489 → |
Những chuyện kiểu như bị người khác tát vào mặt thế này, nghĩ đếncũng chẳng có gì, nhưng tới lúc thực sự phải chịu đựng... thì mùi vị quả là không dễ xơi như trong tưởng tượng.
Loại cảm giác lòng tự tôn của mình bị chà đạp... như một con kiến hôi, quả thực rất tệ.
- Đủ rồi!
Trong con ngươi của gã trẻ tuổi lóe lên sự độc ác, cắn răng nhìn Sở Mặc nói:
- Đánh xong chưa?
- Ô, thật kỳ lạ, vừa nãy không phải chính ngươi giơ mặt ra, bảo tatát ngươi hay sao?
Sở Mặc giương bộ mặt tò mò lên nhìn gã trẻ tuổi ưa nhìn kia hỏi.
- Ngươi...
Gã trẻ tuổi nghẹn họng, sau đó cả giận nói:
- Vì sao sự trừng phạt của Huyễn Thần Giới còn chưa giáng xuống?
Chẳng lẽ đánh nhau trong thành là được phép ư?
Nếu đã vậy, có phải là ta sẽ được phép giết chết tên rác rưởi này ngay hay không?
Ầm!
Một hơi thở mạnh mẽ khủng khiếp đột nhiên giáng xuống gianphòng, khiến mọi ngươi đang có mặt lập tức bị cứng đơ toàn thân không thể nào nhúc nhích nổi, kể cả Lưu Vân.
Gương mặt bị tát cho đỏ rần rần của gã trẻ tuổi kia không hề hoảng hốt ngược lại lại tỏ ra vui mừng khôn xiết, cười ha ha nói:
- Nhãi ranh, cút ra khỏi Huyễn Thần Giới đi, sau này vĩnh viễn đừng hòng tới được đây!
Phía bên kia, trên mặt bọn người của công tử áo gấm Gia Cát Xương Bình và gã trẻ tuổi mặt mày lạnh lẽo cũng đều lộ vẻ tươi cười.
Còn Lưu Vân thì lại là vẻ mặt tự trách và lo sợ không yên, tuyệtvọng cắn môi, sau đó mắt rưng rưng hét lớn:
- Không phải như vậy! Giới linh đại nhân. Là bọn họ chủ động gây hấn trước! Gian phòng này là của chúng ta! Dựa vào đâu mà bọn họ dám xông vào?
- Phi, tiện nhân! Lại còn dám cãi lý với giới linh đại nhân à, gian phòng của các ngươi?
Ha ha ha, thế mà ngươi cũng nghĩ ra cho được!
Gã trẻ tuổi ưa nhìn cười lạnh nói:
- Tạm biệt tình nhân của ngươi đi thôi! À, không phải tạm biệt... mà là vĩnh biệt! Tạm biệt hẹn không gặp lại... Ha ha!
Trên mặt của Gia Cát Xương Bình cũng lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói:
- Đúng vậy, giới linh đại nhân rất công bằng! Tuyệt đối sẽ không để người tốt chịu oan ức, nhưng cũng không buông tha bất cứ kẻ nào phạm lỗi đâu!
Đúng lúc này, Sở Mặc khẽ cử động tay chân, sau đó, chậm rãi ung dung đi đến trước mặt gã trẻ tuổi có bộ mặt ưa nhìn, đầu ngón tay toát ra một ngọn lửa màu lam nhảy nhót, thì thầm nói:
- Không biết mùi vị bị lửa thiêu sống là thế nào nhỉ?
- Ngươi... vì sao ngươi còn có thể cử động được?
Không thể nào!
Gã trẻ tuổi ưa nhìn phản ứng như gặp phải ma, gào lên hoảng hốt. Công tử áo gấm Gia Cát Xương Bình và những kẻ còn lại cũng sợ đến ngay đơ cán cuốc, bọn họ đến nằm mơ cũng không ngờ, kẻ yếu đuối không bằng rác rưởi trong mắt bọn họ này, vẫn có thể cử động thoải mái tự nhiên dưới sự áp chế của quy tắc Huyễn Thần Giới!
- Ngọn lửa này của ta, gọi là Lam Hồn Hỏa, tên thế nào vật thế nấy, có thể thiêu cháy cả linh hồn con người... nhưng từ lúc lấy được tới tay, còn chưa từng được nếm thử mùi vị giết người.
Sở Mặc nhìn gã trẻ tuổi bằng ánh mắt lạnh căm căm:
- Lát nữa nhớ nói cho ta hay, mùi vị bị thiêu sống như thế nào nhé?
Không biết có đốt được cả linh hồn của ngươi hay không đây?
Đương nhiên không thể để lộ ra lai lịch thật sự của Tam Muội Chân Hỏa rồi, may mà trên đời này không phải chỉ có mỗi mình Tam Muội Chân Hỏa là mang màu lam.
Phía bên kia, Lưu Vân cũng bị làm cho kinh ngạc sợ hãi tới đứng im một chỗ, ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ, quả thực không thể tin những gì mình đang nhìn thấy là sự thật.
- Ngươi... ngươi không thể giết ta được! Ngươi sẽ phải chịu trừng phạt đấy!
Trong con ngươi gã trẻ tuổi lộ ra vẻ sợ hãi khôn cùng. Tuy rằng chết ở Huyễn Thần Giới cũng không phải là chết thật. Nhưng từ nhỏ tới lớn ynào đã bao giờ phải nếm trải mùi vị của sự tử vong.
Bởi vậy, kể cả khi đã biết rằng mình sẽ không chết thật, nhưng vào giờ phút phải đối mặt với tử vong thế này, y vẫn có cảm giác hồn xiêu phách tán, tuyệt vọng và sợ hãi tột độ, thậm chí còn quên luôn cả việc mình chết đi ở Huyễn Thần Giới thì vẫn có thể sống lại.
- Có mỗi chút can đảm đó thôi sao, sắp sợ tới mức tè ra quần rồi hả?
Sở Mặc khinh thường liếc qua gã trẻ tuổi, lại đi về về công tử áo gấm Gia Cát Xương Bình.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Gia Cát Xương Bình cũng dùng vẻ mặt kinh hoảng nhìn Sở Mặc.
Không phải y sợ chết! Mà là y không hiểu vì sao còn có người vẫn cử động đi đứng bình thường được dưới sự áp chế từ quy tắc của Huyễn Thần Giới!
Hơn nữa, còn là một kẻ phạm lỗi hẳn là phải bị quy tắc xử lý!
Đừng nói tới chủ động hay bị động gây hấn, những năm gần đây, số người trúng kiểu âm mưu thế này mà bị trục xuất ra khỏi Huyễn Thần Giới quả thực là nhiều không đếm xuể. Lúc trước tuy bọn người Gia Cát Xương Bình y chưa từng làm thế, nhưng cũng không có nghĩa là chưa bao giờ nghe nói tới.
Những kẻ chủ động đi gây sự, đều vẫn còn đang ung dung nhởn nhơ ở lại Huyễn Thần Giới, nhưng là những kẻ không nhịn được mà ra tay, lại biến mất cả không thấy tăm hơi!
Cho nên chớ có luận cái gì chính nghĩa hay gian tà, quy tắc trong Huyễn Thần Thành tuyệt đối không dung tha cho bất cứ vi phạm nào!
- Ta muốn làm gì?
Đương nhiên là sắp thiêu sống ngươi rồi!
Sở Mặc nhìn Gia Cát Xương Bình với vẻ mặt đầy kỳ quái:
- Ta và các ngươi vốn không quen cũng chẳng biết, nhưng các ngươi lại cứ muốn hại ta, hơn nữa, sát khí trên người các ngươi rõ ràng như vậy, sợ là chỉ cần ta bước một bước chân ra khỏi Huyễn Thần Thành, các ngươi nhất định sẽ hoàn toàn khiến ta biến mất khỏi cõi đời này, ta nói là... hoàn toàn biến mất, ta nghĩ để đối phó với loại người yếu ớt còn chưa Trúc Cơ như ta đây, các ngươi nhất định có trăm phương ngàn kế để làm được điều này, đúng chứ?
- Không... không phải... ngươi hiểu lầm rồi!
Giọng nói của Gia Cát Xương Bình bắt đầu trở nên run rẩy, đích xác, với người còn chưa Trúc Cơ, thì sức mạnh tinh thần vô cùng yếu ớt, bọn họ thực sự sẽ có vô vàn biện pháp để xóa sổ hoàn toàn. Nhưng lúc như thế này, làm sao mà y dám công nhận đây?
Gia Cát Xương Bình la lớn:
- Giới linh... như vậy là không công bằng! Rõ ràng hắn đã vi phạm quy tắc của Huyễn Thần Thành...
- Hừ!
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh như vang vọng khắp toàn bộ trời đất, trực tiếp nổ tung trong biển ý thức của đám người Gia Cát Xương Bình. Sắc mặt đám người Gia Cát Xương Bình lập tức vàng như nến.
- Trong Huyễn Thần Giới, có loại bảo vệ tự nhiên đối với những người chưa đến Trúc Cơ!
← Ch. 0487 | Ch. 0489 → |