← Ch.0587 | Ch.0589 → |
Giới Linh làm xong chuyện này. Trên mặt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Hiển nhiên, Dưỡng Hồn pháp trận không phải thứ ai cũng bày ra được.
Đại ân này đã rất khó dùng lời diễn tả, bởi vậy, Sở Mặc chỉ gật đầu, trịnh trọngnhận lấy hạt châu, thu vào không gian của Thương Khung Thần Giám.
Không gian của Thương Khung Thần Giám hiện giờ đã rất lớn, trong hồ nước Tạo Hóa Ngư không thể sinh sôi nẩy nở, nhưng bởi vì không gian có ngũ hành thủy tồn tại, chất nước trong hồ cũng bị thay đổi, Tạo Hóa Ngư cũng trở nên sống động hơn nhiều.
Ngoài hồ nước là đại địa hoang vu.
Trong lòng Sở Mặc hơi rung động, nghĩ: Ta hẳn có thể lợi dụng đất này gieo trồng dược liệu có giá trị!
Như vậy, ngày sau có thể trực tiếp dùng những dược liệu này luyện đan, hoặc là bán ra dược liệu. Giờ ta phải gánh trách nhiệm nặng như thế, nhất định phải tính toántừng bước.
Sau đó rời khỏi không gian của Thương Khung Thần Giám.
- Mau chóng đi tập hợp đủ ngũ hành nguyên tố, chẳng những có thể thay đổi không gian Thương Khung Thần Giám khiến nó thành tiểu thế giới chân chính mà cũng có thể cho ngươi trúc hạ Ngũ Hành Đạo cơ. Giới Linh nhìn Sở Mặc:
- Ta mệt rồi, ngươi trở về đi.
Sở Mặc gật gật đầu, sau đó hướng Giới Linh thi lễ mới xoay người rời khỏi.
Trong phòng, Giới Linh thở dài một tiếng, ánh mắt thâm thúy như muốn nhìn xuyên hư không, tới một nơi vô tận. Ở chỗ thần bí, một tòa động phủ khổng lồ, một đứa bé tám tuổi đang cởi truồng ngủ.
Sau đó, thân thể hắn chấn động, hai mắt mở ra, trong mắt là cảnh sao rụng trăng lặn làm người ta sợ hãi!
- Người nào? Dám đến rình coi lão ma ta? Chán sống sao?
Chú bé con phấn điêu ngọc mài, nhìn qua thông minh lanh lợi, phi thường đáng yêu, nhưng vừa mở miệng đã phát ra âm thành già nua quái gở.
Hắn nhấc cây đao lên, trên đao còn nhỏ giọt máu tươi, sau đó đứng lên nhìn xung quanh.
Cuối cùng, như không phát hiện được gì, chú bé con lại ném đao ngồi xuống, saorụng trăng lặn lóe ra ánh sáng lạnh:
- Chẳng lẽ là cái tên nhàm chán nào đi ngang qua đây? Hừ... Coi như ngươi thức thời, bằng không lão ma sẽ hầm thịt ngươi!
Huyễn Thần Giới, ánh mắt của Giới Linh nhắm lại, lẩm bẩm nói:
- Hắn vẫn không chết...
Thân ảnh của Sở Mặc, lúc này đã hiện ra giữa Sở Cung.
Đến cuối cùng hắn cũng không hỏi Giới Linh kẻ thù của mình là ai, Giới Linh nói đối phương sử dụng công pháp, có thể là hóa huyết, như vậy, chỉ cần hắn tìm theo loại công pháp này là có thể tra được đối phương.
Lại, đối phương nhằm vào Kỳ Tiêu Vũ mà tới! Sở Mặc có dự cảm, một ngày nào đó, mình sẽ chống lại người nọ.
Cùng với hiện tại quá đa tâm suy nghĩ về kẻ thù, không bằng đặt tâm tư tìm kiếm ngũ hành chi thổ.
Vừa mới về tới Sở Cung, Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết dắt tay nhau đến.
Hoàng Họa xuất hiện trước tiên, bưng trà rót nước, tận bổn phận thị nữ.
Đổng Ngữ và Tần Thi cũng không thấy bóng dáng, phỏng chừng tất cả đều đang cố gắng tu luyện.
Hai cô gái đáng thương mất đi trí nhớ cũng coi như cùng Sở Mặc đồng bệnhtương liên, cố gắng vô cùng, nhưng trong ngực nghẹn đầy ác khí.
- Sở Mặc ca...
Thẩm Tinh Tuyết thấy Sở Mặc, lộ ra nụ cười thẹn thùng, muốn nói lại thôi.
- Tinh Tuyết công chúa, có chuyện cứ nói.
Sở Mặc có lòng cảm kích Thẩm Tinh Tuyết, lại nói, nếu không phải là nhờ Thẩm Tinh Tuyết, Đại Hạ Hoàng đế cũng không muốn thoái vị thành Thái thượng hoàng đơn giản như vậy.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ, hắn một đệ đệ ưu tú, thế nên luôn có các cô nương ngã vào tay hắn.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Thẩm Tinh Tuyết, Diệu Nhất Nương thở dàinói:
- -Là như thế này, Tinh Tuyết nghe nói khốn cảnh của chúng ta, nàng muốn đến Sở quốc giúp chúng ta, cùng vượt qua cửa ải khó khăn. Tinh Tuyết nói, phía Đại Hạ còn người trung với phụ thân của nàng, hiện giờ cũng phải chịu xa lánh, nếu như vậy, không bằng chuyển những người đó đến Sở quốc.
- Hửm?
Sở Mặc khẽ cau mày, nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Tuyết.
Thẩm Tinh Tuyết cẩn thận giải thích:
- Chuyện đó ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý khác, kỳ thật, lấy năng lực hiện giờ của chúng ta hoàn toàn có thể trấn áp được đám người kia, khiến họ không dám sinh tâm tư phạm thượng.
Diệu Nhất Nương gật gật đầu, nói:
- Ta cũng nghĩ vậy, Sở quốc vương thành đã trải qua một hồi đại kiếp nạn, muốn nhồi nhân khẩu chỉ sợ rất khó. Mà muốn trong Sở quốc xây thành thị mới dời nhân khẩu cũng không dễ dàng. Làm như vậy, ai cũng theo những người kia đào tẩu từ Đại Hạ sang, Hạ Kinh có để ý không cơ chứ.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Hắn không ngại thì liên quan gì tới ta, nếu Tinh Tuyết đã nói, vậy quyết địnhnhư vậy đi!
Thẩm Tinh Tuyết lập tức vui vẻ.
- Tuy nhiên, Tinh Tuyết, nếu như ngươi rời khỏi Phi Tiên... Dì nhỏ của ngươi?
Sở Mặc hoàn toàn không sợ Thẩm Ngạo Băng, nhưng nàng vẫn là dì của Thẩm Tinh Tuyết.
Thẩm Tinh Tuyết khẽ mỉm cười:
- Không sao, ngày đó ngươi đi cùng Nhất Nương tỷ, dì nhỏ liền trực tiếp bế quan, bây giờ Phi Tiên do mẹ ta quản.
"..."
Sở Mặc giật giật khóe môi, trong lòng tự nhủ là người đàn bà kia rốt cục tỉnh ngộhay muốn nhịn tu làm tướng tìm mình báo thù? Tuy nhiên, Sở Mặc cũng không cần quan tâm.
- Nếu vậy đa tạ ngươi rồi!
Sở Mặc lộ ra nét tươi cười:
- Cứ làm phiền ngươi mãi!
- Không cần khách khí như vậy, ta, mạng của ta do ngươi cứu, ta làm vậy là điều nên làm, nên làm!
Thẩm Tinh Tuyết nói liên hồi.
Sau đó, Sở Mặc mang theo Diệu Nhất Nương và Hoàng Họa trực tiếp rời Huyễn Thần Giới, về tới vương thành Sở quốc. Mấy ngày sau, Thẩm Tinh Tuyết đã đến, Hứa Trung Lương đã đến, Phương Minh Thông cũng đã đến.
Nghe nói chuyện xảy ra bên này, không ngờ Hứa Trung Lương dời trọn Hứa gia đi!
Phương Minh Thông cũng dời cả gia tộc Phương gia sang Sở quốc vương thành!
Hai đại tộc với bao con người. Thêm tôi tớ và tư binh, cũng đã vượt qua ba trăm ngàn nhân khẩu!
Một tòa quỷ thành như Sở quốc vương thành, từ sau khi gặp chuyện không may đã khôi phục được một tia nhân khí. Dệt hoa trên gấm thì dễ. Đưa than sưởi ấm ngày tuyết mới khó.
Đối với lựa chọn của Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông, Sở Mặc ngoại trừ cảm động cũng chỉ có cảm động.
Cha mẹ của Hứa Trung Lương, thậm chí còn không hề oán giận Sở Mặc!
Trên thực tế, bọn họ đến giờ vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Sở Mặc cũng không nói hết toàn bộ tình hình thực tế. Không phải muốn giấu diếm, cũng không phải muốn từ chối trách nhiệm mà chuyện này quá không tưởng với họ.
Cuối cùng, Sở Mặc nói cho bọn họ biết, cũng cách nói với người bên ngoài
- Nhân gian xuất hiện ma đầu khủng bố, cực độ khát máu, giết người luyện Huyết, cuối cùng kinh động khiến thiên phạt, trực tiếp bị thiên phạt gạt bỏ.
← Ch. 0587 | Ch. 0589 → |