Vay nóng Homecredit

Truyện:Thí Thiên Đao - Chương 0783

Thí Thiên Đao
Trọn bộ 2723 chương
Chương 0783: Không đáng xách giày cho người ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-2723)

Siêu sale Shopee


Sở Mặc cũng ôm quyền đáp lễ:

- Tại hạ Sở Mặc, bái kiến Hồng tiên sinh.

Hồng Thiên Lam nở nụ cười:

- Hồng gia quản giáo không nghiêm, va chạm mạo phạm Sở công tử, tự thấy hổ thẹn nên mới cố ý chuẩn bị lễ vật xin lỗi Sở công tử, mong Sở công tử không cần chấp nhặt.

Hồng Thiên Lam nói xong, nhìn về phía sau. Hai gã tùy tùng đem lễvật đưa vào phòng, sau đó khom người rời khỏi.

Lúc này, Thương Khung Thần Giám hơi nóng lên, đây là tín hiệu khi nó nhận được bảo vật.

Căn cứ vào lượng nhiệt tỏa ra, Sở Mặc đoán được bảo vật cũng không phải là thứ đáng giá lắm. Nhưng đây chỉ là đối với hắn thôi. Còn với Hồng gia, mấy đồ này đã thể hiện tâm ý lớn nhất của bọn họ rồi.

Sở Mặc không khỏi nao nao, nhìn Hồng Thiên Lam nói:

- Chuyện này cũng chẳng phải chuyện đại sự gì, hơn nữa, ta cũng làm người của Hồng gia bị thương.

- Những người đó đáng bị trừng phạt.

Hồng Thiên Lam ra vẻ chính nghĩa.

- Trong Hồng gia cũng không tránh được có mấy tên cặn bã. Bình thường chúng ta không có nhiều thời gian quản giáo bọn họ. Giờ người cho bọn chúng một bài học, chúng ta cầu còn không được đấy ạ.

Sở Mặc nghe vậy liền nói:

- Vậy chuyện này dừng ở đây.

Thời điểm này không cần khách khí nữa. Hiện tại, chắc Hồng gia nghĩ hắn là nhân vật có lai lịch lớn gì đó. Nếu cứ tỏ ra khiêm tốn khách khí sẽ chỉ khiến đối phương khinh thường mình thôi. Sở Mặc hiểu rất rõtâm tư của mấy người này.

Quả nhiên, Hồng Thiên Lam thấy Sở Mặc như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vào trong ngồi một lúc, muốn Sở Mặc nói ra xuất thân lai lịch.

Sở Mặc sao có thể thành toàn, nói bậy nói bạ, tung hỏa mù. Ở Huyễn Thần giới, Sở Mặc đã gặp rất nhiều tu sĩ cấp cao nên chẳng khó khăn gì khi lừa dối vị tiểu tu sĩ ở Linh giới.

Vì thế, lúc Hồng Thiên Lam ra khỏi nhà trọ vẫn còn choáng váng. Đến lúc trở lại Hồng gia cũng không thể tỉnh táo hoàn toàn. Trong đầu vẫn lưu lại thanh âm của người trẻ tuổi kia.

- Cảnh giới cao có thể hữu dụng với một số người. Ai nói càng nâng cao cảnh giới thì càng tốt chứ? Chẳng lẽ ngươi chưa nghe chuyện không ổn định tâm tình có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma hay sao?

- Sư phụ hay sư môn á? Nói ở đây ngươi cũng không biết đâu. Lại bảo ta hù dọa ngươi.

- Luyện thể ư? Ngươi thấy ta giống mấy tu sĩ luyện thể sao, đám người đó vai rộng eo thon, cao lớn thô kệch cơ. Ta không thích thế đâu. Vấn đề này là vấn đề huyết thống, ngươi có biết huyết mạch không?

Lúc Hồng Thiên Lam bẩm báo cho Hồng Cường, trong đầu vẫn cònrất hỗn loạn.

Kiến thức của người trẻ tuổi kia rất uyên bác. Hồng Thiên Lam muốn khảo sát đối phương một chút nên tùy ý đưa ra vài vấn đề nhưng câu trả lời của đối phương đã hoàn toàn vượt ra tầm hiểu biết của Hồng Thiên Lam.

Đến phút cuối, một Trúc Cơ tu sĩ hậu kỳ như Hồng Thiên Lam cũng chỉ biết bái phục. Hồng Thiên Lam khẳng định người này xuất thân từ danh môn. Mặc dù cảnh giới không cao nhưng tuyệt đối là người tài giỏi. Hồng Cường nghe Hồng Thiên Lam nói xong vẫn cau mày trầm mặc.

Nhưng Triệu lão đứng bên lại hỏi:

- Ngươi xác định người trẻ tuổi kia nhắc đến hai chữ huyết mạch đúng không?

- Đúng vậy. Hẳn hỏi ta: ngươi có biết thế nào là huyết mạch không mà?

- Vậy ngươi trả lời thế nào?

Triệu lão nghiêm nghị. Hồng Thiên Lam nói:

- Ta nói ta biết, hậu nhân của cường nhân bình thường cũng là kẻ mạnh. Đây chính là ưu thế của huyết mạch.

- Người trẻ tuổi kia trả lời ra sao?

Hồng Thiên Lam gãi đầu:

- Hắn không trả lời ta...

- Ủa...

Triệu lão lại nhìn.

- Hắn chỉ cười ha ha, sau đó chuyển sang vấn đề khác.

Hồng Thiên Lam thành thật.

- Aiz...

Triệu lão thở dài.

Lúc này ngay cả gia chủ Hồng Cường cũng thấy khác lạ, nhìn Triệu lão hỏi:

- Hồng Thiên Lam nói gì không đúng sao?

Triệu lão cười khổ lắc đầu:

- Chưa nói tới việc đúng hay không, ngàn vạn lần không được trêuchọc người trẻ tuổi kia. Ngươi cũng thấy, hiện tại người ta cũng không muốn động Hồng gia, vẫn trò chuyện vui vẻ với Hồng Thiên Lam. Như vậy tốt lắm, tốt nhất là có thể trở thành bằng hữu của hắn. Dù không thể thành bằng hữu cũng phải nhớ kỹ, không được đối địch với hắn.

- Vì sao vậy?

Hồng Cường rất ít khi thấy Triệu lão trịnh trọng như thế, cảm thấy rất nghi hoặc.

- Lai lịch của người trẻ tuổi kia lớn hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Kim gia ý à...cũng chẳng đáng xách giày cho người ta đâu.

Triệu lão nói. Hồng Cường trợn mắt há mồm, Hồng gia và Kim gia cùng địa vị. Triệu lão nói như thế chẳng khác nào nói đại tộc như Hồng gia ở Cẩm Tú thành cũng đồng dạng không đáng xách giày cho người ta sao?

Triệu lão nhìn thoáng qua Hồng Cường nói:

- Gia chủ, ngươi đừng ấm ức. Ngươi không tin cứ chờ xem.

- Xem...xem gì?

Khóe miệng Hồng Cường co giật.

Triệu lão nói:

- Xem những kẻ trêu chọc người đó sẽ phải chịu hậu quả bi thảm như thế nào.

- Ta không hiểu.

Hồng Cường vẫn không tin.

- Gia chủ, ngài có biết ý nghĩa thật sự của hai chữ huyết mạch nàykhông?

Triệu lão hỏi.

Hồng Cường cau mày, y cũng hơi hiểu hai chữ kia không giống ý nghĩa bình thường. Hồng gia từng có lão tổ ở Nguyên Anh, mặc dù đã ngã xuống nhiều năm nhưng căn cơ của Hồng gia cũng không kém. Nhưng Hồng Cường thật sự không biết huyết mạch đại biểu cho cái gì.

Triệu lão là trưởng lão Hồng gia đã cung phụng trong nhiều năm. Nghe nói năm đó, Triệu lão thiếu vị lão tổ Nguyên Anh một ân tình, nên thề che chở cho Hồng gia trong một trăm năm. Nên vài thập niên vừa qua, Triệu lão đến, vẫn chưa rời đi. Còn Triệu lão tột cùng có lai lịch gì, toàn bộ Hồng gia, từ trên xuống dưới, đến cả gia chủ cũng không biết. Tuy nhiên học thức của Triệu lão tương đối uyên bác. Người Hồng gia đều công nhận. Có rất ít chuyện mà Triệu lão không biết.

Triệu lão nhìn Hồng Cường lắc đầu, than nhẹ:

- Huyết mạch được chia làm nhiều cấp độ. Màu đỏ huyết mạch là thấp nhất, sau đó đến cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Màu tím huyết mạch là cấp cao nhất.

- Huyết mạch còn chia màu sao?

Hồng Cường giật miệng, thấy khó hiểu.

- Đây chỉ là một cách nói, không phải chỉ màu thật của máu.

Triệu lão giải thích.

- Trên thế giới này, tuyệt đại đa số chúng sinh đều không có lực lượng huyết mạch. Nói cách khác, chúng ta còn chẳng có huyết mạch màu đỏ ý...

Hồng Cường hít sâu một hơi, không dám tin nhìn Triệu lão.

Triệu lão lại gật đầu:

- Ta cũng giống các ngươi mà thôi... Tuy nhiên năm đó, trong sư môn của ta từng có một sư huynh có huyết mạch màu vàng. Tốc độ nâng cao cảnh giới của vị sư huynh đó khiến người khác níu lưỡi. Đồng thời, lúc sư huynh thức tỉnh huyết mạch, người được dẫn tới một thế giới thần bí.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2723)