← Ch.0785 | Ch.0787 → |
Kim Minh không để ý tới Kim Thiết Cương, giờ khắc này trong lòng Kim Minh cũng đang bối rối. Lúc trước Kim Minh cũng được gia chủ gọi đến, nhưng chỉ ngồi ở phòng bên cạnh.
Kim Minh nghe thấy hết cuộc đối thoại của phụ thân và Phương Lan, cũng nghe Kim Thiết Cương bị chửi. Mặc dù cũng hơi oán giận Kim Thiết Cương, nhưng Kim Minh càng hồi hộp hơn. Cường đoạt dân nữ không phải chuyện đùa đâu. Mặc dù là con cháu Kim gia nhưng Kim Minh cũng không dám làm chuyện này. Quá trình đưa Phương Lan đến đây cũng không khác cường đoạt là bao nhưng vẫn để lại chút đường lùi.
Nếu Kim Minh dám trắng trợn ép người như thế, dù cho có là thiên tài, mà tu vi hiện tại đã lên Trúc Cơ, Kim Đông Nam cũng có thể đánh gãy đùi y. Sau đó, nhốt y lại, cả đời này sẽ không có ngày nổi danh. Dựa vào thân phận con cháu đại tộc để tác oai tác quái, ở nhà khác thì được chứ ở Kim gia thì không.
Sau khi Kim Thiết Cương nghe chửi bị đuổi đi, Kim Minh bị gọi vào. Người lúc trước nói nhỏ vào tai Kim Đông Nam cũng được triệuvào.
Kim Đông Nam nhìn người này nói:
- Ngươi nói lại tin tức mới nhận được một lần nữa đi.
Người nọ không do dự nói:
- Sở Mặc khoảng hai mươi tuổi, tu sĩ Tiên Thiên, không rõ lai lịch. Mang theo linh sủng là một con gà trống, khoảng trưa nay tiến vào Cẩm Tú thành. Hắn đi theo đoàn xe của quản sự Kim Thiết Cương. Lúc đi, Kim Thiết Cương cũng tặng hắn một con ngựa để cưỡi.
Nghe đến đó, Kim Minh thấy thật khó hiểu. Nhưng y biết, bố mìnhchưa bao giờ nói chuyện không đâu, nên đè lại nghi ngờ, nghe nói tiếp.
- Khoảng giờ thân, Sở Mặc mang gà trống đến một tửu quán ở Cẩm Tú thành uống rượu, vô tình gặp cháu của gia chủ Hồng gia là Hồng Phong, bị tên này khiêu khích. Hồng Phong muốn mua gà trống, nhưng Sở Mặc cự tuyệt, nên muốn ép mua ép bán. Gã phái ra một Trúc Cơ tu sĩ hầu cận là Hồng Nhạc. Hồng Nhạc tiến hành công kích, nhưng lại bị người ở cảnh giới Tiên Thiên là Sở Mặc đánh cho trọng thương.
Nghe đến đây, mắt Kim Minh trừng lớn, không dám tin vào tai mình. Khó mà tưởng được một người luyện võ Tiên Thiên lại có khả năng đánh bại một Trúc Cơ tu sĩ sơ kỳ, lại còn đánh cho Hồng Nhạc bị trọngthương?
Ở cùng một thành, lại đều thuộc tầng lớp cao cấp, Kim Minh cũng biết Hồng Phong của Hồng gia nhưng không chơi cùng, phần vì hai nhà có đối lập, phần vì Kim Minh chẳng để Hồng Phong vào mắt.
Nhưng Kim Minh cũng biết người hầu cận bên Hồng Phong, Hồng Nhạc. Kim Minh tự hỏi, nếu mình đánh với Hồng Nhạc cũng chưa chắc sẽ thắng. Người như Hồng Nhạc lại bị một người luyện võ Tiên Thiên đánh cho trọng thương, thật khó tin.
- Giờ dậu, Hồng Thiên Lam của Hồng gia tự minh mang theo hậulễ, đến phòng trọ Tường Phúc chỗ Sở Mặc để nhận lỗi. Hai người nói chuyện khoảng một tuần trà, Hồng Thiên Lam mới vừa lòng ra về.
Báo cáo xong, người này ôm quyền thi lễ với Kim Đông Nam.
- Thưa gia chủ, thông tin chỉ đến đây là hết.
Kim Đông Nam khoát tay:
- Ngươi làm rất tốt, lui xuống đi!
- Tuân mệnh!
Người kia vui mừng, hài lòng lui xuống.
Qua chuyện này có thể thấy rõ khả năng tình báo hùng mạnh củaKim gia. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã tra được rõ ràng nhiều chuyện.
Kim Đông Nam nhìn Kim Minh đang đứng hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
Kim Minh nghiêm túc trả lời:
- Cái tên Sở Mặc không phải kẻ bình thường rồi.
- Không bình thường ở chỗ nào?
Kim Đông Nam cố ý hỏi tiếp. Lúc này hai người giống như đã quên hết chuyện về Phương Lan rồi.
- Hồng gia xưa nay làm việc giống con chó điên, gặp người nào cắn người đấy. Từ trên xuống dưới đều là loại không nhận thiệt thòi. Có khi chống lại nhà ta, bọn họ mà không cắn được một miếng thịt cũng không cam lòng nhả ra nửa ngụm canh. Không ngờ lần này có thể đối xử khách khí với người xa lạ kia như thế. Người kia không hề đơn giản chút nào.
Kim Minh trầm ngâm một chút lại nói tiếp:
- Người này chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng Trúc Cơ của Hồng gia lại không phải đối thủ của hắn. Tuy nhiên, nếu Hồng gia phái nhiều người thì cũng không phải sẽ không bắt được. Như vậy, Hồng giakhách khí như thế không phải vì sợ tu vi mà sợ thân phận của hắn.
Ánh mắt Kim Đông Nam nhìn Kim Minh lại càng dịu dàng, tươi cười nói:
- Không tồi. Con ta rất ưu tú. Tên Vương Võ kia là cái thá gì, so với con ta chỉ như trên trời dưới đất mà cũng dám giành nữ nhân với con ta sao?
- A...
Kim Minh sững sờ, nhìn phụ thân mình đang ngồi cười.
- Mọi người đều nói Kim gia là một đám sói.
Kim Đông Nam đột nhiên chuyển đề.
- Mà ta, Kim Đông Nam, chính là đầu sói. Mặc dù bọn họ không dám gọi tên này trước mặt chúng ta, nhưng thật ra, ta rất thích biệt hiệu này đó.
Kim Minh ngơ ngác nhìn phụ thân. Mặc dù là cha con nhưng phụ thân rất ít khi tâm sự. Kim Minh cũng không nhớ rõ lần hai người nói chuyện gần nhất là lúc nào nữa.
- Nhìn chung, sói vẫn mạnh hơn chó, nhất là một con chó điên. Kim Đông Nam khinh thường cười lạnh:
- Chỉ một đám chó điên Hồng gia mà cũng muốn tính kế bố sao. Mẹ nó quá ngây thơ rồi!
Kim Minh hoàn toàn ngây người. Y đã từng thấy phụ thân mắng chửi người, nhưng chửi thẳng như vậy...thật sự rất ít. Trong trí nhớ dường như chưa có bao giờ.
Kim Đông Nam cười tủm tỉm nhìn Kim Minh hỏi:
- Thế nào? Thấy kinh ngạc sao? Lúc cha ngươi còn trẻ, cũng giống ngươi, từng hồn nhiên yêu thích một cô nương. Chỉ tiếc năm đó cha không có quyết đoán như ngươi. Nếu không... Ha ha ha...Mặc dù Kim Đông Nam đang cười nhưng thần sắc có chút sầu não.
Chẳng biết tại sao, Kim Minh thấy lòng ấm áp, mũi hơi ê ẩm, thanh âm cũng nghẹn ngào:
- Cha...con sai rồi. Xin lỗi cha, con đã bôi xấu gia đình mình!
Kim Đông Nam đứng lên, đến chỗ Kim Minh vỗ vỗ vai y nói:
- Ai mà không có lúc tuổi trẻ bồng bột. Ngươi yên tâm, ta cũng hài lòng về Phương Lan. Nàng sẽ là vợ ngươi, con dâu của ta. Lát nữa, ngươi phải đến nói lời xin lỗi. Khi nào ngươi có được lòng của nàng, ta sẽ đến cửa cầu thân cho ngươi. Phịch một tiếng!
Kim Minh quỳ xuống, khóc không thành tiếng:
- Cha!
Kim Đông Nam vuốt đầu Kim Minh nói:
- Ngươi là con ta, ta không giúp ngươi thì ai giúp. Tỷ tỷ của ngươi, không cần nói. Các ca ca của ngươi hiện cũng thể tự lo cho mình. Người cha đau lòng nhất, chính là tiểu tử nhà ngươi.
Kim Đông Nam kéo Kim Minh dậy, chỉ ghế bên cạnh nói:
- Ngươi ngồi đi.
- Cha vẫn còn đứng sao con dám ngồi.
Kim Minh cũng không lau nước mắt trên mặt, nói nhỏ.
- Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi.
Kim Đông Nam trừng mắt, đi qua đi lại nói:
- Cho dù không xuất hiện việc của Sở Mặc, ta cũng sẽ giúp ngươi ôm mỹ nhân về, nhưng dùng cách khác mà thôi.
← Ch. 0785 | Ch. 0787 → |