← Ch.0850 | Ch.0852 → |
Sau khi kéo gần lại khoảng cách hai bên, Bách Biến Đạo Nhân đi ra từ nơi đó, nhìn về phía chân trời phía xa, cười lạnh nói:
- Cũng chỉ có một chút thủ đoạn như vậy sao? Hy vọng đừng để cho ta quá thất vọng.
Nói xong Bách Biến Đạo Nhân bước ra một bước, thân hình nháy mắt xuất hiện ở phương xa.
Súc Địa Thành Thốn!
Càng là tu sĩ cao cấp thì uy lực khi thi triển môn thần thông này càng mạnh.
Tu sĩ có cảnh giới giống Bách Biến Đạo Nhân, bước ra một bước thậm chí có thể đi được mấy trăm dặm!
Rất nhanh khoảng cách của hai bên liền gần hơn nữa.
Trong lòng Sở Mặc âm thầm cảm thấy khiếp sợ, thầm nghĩ cảnh giới của tu sĩ Nguyên Anh quả nhiên là lợi hại, tuy những thủ đoạn kia mình gấp gáp bày ra nhưng uy lực cũng không yếu. Vậy mà người nọ chỉ dùng chút thời gian liền phá vỡ tất cả.
Nghĩ thầm trong lòng, tốc độ dưới chân Sở Mặc nhanh hơn.
Hắn dùng cũng là thần thông Súc Địa Thành Thốn, mỗi một bước bước ra đều có khoảng cách trên dưới trăm vạn. Tốc độ đã nhanh tới không thể tin nổi, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn so với Bách Biến Đạo Nhân.
Lúc này phía trước rốt cục xuất hiện một chút xanh thẳm!
Biển rộng!
Ánh mắt của Sở Mặc sáng ngời, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười vui vẻ!
Hắn lao lực trăm cay nghìn đắng, sử dụng các loại thủ đoạn không phải là muốn dẫn địch tới trên mặt biển sao?
Lúc này khoảng cách của Bách Biến Đạo Nhân với Sở Mặc đã không tới ba trăm ngàn dặm!
Khoảng cách này đối với phàm nhân mà nói là hoàn toàn không thể tin nổi, nhưng ở trong mắt tu sĩ lại không hề đáng kể.
- Tiểu tử.... đừng làm cho ta thất vọng, ngươi tốt nhất nên chạy nhanh một chút!
Trong hư không, thanh âm của Bách Biến Đạo Nhân đã truyền tới.
Sở Mặc cũng không lên tiếng, tiếp tục bay nhanh về phía trước.
Rốt cục sau khi hắn tiến sâu vào biển rộng hơn năm mươi ngàn dặm, Bách Biến Đạo Nhân đã đuổi kịp.
- A?
Nháy mắt khi Bách Biến Đạo Nhân thấy Sở Mặc liền sửng sốt, hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm Sở Mặc một hồi lâu, sau đó có chút không dám tin hỏi:
- Ngươi.... Chỉ là cảnh giới Trúc Cơ sao?
- Ta nếu là cảnh giới tu sĩ Nguyên Anh còn cần phải chạy sao?
Sở Mặc tức giận nhìn thoáng qua Bách Biến Đạo Nhân.
- Ha ha ha ha... nói cũng đúng.
Bách Biến Đạo Nhân bỗng nhiên cười rộ lên. Sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sở Mặc:
- Không thể tin được một tiểu tử thối tha chỉ mới ở cảnh giới Trúc Cơ, chẳng những có thể phát hiện ra tung tích của ta ở ngoài trăm vạn dặm, lại còn có thể chạy nhanh như vậy.... hơn nữa lại vẫn có thể dùng sức lực đại địa để công kích. Tiểu tử ngươi.... Rất không tầm thường!
- Đây chỉ là một góc của băng sơn.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Tiểu tử, ngươi giết đồ đệ của ta. Ngươi cũng biết đó là một đồ đệ ta yêu mến nhất! Hôm nay ta muốn giết ngươi báo thù cho hắn. Tuy nhiên, nếu như ngươi nguyện ý giao truyền thừa của ngươi cho ta, có lẽ... ta sẽ cho ngươi chết nhanh một chút. Nếu không, anh sẽ cho chú muốn sống không thể mà muốn chết cũng không xong!
Trong con ngươi của Bách Biến Đạo Nhân lóe ra hào quang âm u lạnh lẽo, lành lạnh nhìn Sở Mặc.
- Ngươi làm sao có thể biết là ta?
Sở Mặc vô cùng hiếu kỳ đối với vấn đề này, hắn không rõ vì sao Bách Biến Đạo Nhân cách trăm vạn dặm, ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy lại có thể trực tiếp gắt gao khóa chặt hắn như vậy.
- Thấy ngươi cũng gần chết..... ta sẽ không nói cho ngươi! Ha ha ha ha!
Bách Biến Đạo Nhân vẻ mặt trêu tức nhìn Sở Mặc:
- Tiểu tử, muốn moi thông tin từ trong miệng bản tôn sao, ngươi còn non lắm!
- Không nói thì thôi, truyền thừa và gì gì đó ngươi cũng đừng nghĩ tới, ngươi tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh cũng không dễ dàng, còn muốn nhắn nhủ trăn trối gì nữa không?
Sở Mặc cười nhạt một tiếng nhìn Bách Biến Đạo Nhân.
- Tiểu tử kiêu ngạo, ngông cuồng!
Bách Biến Đạo Nhân giận dữ quát một tiếng. Uy áp cảnh giới Nguyên Anh trên người nháy mắt bạo phát ra ngoài, nâng một bàn tay vỗ về phía Sở Mặc.
Trong hư không lập tức xuất hiện một đại thủ, giống như pháp lực ngưng kết mà thành hung hăng đánh về phía Sở Mặc.
Thân hình Sở Mặc chợt lóe, hai tay làm thành vài thủ ấn, biển phía dưới bắt đầu mãnh liệt dựng lên, sóng lớn ngập trời giống như bị một bàn tay vô hình quấy loạn.
Bách Biến Đạo Nhân vừa thấy liền vui vẻ:
- Tiểu tử, ngươi hao hết tâm tư dẫn ta tới trên biển có phải vì cảm thấy ản tôn sẽ bị ngươi quản trong này sao? Ngươi quá ngây thơ rồi! Nói thật cho ngươi biết, bản tôn từ nhỏ chính là lớn lên ở trên biển đấy! Muốn dùng biển rộng đối phó với bản tôn, ngươi quá non rồi!
Nói xong Bách Biến Đạo Nhân cũng kết sinh thủ ấn, mặt biển sau lưng hắn nháy mắt dâng lên một con sóng lớn cao trên ngàn trượng, hung hăng đánh về phía Sở Mặc.
- Chơi nước... ngươi không phải đối thủ của bản tôn!
Tiếng cuồng tiếu của Bách Biến Đạo Nhân vang lên trong sóng biển.
Trong lòng của Sở Mặc khẽ ngẩn ra, không ngờ mình lại đụng phải một tu sĩ am hiểu điều khiển nước. Tuy nhiên... cái này thì sao chứ? Trên mặt của Sở Mặc lộ ra một chút mỉm cười, Ngũ Sắc Đạo Đài trong đan điền, đại biểu cho ngũ hành thủy nháy mắt tản mát ra một luồng xung động.
Nháy mắt khiến sóng lớn của Bách Biến Đạo Nhân bị cuốn trở về.
Hơn nữa trong biển rộng trực tiếp dâng lên một pho tượng nước ngưng tụ thành người khổng lồ, hung hăng tát về phía Bách Biến Đạo Nhân. Trực tiếp đánh thân thể của Bách Biến Đạo Nhân bay ra ngoài hơn mấy ngàn trượng.
Bách Biến Đạo Nhân lúc này khẽ chấn động, không dám tin nhìn Sở Mặc:
- Ngươi đây là dùng thủ đoạn gì?
- Muốn biết sao? Không nói cho ngươi!
Sở Mặc cười lạnh nói.
Sắc mặt của Bách Biến Đạo Nhân trở nên dữ tợn:
- Tiểu tử... vốn còn muốn đùa với ngươi một lúc, không nghĩ tới thủ đoạn của ngươi cũng không ít, ngươi thành công khiến bản tôn phải nghiêm túc rồi. Chúc mừng ngươi.... Thời điểm chết của ngươi tới rồi1
Khí tràng Nguyên Anh trong thân thể của Bách Biến Đạo Nhân hoàn toàn bạo phát ra ngoài, trực tiếp khiến tất cả nước biển một phương này phải thối lui.
Lăng không một kích hung hăng đánh lên trên thân người không lồ do nước biển ngưng tụ thành, trực tiếp đánh tan.
Sau đó trực tiếp vọt về phía Sở Mặc.
Lúc này hắn không có lựa chọn cận chiến, mà là chọn dùng thuật pháp công kích tu sĩ thường dùng nhất!
Thuật pháp của tu sĩ Nguyên Anh, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Tuy rằng Sở Mặc đã tận lực né tránh nhưng vẫn bị đánh trung, nửa người nháy mắt chết lặng, phun ra một ngụm máu tươi. Nếu không có thân thể Tổ Cảnh, một kích này cũng đủ đánh nát một nửa thân thể Sở Mặc.
← Ch. 0850 | Ch. 0852 → |