Vay nóng Tinvay

Truyện:Thí Thiên Đao - Chương 0917

Thí Thiên Đao
Trọn bộ 2723 chương
Chương 0917: Tay sai Nguyên Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2723)

Siêu sale Lazada


Bây giờ đầu tiên là phải giải quyết hết chuyện ở Linh Vận Môn đã. Có Hỏa Long ở bên cạnh, Sở Mặc có thể nói là vô cùng tự tin.

Sau đó, Hỏa Long lại vào trong chén rượu. Sở Mặc qua đó cầm chén rượu lên. Toàn bộ quá trình không hề gặp lực cản và khó khăn nào. Trong lòng Sở Mặc cuối cùng cũng hiểu vì sao Thương Khung Thần Giám lại nhắc nhở hắn có thể trực tiếp thu phục.

Hoá ra chén rượu này, ngoại trừ tu sĩ có khí tức ngũ hành ra thìngười khác cơ bản là không thể cầm nổi.

Nghĩ vậy Sở Mặc bỗng nhiên có một ý nghĩ quái dị trong đầu:

- Nhìn thế nào thì cũng thấy Hỏa Long Bôi này vì ta mà chuẩn bị?

Nghĩ thế, Sở Mặc không nhịn được cười, cảm thấy mình thật là nghĩ quá kỳ lạ rồi.

Làm sao có thể tất cả chuyện tốt trên đời này đều là của mình chứ?

Sau đó, Sở Mặc không tiếp tục trì hoãn nữa, trực tiếp phi thân ra bên ngoài hắc lao. Khi hắn đi ngang qua hai gian nhà tù kia, Hỏa Long bỗng nhiên truyền âm cho hắn:

- Tiểu tử, hai người kia, muốn cứu họ không? Để họ làm tay sai của ngươi?

- Vậy mà cũng có thể sao?

Sở Mặc có chút kinh ngạc. Trong lòng hắn vốn đã tính toán sẽ cứu hai người này ra ngoài rồi nhưng không phải ảo tưởng không thực tế là để cho hai người Nguyên Anh cường đại này... làm tay sai của hắn, mà là muốn làm cho Linh Vận Môn thêm loạn thôi.

- Đương nhiên!Hỏa Long có chút kiêu ngạo đáp:

- Đây là vinh hạnh của bọn họ!

Nó sau này còn phải trông cậy vào Sở Mặc giải khai phong ấn nữa, giờ phút này đương nhiên là muốn biểu hiện ra chút giá trị của mình.

- Nếu có thể thì... ta đương nhiên là sẵn lòng!

Sở Mặc truyền âm trả lời. Phong ấn của hai người này thật ra Sở Mặc cũng có thể cởi bỏ. Hai tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh ở Linh giới gần như là sự tồn tại cao nhất. Tồn tại như vậy, đừng nói là làm tay sai, cho dù là làm khách ngồi cho mình cung phụng thì Sở Mặc cũng vô cùng vui vẻ.

- Được, xem ta đây!

Hỏa Long truyền âm trả lời rồi không thấy động tĩnh.

Lúc này, trong hai gian phòng giam, hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung cũng đã thấy Sở Mặc trở về.

Trong lòng hai người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì vừa rồi, quyền chưởng môn của Linh Vận Môn là Phong Giang Hải mới vội vàng rời khỏi nơi này, không hề dừng lại ở đây. Gã đi rồi, TiếuVạn Quân và Lý Phương Trung mặc dù không nói chuyện nhưng trong lòng đều cảm thấy lo lắng cho Sở Mặc. Không nghĩ tới tiểu tử này không lâu sau lại đi ra từ bên trong đó.

- Không thể tưởng được ngươi đã lừa được Phong Giang Hải kia, thế nào, tiểu Nữ Oa kia đâu? Vì sao chưa đi ra cùng ngươi?

Tiếu Vạn Quân đứng ở cửa nhà giam, nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc liếc mắt, trong lòng tự nhủ: Hai người ngu ngốc này, có thể dựa vào việc ta đứng một lúc ở trong này tò mò đánh giá họ vài lần đã có thể kết luận ta không phải là đệ tử của Linh Vận Môn. Nhưng không ngờ lại không nhìn ra tiểu Nữ Oa kia cơ bản là do một tên đàn ông giả dạng thành. Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì cũng không trách được bọn họ. Lúc người giả dạng Phương Lan đi vào thì nhất định là đi rất nhanh, vội vàng đi vào sâu bên trong, bọn họ làm sao biết chân tướng được?

Không đợi Sở Mặc nói chuyện xong đã nhìn thấy hai người lộ vẻ khác thường.

Lúc này, sắc mặt của Tiếu Vạn Quân bỗng nhiên đại biến, mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Cùng lúc đó, trong phòng giam đối diện, Lý Phương Trung cũng vẻ mặt đại biến, kinh ngạc hoảng sợ. Tiếp theo, hai người này đồng loạt làm ra một hành động kinh người, không ngờ tất cả lại quỳ trước mặt Sở Mặc.

Giọng nói của Tiếu Vạn Quân khác biệt một trời một vực với lúc vừa rồi, thanh âm gần như có chút run rẩy:

- Lão già này có mắt không biết thái sơn, mong chủ nhân thứ tội.

- Lý Phương Trung nguyện ý trở thành tôi tớ của chủ nhân, vì chủ nhân cống hiến sức lực.

Lý Phương Trung ở phía đối diện cũng run rẩy nói ra một câu như thế làm người ta khiếp sợ. Sở Mặc mặc dù biết Hỏa Long có thủ đoạn thần bí khó lường nhưng lại không nghĩ tới nhanh như thế, linh hoạt và sắc bén nữa nên lập tức có chút giật mình.

Lúc này, thanh âm của Hỏa Long dương dương đắc ý, vang lên trong tinh thần thức hải của Sở Mặc:

- Thế nào? Cũng không tệ nhỉ?

- Ngươi nói gì với họ thế?

Sở Mặc nghi ngờ hỏi:

- Bọn họ làm sao lại phản ứng thế này?

- Ha ha, ta nói cho chúng biết ngươi là thiên chi kiêu tử (con trời), người của Thiên giới hạ phàm, bắt họ nhận ngươi là chủ nhân, chẳng những có thể giải khai phong ấn của họ, hơn nữa còn có thể đi theo ngươi cùng nhau phi thăng lên Thiên giới.

Hỏa Long vô cùng đắc ý nói.

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Sở Mặc có chút không dám tin, bởi vì đây gần như không khác gì lừa dối cả. Tuy là Sở Mặc đích thực là có năng lực này nhưng vấn đề là... năng lực này Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung cũng không biết tới.

- Đúng thế, họ biết là ta thì làm sao lại dám không tin chứ?Hỏa Long kiêu ngạo nói.

Sở Mặc lập tức không biết nên nói gì, sau đó nhìn về phía Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung, trầm giọng nói:

- Các ngươi thật sự bằng lòng nhận ta là chủ nhân?

- Bằng lòng!

- Già này bằng lòng.

Hai người đồng thanh trả lời.

- Tốt lắm, các ngươi dùng bản mạng Nguyên Thần thề đi.

Sở Mặc cũng không dông dài.

Sau đó, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đều dùng bản mạng Nguyên Thần để thề vĩnh viễn sẽ không phản bội chủ nhân Sở Mặc.

Lời thề bản mạng Nguyên Thần không thể giả vờ được, một khi vi phạm thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Coi như là một lời thề khắc nghiệt nhất của một tu sĩ, người bình thường tuyệt đối sẽ không dễ dàng phát lời thề này.

- Hai người các ngươi lui về phía sau một chút. Sở Mặc nói xong thì lấy Thí Thiên ra.

Lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên cảm giác được Hỏa Long Bôi trong ngực phát ra cảm xúc hoảng sợ.

- Thứ này... tại sao lại ở trên người của ngươi?

Hỏa Long không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

Sở Mặc không trả lời, vung Thí Thiên lên trực tiếp chém vào cửa của hai gian nhà tù, sau đó thu hồi Thí Thiên lại, lấy hai bình đan dược trên người ra đưa cho hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung.

- Trong hai bình này mỗi bình có một viên đan dược, sau khi ăn vào thì phong ấn của các ngươi sẽ nhanh chóng được gỡ bỏ.

Sở Mặc nói.

- Tạ ơn chủ nhân!

Hai người không nhịn được lại muốn lạy tạ ơn, bị Sở Mặc ngăn lại.

- Các người cũng là sự tồn tại cao nhất của thế giới này, tuy là nhận ta là chủ nhân nhưng không nên dễ dàng quỳ xuống như thế. Ta càng hy vọng các người có thể nhanh chóng lấy lại sự kiêu ngạo năm đó, lấy lại được phong phạm tu sĩ cao nhất!

Sở Mặc nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2723)