← Ch.0928 | Ch.0930 → |
Một đám trưởng lão Kim gia vốn đang bất mãn, định nói gì đó, giờ lại câm nín. Người ta vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, lại nguyện ý lấy thân phận góa phụ, một kiếm chém đầu Kim Hiền, báo thù cho Kim Minh. Như vậy sao coi là vượt quyền quá phận được. Điều này quá bình thường.
Đây là lần đầu tiên Phương Lan trực tiếp giết người.
Sau khi chém đầu Kim Hiền, tay cầm kiếm của nàng hơi run, nàng cho rằng nàng sẽ khóc, sẽ sợ, nhưng lại không.
Trong lòng nàng chỉ cảm thấy sảng khoái vì được báo thù. Đồng thời, sâu trong nội tâm, có cái gì đó bị phá đổ. Nàng thậm chí còn ngheđược âm thanh khi sụp đổ của nó. Phương Lan hơi nhắm mắt, nàng biết cuộc sống của nàng sẽ không còn như trước nữa.
Một kiếm này đã hoàn toàn đưa cuộc đời của nàng sang một trang khác hẳn so với trước. Nhưng nàng không hối hận. Đây là con đường mà nàng lựa chọn.
Sở Mặc đứng cạnh, yên lặng nhìn Phương Lan, vì nàng mà đau lòng. Nhưng hắn biết, cửa ải này phải do tự nàng vượt qua.
Qua cửa ải này sẽ thấy trời cao biển rộng. Sau đó, Sở Mặc mang Phương Lan đi cùng đám người Lục Thiên Duyệt trở về Lục gia.
Còn Kim gia, Kim Hiền đã chết, Kim gia sẽ tự chọn gia chủ mới lên thay.
Lời Kim Hiền hò hét trước khi chết cũng hẳn không sai. Đúng là Sở Mặc muốn hợp nhất các lực lượng trong Cẩm Tú thành, nhưng không xấu xa như Kim Hiền nói.
Ít nhất, Sở Mặc sẽ thay đổi Cẩm Tú thành, bồi dưỡng con cháu ưu tú trong các gia tộc, cho bọn họ phần truyền thừa mà bọn họ không dámnghĩ đến trong quá khứ, có cơ hội khám phá, tiến đến thế giới cao hơn.
Kim Hiền vừa nói như vậy, nếu giờ Sở Mặc muốn làm gì sẽ dễ gây hiểu nhầm. Nên Sở Mặc quyết định tạm gác chuyện này lại.
Nhưng Sở Mặc không ngờ, vừa về Lục gia, người của Kim gia, Hồng gia và gia chủ của các gia tộc nhỏ trong Cẩm Tú thành đều đến Lục gia bái kiến Lục Thiên Minh.
Lục Thiên Duyệt mỉm cười nhìn Sở Mặc:
- Người tới quy hàng kìa.
- Ồ?
Sở Mặc nhướng lông mày, nhìn Lục Thiên Duyệt.
Lục Thiên Duyệt nói:
- Mấy lời của Kim Hiền khiến bọn họ thấy khẩn trương. Bọn họ sợ ngươi bỏ đi, từ nay về sau bỏ mặc Cẩm Tú thành.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Sở Mặc hỏi.
Lục Thiên Duyệt nói:
- Thiên Minh ca ca là người một nhà mà, sao lại đi chứ? Lục Thiên Duyệt nói, nhìn Sở Mặc, ánh mắt có ẩn ý khác:
- Ta nói đúng không, Thiên Minh ca ca?
Lục Thiên Duyệt nói vậy nhưng trong lòng không khỏi cười khổ. Nhưng nàng cũng hơi mong đợi câu trả lời của Sở Mặc.
Toàn bộ Cẩm Tú thành, chỉ có nàng hiểu rõ, người trước mắt không thuộc về nơi này. Nếu hắn muốn rời khỏi cơ bản cũng chẳng có gì trói buộc.
Sở Mặc cười cười:
- Yên tâm đi, ta sẽ không rời khỏi đây đâu
- Tốt quá!
Lục Thiên Kỳ hưng phấn quơ quơ tay, đắc ý nhìn tỷ tỷ mình:
- Tỷ thấy ta nói đúng chưa.
Khuôn mặt có chút lạnh nhạt của Lục Thiên Duyệt hơi hơi mỉm cười, nàng khẽ ừ.
Sở Mặc đi ra gặp đám người đến. Mấy người Kim gia hơi xấu hổ, muốn giải thích một chút về việc đầu nhập Linh Vận Môn nhưng không có cơ hội.
Mặc dù Kim gia là một trong tam đại gia tộc của Cẩm Tú thànhnhưng vị trí của đại diện Kim gia hiện tại chẳng đáng vào đâu, chỉ có thể để cơ hội cho các tiểu gia tộc mà thôi. Đại diện Kim gia càng oán giận Kim Hiền hơn, đúng là đồ óc lợn. Chưa biết gì đã đưa ra lựa chọn, khiến mình bị lộ tẩy.
Kiểu tâm lý dân cờ bạc như thế thật sự không thích hợp để trở thành gia chủ một gia tộc.
Sở Mặc cũng không nhiệt tình lắm với đám người Kim gia. Người duy nhất đáng giá hắn quan tâm đã chết. Hiện tại, ngoại trừ Kim Thiết Cương còn khiến Sở Mặc coi trọng một chút. Mấy người kia chỉ như một đám cây cỏ trong mắt Sở Mặc mà thôi, hắn không khinh bỉ nhưngcũng chẳng buồn liếc mắt quan tâm.
Trưởng lão đại biểu Kim gia thấy rất xấu hổ, chỉ có thể ngồi im, trơ mắt nhìn gia chủ mấy gia tộc trung, nhỏ đang nịnh nọt Lục Thiên Minh. Trong lòng lão bất đắc dĩ, lại hơi ai oán: đúng là một đám không có lòng tự trọng.
Sau khi mấy gia tộc hết khen lại nịnh, trưởng lão của Hồng gia cũng nói ra ý định của buổi gặp hôm nay.
- Lục công tử, ngài ngàn vạn lần không cần để lời của Kim Hiền ở trong lòng. Chúng ta đều hiểu, không có ngài Cẩm Tú thành không biếtsẽ như thế nào nữa. Dù là tam đại gia tộc hay gia tộc vừa nhỏ gì, cũng có khi đã bị diệt rồi. Dù còn, cũng chỉ khúm núm làm chó săn cho Linh Vận Môn mà thôi.
Trưởng lão của Hồng gia cũng không buồn né tránh, khi nói chuyện còn liếc qua nhìn trưởng lão Kim gia đang đỏ mặt ngồi im.
Trưởng lão Kim gia nhíu mày, nhưng cũng không phản bác. Người ta nói thật, lão cũng chẳng cãi lại được.
Trưởng lão Hồng gia nói xong, ôm quyền với Sở Mặc:
- Lục công tử là người cao thượng, có thực lực, dám cứng rắn chống đối với Linh Vận Môn, lại có thể bình an trở về, đúng là việcđáng mừng. Hiện giờ, Lục công tử chính là thần hộ mệnh của Cẩm Tú thành chúng ta. Bởi vậy, lão nhân bất tài, đại biểu toàn bộ các gia tộc hôm nay tới đây, cả gan muốn mời Lục công tử đảm nhiệm chức thành chủ của Cẩm Tú thành.
- Đúng vậy, chúng ta hy vọng sau này Lục công tử có thể ở lại Cẩm Tú thành, làm thành chủ của chúng ta. Chúng ta nguyện ý mỗi năm để ra một phần mười lợi nhuận của gia tộc cho vào kho hàng của thành chủ. Kính xin Lục công tử không cần cự tuyệt.
- Chúng ta đã nhịn đủ rồi, không muốn sống cuộc sống lo sợ hãi hùng mỗi ngày nữa. Mời Lục công tử đảm nhiệm vị trí thành chủ
- Mời Lục công tử đảm nhiệm chức thành chủ.
Mười mấy người này đều không phải người vô danh trong Cẩm Tú thành. Dù chỉ là một gia tộc nhỏ nhưng cũng có thế lực của riêng mình.
Hiện giờ mọi người cùng tề tụ ở đây, mời Sở Mặc giữ chức thành chủ. Từ xưa đến nay ở Linh giới chưa bao giờ có trường hợp như vậy.
Trưởng lão Kim gia biết, nếu lúc này còn không bày tỏ thái độ thì sau này Kim gia sống không dễ dàng đâu.
Trước lúc lão đến, các trưởng lão khác cũng đã trao quyền, để lãotùy cơ ứng biến.
Trưởng lão Kim gia ho nhẹ một tiếng, đang định nói chuyện.
Trưởng lão của Hồng gia ngồi bên lại khẽ cười, nhìn lão nói:
- Lúc trước nghe nói Kim gia đầu nhập Linh Vận Môn mà nhỉ?
Tại thời điểm mấu chốt như thế này chỉ một câu nói sai lầm cũng có thể khiến Lục công tử phản cảm chán ghét Kim gia.
Trưởng lão Kim gia cũng biết những người có mặt ở đây đều không phải người ngu. Lục công tử có thể đàng hoàng, mạnh mẽ trở về chứng tỏ Linh Vận Môn tám chín phần mười là xong rồi. &
← Ch. 0928 | Ch. 0930 → |