← Ch.1188 | Ch.1190 → |
Nam tử vô cùng hận, bản thân là con cháu của Gia Cát gia ở Tiên giới, từ trước đến nay đều cao cao tại thương. Cho dù đi đến bất cứ nơi nào cũng đều được người người tôn trọng. Được người kính ngưỡng.
Sở Mặc này y đã nghe danh từ lâu. Lúc đầu đủ loại khinh thường cùng với khinh bỉ. Càng ngày càng không phục, cảm giác không cam lòng, cho đến hiện tại có chút sợ hãi. Nhưng ở trong lòng thật ra lại vô không phục.
Một thiếu niên xuất thân từ Nhân giới, làm sao có thể lợi hại đến như vậy? Tu vi làm sao có thể nâng cao nhanh chóng như vậy? Nhưng hiệntại y đã tìm được câu trả lời rồi.
Sở Mặc chính là Ma tộc!
Cũng chỉ có thủ đoạn của người thuộc Ma tộc mới có thể tăng tu vinh một cách nhanh chóng như vậy!
Đúng vậy, nhất định hắn là người của Ma tộc. Hắn chính là đại ma đầu!
Ánh mắt của nam tử đầy tia thù hận, cắn răng nói:
- Thân là con cháu của Gia Cát gia, cho dù có chết cũng không đượcvứt bỏ tôn nghiêm của mình!
- Cứng rắn như thế à!
Sở Mặc trợn mắt, cười ha hả chỉ tay một cái. Một đạo thuật Chí Tôn trực tiếp đánh vào đan điền của nam tử nọ.
Phốc!
Đan điền của nam tử ngay lập tức bị đâm thủng. Một kích này xuyên qua sát đạo đài của nam tử, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của y làm cho máu tươi chảy ồ ồ. Nam tử phát ra một tiếng gào vừa sợ vừa giận:
- Giết ta đi!
- Ngươi đã nhìn thấy cối xay chưa?
Sở Mặc nhìn nam tử nhẹ nhàng hỏi.
Nam tử lúc này có chút nao nao, ngẩn người nhìn Sở Mặc. Y không hiểu tại sao hắn lại hỏi vấn đề đó vào lúc này.
- Loại người không phân biệt được ngũ cốc, tứ chi không phát triển như ngươi chắc hẳn chưa thấy qua rồi. Ta có thể nói cho ngươi biết một chút. Sở Mặc cười ha hả rồi ngồi xổm xuống ngay trước mặt nam tử, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đã ăn đậu hủ chưa? Chính là một cái cối xay thật lớn, xây từng chút một đấy. Xây đậu hủ... ha hả, nghe nói đến chưa?
Nam tử trong mắt lóe hào quang, dĩ nhiên y đã nghĩ đến chuyện khác.
Sở Mặc mặt thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:
- Đạo đài của ngươi nhìn qua giống như một cái cối xay. Chúng ta có thể làm cho nó chậm rãi từ từ chuyển động. Tuy nhiên...nơi này không có đậu hủ để mài cho nên thứ có thể mài được... cũng chỉ có thân thểcủa ngươi mà thôi. Nào thử xem sao.
Nói xong Sở Mặc liền điểm ngay đan điền của nam tử.
Oanh!
Một luồng lực lượng mênh mông bộc phát từ đan điền của nam tử, đó chính là nguyên thần thứ hai mà hắn nói đang xếp bằng ở trên đài.
Không nghĩ đến lại phát công kích về hướng Sở Mặc!
- Ha hả. Sở Mặc nhe răng cười, đánh ra một đạo pháp thuật chí tôn. Hung hăng đánh một cái tát vào nguyên thần thứ hai của nam tử.
Thở dốc!
Nam tử mãnh liệt phun một ngụm máu tươi.
- Ngươi không thành thật một chút nào cả!
Sở Mặc lạnh nhạt nói xong sau đó liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp thuật chí tôn.
Trong giây lát nam tử cảm giác được đan điền của mình giống nhưbị hỏa thiêu. Không ngờ đạo đài nhanh chóng vậy chuyển, trình độ vận chuyển này hoàn toàn vượt qua khả năng bình thường mà hắn có thể chịu được.
- A!
Trong cổ họng nam tử lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. y rít gào nói:
- Ngươi chính là ác ma... Ác ma!
- Đúng, từ hôm nay trở đi ta chính là ác ma! Cái tên này, ta rất thích.
Sau khi nói xong, Sở Mặc liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp thuật chí tôn. Đạo đài của nam tử càng ngày càng xoay nhanh hơn. Từng tia máu từ trong đan điền của nam tử lập tức bắn ra, đây chính là do thân thể của y bị tổn thương do sự xoay tròn, phá hủy của đạo đài tạo ra.
Nam tử phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Qua một lúc thân mình của y lập tức cuộn lại như một con tôm bự. Miệng không ngừng phát ra tiếng cầu xin:
- Ngừng... Van ngươi... dừng lại đi!
- Ah!
Sở Mặc nhàn nhạt lên tiếng. Tiếp tục thi triển thuật Chí Tôn, đạo đài của nam tử càng xoay chuyển nhanh hơn! Xoẹt xoẹt!
Một tiếng vang nhỏ, không ngờ trong đan điền của nam tử đột nhiên bốc khói, mùi vị của thịt khét lập tức bay ra.
- Ta nói... aaaaa... ta nói, ngươi muốn hỏi chuyện gì ta cũng sẽ nói!
Nam tử phát ra một tiếng gào thê lương.
- Nhưng mà hiện tại tai không còn muốn biết nữa.
Sau khi Sở Mặc nói xong lập tức làm cho đạo đài của nam tử xoay tròn đến tận cùng! Đây chính là thuật Chí Tôn vô cùng khủng bố. Nó cũng không phải là tà thuật mà là một loại thủ đoạn công kích vô cùng đáng sợ. Công kích thẳng vào đạo đài của đối phương, nhưng mà loại bản lĩnh cao cường này có chút quá mức tàn nhẫn. Trước kia Sở Mặc chưa từng sử dụng đến loại thuật này.
Nhưng mà hiện tại Sở Mặc đã không còn quan tâm nữa.
Nếu như ta không thể yên bình... ai không nhận tội cũng sẽ đón lấy họa lớn, như vậy kẻ trở thành địch nhân của ta nhất định phải đón nhận lửa giận của ta! Còn về thủ đoạn thì sử dụng loại thủ đoạn hung ác hay là bất cứ gì cũng được.
Phanh!
Đạo đài của nam tử cuối cùng cũng không chịu đựng được, lập tức phát ra một tiếng nổ. Trong thân thể của nam tử lập tức nổ tung.
Nguyên thần thứ hai trong nháy mắt lập tức trở thành tro bụi!
Nam tử phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết liền ngất đi. Trước khi bất tỉnh nam tử thậm chí cảm thấy giống như được giải thoát. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hối hận, rốt cuộc y hiểu được cảm giác bị người khác tra tấn... hóa ra chính là như thế này, quả thực là sống không bằng chết!
Trong quá khứ y từng dùng các thủ đoạn tra tấn người khác. Nhưng mà nếu so với ác ma trước mắt thì quả thực chính là kiến gặp phải voi. Kém xa!
Sở Mặc khoát tay làm cho nam tử tỉnh dậy, sau đó mặt vô cảm mà nhìn y:
- Ngươi đã hoàn toàn bị phế rồi. Nam tử mở mắt, y cảm giác được linh hồn của mình đều muốn xuất ra rồi.
- Hiện tại, ta chuẩn bị làm cho ngươi hồn bay phách lạc.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Đừng... van ngươi...
Nam tử lập tức rơi nước mắt van xin:
- Ta... ta chưa từng đắc tội với ngươi. Cũng không có trêu chọc đến ngươi, cho dù ta có xem ngươi là kẻ thù thì ngươi giết ta cũng là quá đủ rồi... Cầu xin ngươi đừng để cho ta phải hồn phi phách lạc!
- Nếu hiện tại đổi lại là ta bị Gia Cát gia các ngươi khống chế, ta cầu xin các ngươi có tác dụng không?
Sở Mặc nhìn nam tử nói:
- Cho nên ngươi cầu xin ta cũng chỉ vô dụng mà thôi.
- Ta có thể nói cho ngươi biết rất nhiều bí mật!
Nam tử lập tức nói.
← Ch. 1188 | Ch. 1190 → |