← Ch.1194 | Ch.1196 → |
Sau đó, hình ảnh đó xuất hiện lần nữa, mà lần này, trong tấm hình ... lại xuất hiện một hình ảnh rất khó coi!
Đại danh đỉnh đỉnh Lạc gia gia chủ Lạc Vũ Thành, chỉ mặc một bộ áo choàng, đang vô cùng kích thích trên người một cô gái da thịt trắng nõn vô cùng xinh đẹp ....
Phù!
Lạc Vũ Thành tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi, quay người qua, hung hăng một tát tay với Lạc Vũ Kiến phía bên kia.
Bạt!
Một tát này kiến Lạc Vũ Kiến phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng Lạc Vũ Kiến không hề động đậy, toàn bộ đầu óc đều đang trống rỗng!
Trong lòng cũng chỉ còn một ý nghĩ trong đầu: Xong rồi ... Hình tượng của cả Lạc gia... hoàn toàn bị hủy rồi!
Trong tấm hình còn có hình ảnh tra tấn Thịnh Vĩnh Huy, cùng với Lạc Vũ Thành đang nói những lời dương dương tự đắc.
- Thịnh Vĩnh Huy, ta không thể giết ngươi! Biết tại sao không? Ta muốn cho ngươi tự sinh tự diệt, cho ngươi cả đời này đều sống trong sự thống khổ! Ta muốn cho ngươi có miệng không thể nói, có tay không thể viết, ta muốn cho ngươi trở thành một tên ăn mày thê thảm nhất!
Trong tấm hình, Thịnh Vĩnh Huy vô cùng bi phẫn gào rú:
- Vũ Thành... Ta với ngươi có thù có oán gì? Tại sao ngươi phải đối với ta như vậy?
- Muốn trách, thì trách ngươi cưới một nữ nhân xinh đẹp như vậy; muốn trách, thì trách ngươi không hiến nàng cho ta hưởng thụ trước; muốn trách, thì trách Thịnh gia ngươi phát hiện tiên tinh khoáng mạch! Ba phần? Dựa vào cá gì mà cho các ngươi?
Trong tấm hình, Lạc Vũ Thành giống như điên khùng, một bên vừa đang nhún trên người nữ nhân kìa, một bên cười lạnh nói.
Mà người phụ nữ đang nằm phía dưới hắn, trong mắt chảy ra huyết lệ!
Súc sinh!
Tất cả mọi người ở đây, trong thâm tâm giây phút này, toàn bộ đều dâng lên hai chữ.
Bên trong Thủy Kính Thuật, Thịnh Vĩnh Huy một bên rơi lệ, một bên vười điên cuồng:
- Lão súc sinh, ngươi còn muốn chứng cớ gì chứ? Thiên đạo tuần hoàn, tất có báo ứng! Ta Thịnh Vĩnh Huy kéo dài hơi tàn cố gắng sống tới nay, chính là muốn nhìn Lạc gia ngươi suy bại thế nào! Ngươi có gia tộc thiên giới làm chống lưng thì sau? Hahaaha, sợ là bây giờ, chuyện đầu tiên mà Lạc gia Thiên giới muốn làm, chắc là phủi sạch quan hệ với các ngươi đó? Lão súc sinh, ta ở đây đợi ngươi, chờ các ngươi diệt vong!
Lúc này, Tiểu Điệp chậm rãi mở miệng:
- Hình ảnh này, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nếu như trước đây ta thấy, có lẽ ta sẽ không lựa chọn công bố ra. Lục Trầm Ngư, ta xin lỗi!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong đám người ở phía sau Đan Tông truyền ra một tiếng khóc thút thít:
- Ta không hận ngươi! Ta chỉ hận Lạc Vũ Thành súc sinh này! Giúp ta giết hắn đi!
Phía sau, từ trong đội ngũ của Đan Tông, chậm rãi, chậm rãi, một cô gái đi ra!
Nàng có vẻ đẹp sắc nước hương trời, xinh đẹp không gì sánh được.
Mặt nàng đầy nước mắt nhìn Thịnh Vĩnh Huy trong Thủy Kính thuật, gần như bi thương đến nói không ra lời:
- Vĩnh Huy!
- Trầm Ngư ... thật sự là nàng? Nàng còn sống sao? Thật tốt quá ... Nàng vẫn còn sống!
Thịnh Vĩnh Huy bên trong Thủy Kính thuật kích động đến cả người run lên, lệ rơi cả mặt, ngây ra nhìn Lục Trầm Ngư.
- Vĩnh Huy, phu quân... Thiếp có lỗi với người!
Lục Trầm Ngư nói xong, cả người đã đầy bi thương đến mất không thể khống chế được bản thân.
Tiểu Điệp đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm vào lòng, an ủi:
- Đều đã qua hết rồi ... Lát nữa chúng ta nghĩ cách trị cho phu quân người, để anh ấy có thể cải tạo đạo đà, tu luyện lần nữa. Sau này hai người có thể mãi mãi bên nhau rồi!
Thịnh Vĩnh Huy trong Thủy Kính Thuật, thân mình run run lên, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Lục Trầm Ngư cũng không dám tin đây là thật, nàng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Điệp:
- Chúng ta... Chúng ta thật sự còn có thể có tương lai?
- Đương nhiên, tận cùng bi thương, chính là hạnh phúc. Năm đó ta từng cả thân thể đều hoàn toàn trở về, đừng nói là đạo đài, Nguyên Thần thứ hai cũng đã chết. Người xem, hôm nay ta không phải vẫn còn sống rất khỏe hay sao?
Tiểu Điệp khẽ mỉm cười, nói ra sự chua xót của mình.
Ở đây có rất nhiều nhân vật lớn, toàn bộ họ đều biết chuyện của Ma Quân năm đó. Một số người trong số đó thậm chí còn là người tham gia vào chuyện này. Nghe Tiểu Điệp nói như vậy, sắc mặt những người đó trở nên rất không tự nhiên.
Nhưng bọn họ kinh ngạc hơn, cũng là Lục Trầm Ngư không ngờ lại xuất hiện ở nơi này. Tin tức này quả thực làm họ kinh động vô cùng!
Bọn họ vốn dĩ đều cảm thấy, chính là Ma Quân, chính là Sở Mặc... Cho dù thêm một Đan Tông, vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể chống lại cả thế lực Tiên giới hay sao? Căn bản chính là đang nằm mơ!
Nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện, Sở Mặc tạm thời không nói đến, hai vợ chồng Ma Quân và Tiểu Điệp này ... quả thực quá kinh khủng!
Bọn họ chẳng những có thể tìm được Thịnh Vĩnh Huy nay đã trở thành ăn mày, còn có thể từ bên Lạc gia bên kia lấy được Ảnh Âm Thạch, thậm chí là dẫn Lục Trầm Ngư thoát ra mà Lạc gia canh phòng nghiêm ngặc thần không biết quỷ không hay!
Một loạt hành động, quả thực cao minh khiến người ta kinh người!
Những người vốn dĩ muốn nhằm vào Ma Quân và Tiểu Điệp, bọn họ thậm chí đã tính toán xong với Đan Tông. Nhưng tại lúc này... tuyệt đại đa số người trong bọn họ, trong lòng bắt đầu đấu tranh nội tâm, thậm chí có chút muốn thối lui rồi.
Đều đang nghĩ, tiếp tục tham gia vào, rốt cuộc có đáng hay không?
Lúc này, Tiểu Điệp nắm tay Lục Trầm Ngư, chậm rãi bước đến phía trước, thản nhiên nhìn vào hướng Lạc gia tĩnh mịch một màu:
- Đây là một trong những chuyện thương thiên hại lí mà Lạc gia các ngươi làm ra trong trăm năm qua. Ừ, còn chuyện thứ hai, ta có chính là thời gian, chúng ta từ từ nói vậy.
- ...
Những người xung quanh thiếu chút toàn bộ đều bị kéo xuống khoảng hư không.
Chuyện này .... Cũng đã đủ đả kích thanh danh của Lạc gia xuống dốc không phanh, thậm chí có thể từ nay về sau chưa gượng dậy nổi.
Một gia tộc như vậy, sau này ai dám qua lại với bọn họ chứ?
Thật không ngờ Tiểu Điệp không ngờ nhẫn tâm như vậy, còn có chuyện thứ hai ... xem ra, chắc còn có chuyện thứ ba thứ tư thứ năm!
Đây là khiến cho toàn bộ Lạc gia chết không còn chỗ chôn!
Lạc Vũ Thành phát ra một tiếng cười lạnh, vẻ mặt đùa cợt nhìn Tiểu Điệp:
- Ngươi trăm cay nghìn đắng, làm ra thứ này, có tác dụng không? Phá hoại thanh danh của Lạc gia ta? Ngươi quá ngây thơ rồi! Ngươi biết không, đây là tu hành giới! Quy tắc giới tu hành ... là thực lực! Thực lực ai càng mạnh, người đó mới có thể cười đến cuối cùng.
← Ch. 1194 | Ch. 1196 → |