← Ch.1291 | Ch.1293 → |
Song Song, đừng càn quấy.
Lúc này, đám tu sĩ đứng ngoài Thiên Đạo Viên và những kẻ ở xa hơn trừng to mắt, hô hấp dồn dập nhìn cảnh tượng này, gần như ai nấy đều hâm mộ nhìn Sở Mặc, bọn họ hận không thể đổi chỗ với Sở Mặc, đồng thời cũng hối hận sao không cả gan đứng gần hơn? Nói không chừng cơ hội kia sẽ là của mình!
Vốn nghĩ đám người kia chỉ có nam tử trẻ tuổi có một tấm thẻ màu tím, nói mấy lời kia để giữa thể diện cho bằng hữu. Nào ngờ họ thật sự còn có thẻ, mà còn là màu vàng có thể dẫn người vào!
Đúng vậy, bọn họ biết nữ tử váy đỏ đang làm nhục Sở Mặc, nhưng bọn họ tình nguyện bị làm nhục!
Đây chính là Thiên Đạo Viên! Chưa nói bên trong có đồ tốt, chỉ cần có thể đi vàomột lần thì cả cuộc đời này có thể lên mặt với đám hậu bối! Cho dù vì thế tổn thất chút thanh danh thì có đáng là gì?
Chớ nói nơi này đại nhân vật như mây, phàm được một đại nhân vật coi trọng cũng xem như có cơ duyên lớn!
Quỳ trước một Công chúa thân phận cao quý là chuyện mất mặt sao? Lúc về chẳng lẽ không biết khoác lác sao?
Mấy nữ tu xinh đẹp ánh mắt ngập nước nhìn hai nam tử còn lại, dù trả giá gì cũng muốn vào trong Thiên Đạo Viên một lần.
Đáng tiếc là hai nam tử kia chẳng buồn nhìn họ lấy một lần. Nữ tử váy đỏ cười nhìn Sở Mặc, song trong mắt đầy vẻ khinh miệt.
Sở Mặc hơi cau mày nhìn nàng, không nói gì.
Lúc này, nữ tử váy đỏ lạnh mặt, nói:
Không nghe thấy ta nói gì sao?
Sở Mặc vẫn không lên tiếng, chỉ có điều lẳng lặng nhìn nữ tử váy đỏ.
Nữ tử váy vàng lúc này nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi kia, hạ giọng nói:
Thu Thủy đại nhân?
Nam tử trẻ tuổi lên tiếng, sau đó cười lắc đầu:
Song Song bướng bỉnh, thích càn quấy, tùy đi. Nữ tử váy vàng nao nao, trong lòng có phần không vui: Thích càn quấy không sao, nhưng giẫm lên tôn nghiêm của người khác thì đúng là quá mức. Nàng không thích như vậy, đồng thời cũng thấy Long Thu Thủy hùa theo Song Song càn quấy thì không tốt lắm.
Lúc này, Triệu Đông Minh ở một bên hạ giọng nói:
Tiểu Ảnh, khuyết điểm lớn nhất của muội là quá thiện lương. Giới tu hành lòng người hiểm ác không thể tưởng tượng. Ngươi đừng thấy đám chó này hình người, nhưng trên thực tế đều hèn hạ vô cùng.
Nói xong, hắn thản nhiên cười:
Không tin muội xem.
Triệu Đông Minh lấy ra thẻ màu vàng, nhìn những tu sĩ cách đó không xa nói:Cô nương nào tự thấy mình xinh đẹp, trước khi Thiên Lộ mở ra bưng trà đưa nước, làm thị nữ cho ta, ta sẽ đưa nàng vào Thiên Đạo Viên!
Vừa dứt lời, có mấy nữ tu lao tới trong nháy mắt!
Thậm chí còn đấu đá kịch liệt!
Rầm rầm rầm!
Sau vài tiếng động, một nữ tử đồ trắng tướng mạo vô cùng thanh thuần động lòng người chiến thắng, tới trước mặt Triệu Đông Minh, sắc mặt ửng hồng, khom người thi lễ:
Thiếp thân nguyện ý làm thị nữ của ngài! Thế nào?
Triệu Đông Minh phát ra tiếng cười đắc ý, quan sát nữ tử một lượt, hỏi:
Ngươi có tu vi gì?
Nữ tử đồ trắng hồi đáp:
Thiên Tiên đỉnh cao.
Kém một chút, tuy nhiên cũng miễn cưỡng có tư cách trở thành thị nữ của ta rồi. Tuy nhiên... giờ ta đổi ý.
Triệu Đông Minh cười tủm tỉm nói.
Nữ tử đồ trắng cắn môi, thần sắc có chút ảm đạm. Triệu Đông Minh nói:
Nhưng nếu trước mặt mọi người hô ba tiếng ta là tiện nhân... Ta sẽ đưa ngươi vào.
Đông Minh ngươi...
Nữ tử váy vàng nhíu mày, cảm thấy các bạn đồng hành mình như ác ma, thật quá đáng!
Nữ tử đồ trắng nghe vậy thất thần nhìn Triệu Đông Minh, dùng sức cắn môi dưới.
Thế nào? Không thích... thế ngươi về đi.
Triệu Đông Minh khoát tay áo. Ta... Ta nói!
Nữ tử đồ trắng bỗng chảy nước mắt, miêng ngâp ngưng nhưng không nói được gì. Sau đó đột nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, lớn tiếng khóc rống lên.
Trong nháy mắt, toàn bộ Thiên Đạo Viên tĩnh mịch.
Nhưng vẫn có nhiều người nhìn nàng tràn đầy hâm mộ và ghen tị, đổi lại là các nàng, đừng nói ba tiếng ta là tiện nhân, cho dù mười lần, một trăm lần... Các nàng cũng nguyện ý!
Không vì gì khác, sau khi đi vào, dưới Thiên Đạo Thụ ngộ đạo, được đại nhân vật tùy tiện ban thưởng cho gì đó... Đều đáng giá!
Thậm chí có mấy người bị nữ tử đồ trắng đánh lui đang châm chọc khiêu khích. Ai, không phải vừa đánh hăng lắm sao? Sao giờ rút lui rồi? Lại không bảo ngươi hiến thân.
Đung thế, giả bộ thanh thuần gì chứ?
Trong lòng ngàn lần vạn lần đồng ý rồi còn giơ cái mặt không tình nguyện kia cho ai xem?
Mấy nữ tu vừa đấu đá kịch liệt giờ đã đứng cùng chiến tuyến.
Triệu Đông Minh lạnh lùng nói:
Sao, không thể? Ha ha, ta còn chưa bảo ngươi thị tẩm đâu! Mấy chuyện này không làm được còn muốn tiến xa trên con đường tu hành? Ngươi cút đi! Nữ tử đồ trắng không nói một lời đứng lên, vẻ mặt như hoa lê gặp mưa, cúi đầu muốn đi.
Lúc này, Sở Mặc bỗng lên tiếng:
Đợi một chút.
Nữ tử đồ trắng đứng lại, hai mắt đẫm lệ nghi hoặc nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn nữ tử đồ trắng:
Ngươi rất muốn đi vào sao?
Nữ tử đồ trắng gật gật đầu, song vẫn không nói chuyện, hiển nhiên nàng cũng không cho rằng nam tử này sẽ có thẻ của Thiên Đạo Viên. Nếu có sao hắn còn chưa vào? Lúc này, nữ tử váy đỏ cười lạnh nói:
Ôi!!!, thương hương tiếc ngọc sao, nhưng cẩu tạp chủng kia, bà cô nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Sở Mặc nhìn lại nữ tử váy đỏ, trong đôi mắt bình tĩnh như gợn sóng, như hoàng hà từ cửu thiên rủ xuống. Ánh mắt này khiến nữ tử váy đỏ không kìm nổi lui về phía sau hai bước.
Mà ngay cả vị đại nhân trẻ tuổi cũng hơi nhíu lại mắt, nghiêng người che chắn cho nữ tử váy đỏ, cũng cảnh giác nhìn Sở Mặc.
Vốn chẳng có ai trong số họ để Sở Mặc vào mắt.
Từ khí tức có thể cảm giác được, chỉ là một kẻ cảnh giới Đại La Kim Tiên thôi. Nhưng khí cơ bộc phát trong mắt Sở Mặc đã vượt qua cảnh giới kia! Thậm chí đã đạt đến trình tự Chân Tiên mới có!
Bằng không hắn chẳng thể làm cho kẻ như Long Thu Thủy cảm thấy nguy hiểm.
Lúc này, Sở Mặc không nhìn nữ tử váy đỏ mà nhìn nữ tử đồ trắng, ôn hòa nói:
Ngươi muốn đi vào mở mang kiến thức?
Nữ tử đồ trắng cũng bị ánh mắt khi nãy của Sở Mặc làm hoảng sợ, lúc này nàng mới cảm giác mình đã nhìn lầm rồi, người này không hề bình thường! Vì thế gật đầu:
Ta kẹt ở cảnh giới Thiên Tiên, muốn ở dưới Thiên Đạo Thụ ngộ đạo, ta, ta muốn lên cảnh giới Chân Tiên bước vào Thiên Lộ. Sở Mặc gật đầu:
Ta đưa ngươi vào.
← Ch. 1291 | Ch. 1293 → |