← Ch.1333 | Ch.1335 → |
- Chỉ bằng người kia?
Quách Văn Thịnh tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng là vẻ mặt khinh thường. Đừng tưởng bắt lấy cổ tay của hắn, nhưng hắn tin là, nếu vận dụng thần thông công kích, mà không phải là đánh nhau kịch liệt ... đối phương chắc chắn không phải là đối thủ của hắn!
Chớ nói chi là bọn họ bên này bao nhiêu người? Mỗi người trên người a cũng có một Đế chủ pháp khí?
Còn đi một vòng qua Quỷ Môn quan... Hù ai đó?
- Hắn có phải có năng lự như thế không, ta không phải tất rõ, nhưng ta rất rõ, đồ đệ của hắn nếu như xuất hiện ở đây, đám người chúng ta, cho dù gấp mười ... cũng chỉ là thêm phần bị giết thôi.
Lưu Vân thản nhiên nói.
- Ha ha ha ha, Lưu Vân, nàng rất khôi hài đó? Cho dù nàng quen người đó, tất cả cũng chỉ là hiểu nhầm, nàng cũng không cần hù chúng ta như vậy chứ? Mọi người nói phải không?
Từ Yên có chút khoa trương cười rộ lên, bộ ngực đầy đặn phập phồng lay động.
Những người khác cũng đều có chút không dám tin nhìn Lưu Vân, đồ đệ của một Đại La Kim Tiên, có thể lợi hại đến đâu chứ? Còn đến gấp mười lần cũng chỉ bị giết thôi, quả thực là quá khoa trương rồi!
Quách Văn Thịnh cười lạnh nói:
- Thật sao? Không biết đồ đệ hắn là ai? Chẳng lẽ hắn một Đại La Kim Tiên, còn có thể dạy dỗ một đại nhân trẻ tuổi hay sao?
Tu sĩ kia cũng không nhịn được nữa, hỏi:
- Đúng vậy, Lưu Vân tỷ, đồ đệ của y là ai thế?
Lúc này, bỗng nhiên một thiếu nữ chen vào:
- Chẳng lẽ đồ đệ của y là Sở Mặc hay sao?
Câu nói này của thiếu nữ chỉ là vu vơ, sau khi thốt ra lại thấy tất cả mọi người đều chìm vào im lặng, bầu không khí khi ấy lúng túng đến mức gần như đông cứng lại.
Từ lần trước, vì Sở Mặc mà mọi người mâu thuẫn rồi chia tay trongbức bối, bọn họ đều rất ăn ý mà không nhắc tới cái tên này. Cho dù gần đây, tên tuổi của Sở Mặc chấn động Thiên giới, bọn họ cũng chưa bao giờ đề cập tới.
Chỉ có điều không ngờ thiếu nữ kia lại lỡ miệng vào lúc này. Sau khi nói xong, chính nàng ta cũng cảm thấy ngại, nhìn Lưu Vân thật cẩn thận.
Lưu Vân lại gật gật đầu:
- Đúng vậy, đồ đệ của y, chính là Sở Mặc.
Hít! Sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều biến đổi trong nháy mắt, nhìn Lưu Vân với vẻ không dám tin.
Thiếu nữ kia lại nhìn Lưu Vân đầy khiếp sợ:
- Tỷ... Đây là thật sao?
Lưu Vân gật gật đầu, khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Được rồi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra là được. Về sau đừng ai nhắc lại, bằng không để truyền đi... thì không hay.
Lưu Vân cũng không nói chuyện này để truyền đi sẽ ra sao, nhưng những người ở đây đâu có ai là kẻ ngu ngốc? Mà ngay cả nét mặt của Từ Yên cũng là tái nhợt xen lẫn may mắn.
Hôm nay nếu bọn họ ra tay thật, làm sư phụ Sở Mặc bị thương, thậm chí là giết chết y, có thể nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào.
Nhất định Sở Mặc sẽ nổi điên!
Ngay cả đại nhân trẻ tuổi hắn cũng dám thẳng tay đánh xỉu, bọn họ thì có là cái gì đâu?
Đến lúc đó, sợ là chẳng ai chạy thoát nổi! Lúc này mọi người không khỏi đều liếc thoáng qua nét mặt đang cực kỳ khó coi của Quách Văn Xương, trong lòng có chút đồng tình với y.
Khi ở thành Thiên Vực, nơi đó thiên tài như mây, bọn họ căn bản chẳng có cơ hội làm càn, khó khăn lắm mới gặp được tu sĩ Đại La Kim Tiên, tưởng rốt cuộc có thể kiêu ngạo một phen, nào ngờ thân phận người nọ... cũng chẳng kém cạnh hơn những đại nhân trẻ tuổi đó là bao!
Bởi vì người ta có một đồ đệ sánh ngang các đại nhân trẻ tuổi!
Trong con ngươi của Quách Văn Xương hiện lên vẻ oán độc, thật lâu sau, y mới chợt tươi cười nói:
- Ra vậy, chỉ là một hiểu lầm mà thôi, chúng ta đi.
Nói xong liền dẫn đầu tiến lên phía trước.
Nhưng nắm đấm giấu sau ống tay áo lại gắt gao siết chặt, trong lòng dâng lên nỗi hận thấu trời: Sư phụ của Sở Mặc phải không? Được lắm! Được lắm! Ta không làm gì ngươi, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Đoàn người rời đi trong trầm mặc, vào đêm, bọn họ dừng lại ven một con sông. Chuyện xảy ra lúc ban ngày đã khiến đoàn người trẻ tuổi này trở nên trầm lắng, không ai còn hứng thú nói chuyện phiếm nữa, mọi người đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi tu luyện.
Ở nơi này, tu luyện mới là chủ đề vĩnh hằng.
Chỗ Quách Văn Xương lựa chọn cực kỳ hẻo lánh, cách mọi người một khoảng rất xa. Sau khi khoanh chân tu luyện một chốc, y có chút không thể tập trung, tỉnh lại từ trong thiền định, sau đó thoáng nhìn qua bốn phía, thả thần thức ra tra xét một chút, sau đó đứng lên đi về hướng khác. Thẳng một mạch tới nơi rất xa rồi mới chịu dừng lại, lấy một viên đá truyền âm trên người ra, sau khi do dự một chút, cuối cùng vẫn kích hoạt, truyền một luồng sức mạnh tinh thần lên viên đá.
Một lát sau, có giọng nói lạnh lùng âm trầm vang lên:
- Tìm ta có việc gì?
Giọng nói kia cực kỳ không khách khí, thậm chí còn có loại xa cách ngàn dặm. Nhưng Quách Văn Xương cũng chẳng để ý, nhẹ giọng nói:
- Chỗ ta có một tin tức, chẳng biết ngươi có hứng thú hay không?
- Nói. Bên kia chỉ đáp lại bằng một chữ.
- Hôm nay ta gặp sư phụ của Sở Mặc!
Quách Văn Xương hạ giọng nói:
- Hiện giờ cảnh giới của sư phụ hắn chỉ có Đại La Kim Tiên...
- Chẳng liên can gì tới ta.
Phía bên kia đá truyền âm vang lên giọng nói lạnh như băng.
- Không, có một việc chắc chắn sẽ khiến ngươi cảm thấy hứng thú!
Do dự một chút, Quách Văn Xương vẫn là nói ra:
- Công pháp mà người kia tu luyện khá hùng mạnh! Không phải ngươi vẫn tò mò vì sao một thiếu niên đến từ nhân giới như Sở Mặc, lại có thể tu luyện nhanh như vậy sao? Ta nghĩ... đây chính là nguyên nhân!
- Xì! Đúng là Sở Mặc có một sư phụ, nhưng chẳng qua chỉ là tu sĩ ở Tiên Giới mà thôi, làm sao có loại công pháp cao cấp gì được? Quách Văn Thịnh, ngươi đừng có cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy thứ đâu đâu này. Tập trung tu luyện một chút được hay không? Đem thời giờ đó mà để tâm vào tu luyện. Tuy đại ca vẫn sẽ che chở ngươi, nhưng chẳng thể che chở cho ngươi cả đời được!
Lúc đó, giọng nói kia lại truyền đến, lần này tuy nói không ít, nhưngtoàn là răn dạy.
← Ch. 1333 | Ch. 1335 → |