← Ch.1391 | Ch.1393 → |
Tần Khiếu Thiên cười lạnh nói:
Sao? Muốn động thủ sao? Tiểu hổ đừng xúc động, hậu quả ngươi không đảm đương nổi!
Rồi lại nhìn Sở Mặc, cười gằn nói:
Sở thị hậu nhân hả? Người khác sợ Sở gia, lão tử không sợ! Mười vạn năm trước Sở gia còn có tư cách xưng hùng Thiên giới, nhưng một vạn năm sau Sở gia chính là kẻ sa cơ thất thế mà thôi. Còn cho mình có thân phận khó lường? Ha ha ha ha, Sở gia có mạng lưới quan hệ sao? Sở Thanh... Tự ngươi nói mạng lưới quan hệ của Sở gia mạnh hay Tần gia mạnh? Không có nhân mạch... Sở gia tính là cái thá gì? Nhìn ánhmắt phẫn nộ lại không thể làm gì kia, buồn bực? Bi ai? Cảm thấy nhân sinh thật bi kịch đúng không? Ha ha ha ha, lão tử thích nhất hành hạ những kẻ luôn tự cho là đúng như các ngươi đó.
Nói đủ chưa?
Sở Mặc bình tĩnh nói.
Nói đủ rồi thì sao, chưa đủ thì sao? Ngươi dám quản ta?
Tần Khiếu Thiên liếc xéo Sở Mặc, căn bản không đặt Sở Mặc vào mắt.
Nói đủ rồi thì cut ra ngoai.
Sở Mặc nhìn Tần Khiếu Thiên, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nói.
Người biết Sở Mặc đều biết, khi Sở Mặc càng bình tĩnh thì càng đáng sợ! Bởi vì khi đó, Sở Mặc đã chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!
Ha ha ha ha ha, lão tử không lăn, lão tử xem ngươi làm thế nào?
Tần Khiếu Thiên dùng ngón tay chỉ Sở Mặc:
Tiểu tử, ngươi nên cảm thấy may mắn, lão tử gặp ngươi ở Huyền Không thành chứ không giờ ngươi đã là một đống hài cốt rồi! Ngươi tưởng lão tử thích lằng nhằng với ngươi? Ngươi lầm rồi, trước giờ có thể động thủ thì lão tử sẽ tuyệt đối không vô nghĩa!
Sở Thanh và Thủy Y Y tức tới run lên. Nhưng đúng là các nàng có chút kiêng kị Tần Khiếu Thiên.
Thiên giới quá lớn, gia tộc quá nhiều. Tuy rằng cả ức vạn dặm biên giới cũng khó tìm một đại nhân trẻ tuổi, nhưng lãnh thổ thiên giới rộng lớn vô cương. Cho nênsố thiên kiêu trẻ cũng tương đối kinh người.
Sở Mặc tiến vào Thiên giới trong thời gian ngắn ngủi, chưa hiểu rõ về thế lực chân chính của Thiên giới, cũng không biết Tần Khiếu Thiên này là ai, nhưng theo phản ứng của Sở Thanh và Thủy Y Y thì hẳn người này có lai lịch lớn.
Lúc trước Long Thu Thủy có hận đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng không dám làm càn giống Tần Khiếu Thiên này.
Tuy nhiên, với Sở Mặc thì đó không là vấn đề. Lúc từ Nhân Giới phi thăng, cô độc, hai bàn tay trắng! Một tu sĩ Kim Đan kỳ cũng có thể dễ dàng trấn áp hắn, nhưng hắn vẫn đi tới! Lại nhìn những kẻ năm đó ức hiếp hắn, không biết đã đi nơi nào?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Sở Thanh:
Tỷ, đánh nhau trong thành sẽ rất phiền toái sao?
Xì...
Tần Khiếu Thiên phát ra tiếng khinh thường, sau đó trào phúng nói:
Không phiền toái, chỉ cần ngươi có cực phẩm Thiên Tinh Thạch bồi thường là được, ngươi nghèo như vậy đã gặp qua cực phẩm Thiên Tinh Thạch chưa? Nghe nói lúc ở Thiên Đạo Viên đánh cuộc với Long Thu Thủy ngươi còn mượn tiền Linh Đan Đường. Nếu ngươi có 100 triệu bồi thường thì cứ việc động thủ! Quỷ nghèo!
Ngu ngốc. Sở Mặc nhìn Tần Khiếu Thiên, thản nhiên nói một câu, sau đó nhìn Sở Thanh:
Là thế phải không? 100 triệu cực phẩm Thiên Tinh Thạch để bồi thường tổn thất?
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh băng vang lên:
Không cần, ai thua thì bồi thường tiền.
Thanh âm như truyền ra từ huyền băng vạn năm, khiến tất cả mọi người cảm thấy rét lạnh.
Theo thanh âm này, một khuôn mặt trung niên hơi tiều tụy hiện ra, nói:
Trước đền cánh cửa này, mười triệu cực phẩm Thiên Tinh Thạch. Ngươi là thứ gì? Nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao?
Tần Khiếu Thiên mặc dù giật mình trước sự xuất hiện của nam trung niên này, tuy nhiên cũng không quá sợ hãi, lạnh lùng nhìn hắn.
Nam Trung niên thản nhiên nói:
Ta là ông chủ nơi này, ngươi không phục thì ta sẽ ném ngươi ra.
Gian phòng này vốn bị kinh động từ lâu. Rất nhiều người tò mò đứng ở hành lang nhìn sang. Tuy nhiên rất khó nhìn thấy tình huống trong phòng. Vì ở đây có pháp trận có thể ngăn cách thanh âm và thần thức tra xét.
Do cửa bị Tần Khiếu Thiên đá hỏng nên thanh âm mới truyền ra, tu sĩ ở đây ăn cơm cũng đã đại khái biết song phương là ai, tất cả đều khẩn trương chú ý. Được, không thành vấn đề, mười triệu đúng không? Bồi thường cho ngươi!
Tần Khiếu Thiên cũng không hề tranh chấp mà sảng khoái gật đầu đáp ứng. Nhưng hắn nói:
Tiền ở chỗ tùy tùng của ta, để gọi là hắn tới, có thể chờ một nén nhang không?
Nam Trung niên nhìn hắn gật đầu.
Sau đó, Tần Khiếu Thiên lấy ra một khối truyền âm thạch, nói hai câu thu lại. Sau đó như cười như không nhìn thoáng qua Sở Mặc:
Tiểu tử, đợi lát nữa đừng kinh sợ, đừng nghĩ chạy, sau một nén nhang, ngay ở chỗ này. Ta xem ngươi lấy gì đánh với ta!
Tần Khiếu Thiên nói xong, xoay người đi ra ngoài vào một căn phòng trống, tùy tiện ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Người này, mặt ngoài nhìn ngang ngược càn rỡ, nhưng trên thực tế không phải dạng hữu dũng vô mưu! Từ việc hắn sảng khoái bồi thường cho ông chủ của nơi này mười triệu cực phẩm Thiên Tinh Thạch là có thể nhìn ra.
Một cánh cửa mà thôi, cho dù phía trên có pháp trận, có đáng giá mấy cũng không quá một khối cực phẩm Thiên Tinh Thạch.
Ông chủ này lại há miệng muốn mười triệu... thế mà Tần Khiếu Thiên cũng đáp ứng!
Sau đó... 100 triệu?
Sở Mặc nhìn ông chủ trung niên rời đi, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu. Sở Thanh cũng nhân cơ hội nói cho Sở Mặc về Tần Khiếu Thiên và chuyện của Tần gia.
Tần Khiếu Thiên!
Đó không phải là một người dễ trêu chọc, mấy năm trước hắn từng công khai nói muốn khiêu chiến với tất cả đại nhân trẻ Thiên giới!
Dựa theo cách hắn nói, đại nhân trẻ tuổi Thiên giới có chín phần không có tư cách được xưng là đại nhân trẻ tuổi. Đại nhân trẻ tuổi chân chính là dùng cảnh giới Chân Tiên đối mặt Đế Chủ cũng không sợ! Sẽ không bị áp đảo, còn có năng lực trả đòn và thắng lợi!
Thế mới là đại nhân trẻ tuổi? Mà tu sĩ Chân Tiên làm được điều này, nhìn khắp thiên hạ có được mấy người?
Đế Chủ bậc cao... thế nào là bậc cao? Phải là đế chủ trên ngũ trọng cảnh giới mới được xem là bậc cao!
Một Chân Tiên, có mạnh cũng đâu thể đối mặt đế chủ ngũ trọng trở lên mà không sợ? Tựa như một đứa bé ba bốn tuổi, dù có thiên phú trác tuyệt, dù là yêu nghiệt, nhưng đối mặt với người trưởng thành hai mươi mấy tuổi cũng đâu thể sánh bằng?
Nhưng Tần Khiếu Thiên có thể!
Hắn có thể! Cho nên hắn có tư cách kiêu ngạo!
Ba năm trước, hắn là Chân Tiên đã lôi đài sinh tử với gã Đế Chủ tam trọng cảnh, đại chiến hơn ba nghìn hiệp. Đến cuối cùng, Tần Khiếu Thiên không thắng, nhưng cũng không bại!
Trận chiến ấy chấn động toàn bộ Thiên giới. Cũng làm cái tên Tần Khiếu Thiên hoàn toàn vang vọng trong nhóm tu sĩ.
Dù rằng Tần Khiếu Thiên có dùng vài kiện chí tôn pháp khí, nhưng đối phương là Đế Chủ tam trọng cảnh cũng có một kiện chí tôn khí!
← Ch. 1391 | Ch. 1393 → |