← Ch.1529 | Ch.1531 → |
Từ thiên tài, trở thành đại nhân trẻ tuổi, rồi lại thành Đế Chủ trẻ tuổi... Thân phận biến hóa lớn như vậy dễ khiến ý chí và tinh thần bị mài mòn. Bước vào Chí Tôn là vô vọng, khả năng trở thành Chuẩn Chí Tôn cũng cực kỳ bé nhỏ.
Người bình thường trong tình huống này sẽ làm thế nào? Ai mà không tránh khỏi chữ danh chữ lợi. Nên nhiều thiên tài trẻ tuổi cuối cùng lại bị bại bởi hai chữ này, chẳng mấy người có thể thật sự lớn lên. Nhưng trong mắt người thanh niên trước mắt này, danh lợi chỉ là mây bay.
Hắn có thân thế cao, có chiến lực khiến thiên hạ khiếp sợ, anh hùng cự phách, nhưng lại không xuất hiện thói xấu của mấy tu sĩ trẻ tuổi thành danh khác. Một người như vậy chẳng lẽ không đáng để tôn trọng sao? Chẳng lẽ chỉ vì hắn còn trẻ mà có thể khinh thường hắn sao?
Ông lão cảm thấy mấy người xem nhẹ Sở Mặc đúng là có vấn đề về đầu óc. Các ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như thế? Dựa vào cái gì mà dám xem thường Sở Mặc? Đây là nghi hoặc lớn nhất của ông. Mặc dù trong gia tộc có nhiều người có suy nghĩ khác, ông vẫn giữ quan điểm của mình.
Hôm nay may mà ông theo tới nếu không ông tin có thể Long gia sẽ gặp đại nạn. Đừng nhìn hiện tại Long gia có rất nhiều người, hơn hẳn Đông gia. Nhưng nếu hôm nay ông không tới, không chừng vài năm sao, Long gia còn chẳng bằng Đông gia ý chứ. Ông lão sống lâu, thậm chí sống đến thế kỷ thứ hai rồi nên nhìn mọi chuyện thông thấu hơn. Nhiều người ở Long gia có lẽ sẽ nghĩ ông quá mềm yếu nhưng những người hiểu biết thật sự đều rõ, ông không phải người mềm yếu tí nào.
Chỉ có điều ông rất minh mẫn, nhận rõ tình thế.
- Phụ thân của ngươi chắc chắn vẫn còn sống nhưng tìm được huynh ấy không phải việc dễ chút nào.
Mặc dù nơi này có mấy tầng phong ấn nhưng ông lão vẫn dùng phương thức truyền âm, nói chuyện với Sở Mặc. Sở Mặc nghe xong khiếp sợ, không dám tin nhìn ông lão.
Ông lão nói tiếp:
- Lao phu có thể bảo chứng việc này là thật, có thể dùng nguyên thần để thề.
Sở Mặc hít sâu một hơi, nhìn ông lão nói:
- Thôi vậy, ta tin tưởng tiền bối.
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc gọi ông lão này là tiền bối:
- Long Hận Mặc đổi lại tên Long Thu Thủy đi. Trước kia ta thấy bị một người hận cũng không tồi, nhưng giờ cảm giác không thoải mái tínào. Từ này về sau, nếu Long gia không trêu chọc ta, ta sẽ không chủ động trêu chọc Long gia.
Ông lão vừa lòng gật đầu, do dự một chút nói:
- Chuyện của phụ thân ngươi...
- Ta sẽ tự minh xử lý.
Sở Mặc nói.
- Vậy được.
Trên mặt ông lão có chút ánh sáng. Nếu không có tin này, hôm nay sẽ không gì có thể ngăn Sở Mặc xuống tay với Long gia. Nếu đánh nhau, Long gia cũng không sợ Sở Mặc nhưng cũng không chịu nổi thương vong lớn như vậy.
Bọn họ không muốn dẫm vào vết xe đổ của mấy gia tộc kia.
Tần gia có mạnh không? Lại còn có một Chí Tôn trấn thủ. Nhưng thế thì sao? Cửa nát nhà tan, Chí Tôn thì không thấy bóng dáng.
Một số việc không cần để ý quá trình mà chỉ cần nhìn kết quả. Sở Mặc trực tiếp ly khai nơi này. Ông lão của Long gia cũng mang theo các tu sĩ trở về gia tộc.
Đại chiến căng thẳng cứ thế bị tiêu trừ. Nhiều người ở Long gia còn không dám tin.
Tuy rằng không hài lòng nhưng với đại đa số người, kết quả thế này là tốt nhất rồi.
Cuối cùng bọn họ cùng hóa giải ân oán với Sở Mặc, với Sở thị nhất mạch. Đây coi như một thắng lợi. Còn về phần biên giới của Đông gia, Long gia cũng không để tâm lắm. Kế tiếp, Sở Mặc lại liên tục viếng thăm hơn mười gia tộc có liên quan đến Sở thị nhất mạch. Đến mỗi gia tộc, hắn đều ở lại vài ngày truyền kinh giảng pháp. Dù trên người hắn có rất nhiều thiên tinh thạch cực phẩm nhưng hắn không để lại cho các gia tộc kia.
Cho người ta cái cần chứ không nên đưa người ta con cá. Sở Mặc hiểu điều này, các gia tộc kia cũng vậy.
Đối với họ, được Sở Mặc truyền pháp đã là việc vui. Bọn họ đều rất hưng phấn.
Trong quá trình này, Sở Mặc lại gặp mấy đám tu sĩ Tần gia. Hắn trựctiếp đánh chết không chút lưu tình, đến một câu cũng lười hỏi.
Sau gần hai tháng một đường đi thăm các gia tộc, Sở Mặc tiến vào một khu vực xa lạ, hắn dừng lại hỏi thăm.
Sở Mặc thu liễm toàn bộ hơi thở trên người, tiến đến một tòa thành khá cũ kỹ.
Tòa thành này có tên là Đệ Cửu thành.
Nghe nói trong trận chiến năm đó, sau khi Viêm Hoàng Đại Vực bị phá nát, Thiên giới xuất hiện tòa thành kiêu ngạo này. Đệ Cửu thành danh khí vang dội giờ đã thành một tòa thành cho phàm nhân rồi.
Vì trong phạm vi trăm vạn dặm, linh khí chỗ này khá loãng, không thể níu chân các tu sĩ. Cho nên, dù Đệ Cửu thành có danh vọng vang dội ở quá khứ giờ cũng chẳng có mấy tu sĩ hỏi thăm.
Thậm chí còn chẳng có gia tộc nào nguyện ý quản hạt.
Trong tình huống như vậy, Sở Mặc thong dong đến tòa thành.
Sau khi vào thành, hắn cảm thấy rất thân thuộc. Từng tiếng giaohàng, ngựa xe ồn ào như nước khiến Sở Mặc cảm giác như mình đang ở Nhân giới.
- Mứt quả đây, mứt quả vừa lớn vừa ngọt đây! Không ngọt không lấy tiền!
- Bánh bao, bánh bao mới ra lò đây! Bánh bao nhân nhiều thịt ít vỏ đây! Cam đoan ăn xong một cái lại muốn ăn thêm.
- Đường quả chính tông lão điếm năm mươi năm kinh nghiệm đây!
- Bán linh dược nào! Một gốc linh dược có thể kéo dài hai mươi năm tuổi thọ mà chỉ có một vạn lượng hoàng kim thôi! Bỏ qua cơ hội này sẽ không có cơ hội gặp lần sau đâu...
Trên đường đầy tiếng rao hàng. Người người hét to giống như gánh hát.
Sở Mặc đi trên đường, không nhịn được nở nụ cười.
Hắn đứng trước người bán mứt quả, cười cười hỏi:
- Bao nhiêu tiền một xâu thế? Người bán hàng rong nhiệt tình nói:
- Mười văn một xâu, cam đoan chua ngọt ngon miệng.
Sở Mặc hơi sửng sốt, tìm kiếm một chút trong nhẫn trữ vật, lấy ra một khối vàng, bẻ một miếng đưa cho người bán hàng nói:
- Đủ chưa?
Ánh mắt người bán hàng rong sáng lên, miệng co giật, mặt đầy vẻ kính sợ, liên tục gật đầu nói:
- Đủ mà... quá đủ... Mỗi ngày ngài đến ăn cũng vẫn đủ.
Tùy tay lấy một khối vàng xong lại còn thoải mái bẻ một miếng, người này nhất định là người tu hành rồi.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi Đệ Cửu thành chưa gặp một tu sĩ hùng mạnh như vậy. Dù là thành chủ cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh mà thôi.
Trong Thiên giới sung túc linh khí, Đệ Cửu thành đúng là một chỗ hiếm thấy.
Sở Mặc cầm xâu kẹo hồ lô, tùy ý đi về phía trước.
Hắn chỉ cần thả một chút thần thức là đã có thể bao trùm hết tòathành cũ đổ nát này rồi. Nhưng hắn không muốn làm như vậy.
Vì hắn tới để tìm phụ thân của mình.
← Ch. 1529 | Ch. 1531 → |