← Ch.1595 | Ch.1597 → |
- Sau khi hai ngươi thành thân cũng không ở lại Linh Đơn Đường mà là ở bên trong thế tục, bởi vì phụ thân ngươi nói đây là ý nguyện của mẫu thân ngươi. Nàng không thích tu luyện, cũng không thích ở nơi vắng vẻ, nói nàng thích náo nhiệt. Nói cho cùng thì Linh sơn Linh Đơn Đường quả thật là nơi hoang vắng so với phàm nhân, ở trong này đích thật sẽ rất tịch mịch.
- Sau đó ngươi được sinh ra, hắn mang ngươi về Linh Đơn Đương để cho người ta dùng các loại linh dược cực phẩm bồi dưỡng ngươi. Lúc ấy chúng ta đều rất vui vẻ bởi vì Linh Đơn Đường có một tiểu công chúa. Ta có thể cảm giác được mẫu thân ngươi lúc ấy không bỏ được ngươi. Tuy nhiên hẳn là cũng muốn về sau ngươi có thể tốt hơn một chút cho nên không ngăn cản. Chỉ có điều lúc nàng giao ngươi ra khóc có chút thương tâm.
- Lại qua hai năm, đệ đệ của ngươi cũng được sinh ra. Tuy nhiên một lần kia chính là phụ thân ngươi ôm đệ đệ ngươi trở về. Hắn lúc ấy rất tiều tụy, hoàn toàn không giống một đại tu sĩ tu luyện gần vạn năm, hắn nhìn qua rất thương tâm. Hắn nói mẫu thân ngươi, vào thời điểm sinh hạ đệ đệ ngươi đã chết vì khó sinh. Chúng ta lúc ấy cũng có chút hoài nghi, dù sao với bản lĩnh của phụ thân ngươi, muốn cứu sống một người chết là điều rất dễ, làm sao có thể để mẫu thân ngươi chết vì khó sinh?
- Kết quả sau này chúng ta mới biết được, nguyên nhân chính là ở trên người đệ đệ ngươi. Thể chất đệ đệ ngươi quá mạnh mẽ, mà mẹ của ngươi là cơ thể phàm trần. Nàng có thể mang thai đệ đệ của ngươi, thành công sinh hắn ra đã là một chuyện không thể tin nổi rồi. Cho nên phụ thân ngươi kỳ thật đã sớm biết sau khi sinh đệ đệ của ngươi, mẫu thân ngươi chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Không phải chết vì khó sinh, mà là tất cả tinh khí trong cơ thể đều bị đệ đệ ngươi hoàn toàn hút khô! Chẳng khác nào là suy kiệt mà chết!
Lúc ấy khi Lưu Vân nghe xong lời nói này của Phùng Xuân Đế Chủ, cả người đều ngây dại, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng đau xót, không kìm nổi lệ rơi đầy mặt.
Nàng không nghĩ chân tướng chuyện này lại như thế, đệ đệ vẫn cảm thấy mẫu thân không thể chết vì khó sinh, nàng cũng hiểu không thể. Hiện tại biết rõ đích thật không phải chết vì khó sinh, nhưng vẫn là có liên quan tới đệ đệ.
Lưu Vân lúc ấy khóc hỏi Phùng Xuân, Linh Đơn Đường có vô số linh đan, vì sao không thể cho mẫu thân dùng một ít để thay đổi thể chất mẫu thân.
Phùng Xuân Đế Chủ lúc đó có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Hài tử, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Linh dược Linh Đơn Đường căn bản không phải là thứ phàm nhân có thể thừa nhận được!
Lưu Vân lại hỏi:
- Phụ thân là đại đương gia của Linh Đơn Đường, thủ đoạn cực cao, vì sao lại không có biện pháp thay đổi thể chất của mẫu thân?
Đối mặt với vấn đề này, Phùng Xuân Đế Chủ chỉ trầm mặt, cảnh cáo Lưu Vân từ này về sau không bao giờ... hỏi vấn đề này nữa, không bao giờ.... nhắc tới chuyện này nữa, cũng không được đi nói với Lưu Phong.
- Người đã chết rồi, kẻ còn sống nên sống tốt.
Đây là một câu cuối cùng Phùng Xuân Đế Chủ nói với Lưu Vân.
Lưu Vân đích thật không nói chuyện này cho đệ đệ, bởi vì nếu biết được chân tướng, Lưu Phong nhất định sẽ không thể chịu đựng loại đả kích này.
Mẫu thân trong suy nghĩ của bất kỳ đứa nhỏ nào đều là thần thánh nhất, yêu nhất chính là người kia. Nếu biết mẫu thân chết vì mình, ai cũng sẽ cảm thấy tự trách và áy náy, thậm chí sẽ kéo dài cả đời.
Cho nên sau đó Lưu Vân không hề nhắc lại chuyện này nữa.
Sở Mặc trừ ma xung quanh, tìm kiếm người và những gia tộc nhập ma khắp nơi, chuyện này Lưu Vân cũng biết.
Hơn nữa cho tới nay Sở Mặc có tin tức gì chung quy cũng thông báo trước cho nàng. Nhưng đoạn thời gian trước, sau khi Sở Mặc đi Thủy gia thăm hỏi lại không nói cho nàng.
Đối với lần này trong lòng Lưu Vân có chút mất mát, cũng có chút thương tâm. Nàng vẫ ncho rằng chuyện năm đó Sở Mặc nhất định là không biết rõ tình hình, có lẽ theo Sở Mặc, một lần kia chỉ là hai người đang trải qua một hồi khảo nghiệm sinh tử, xem như đồng sinh cộng tử mà thôi.
Cho nên sau này mới đối tốt với nàng, cũng vẫn duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp với Linh Đơn Đường.
Lưu Vân vẫn luôn cho là như vậy, mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng nàng thật sự cho rằng lúc ấy ngay cả tu sĩ bình thường cũng sẽ biết trong hồ nước kia ngày đó đã phát sinh cái gì.
Cho nên sau khi Sở Mặc đi Thủy gia, lại không báo tin tức qua cho nàng khiến nàng có chút thương tâm, cũng có chút tức giận, càng thêm cảm thấy có chút mất mát và ghen tị. Nhưng cũng không báo tin gì cho Sở Mặc.
Bởi vì nàng cũng là một cô nương có tự tôn, nàng cũng không muốn quấy nhiễu tới "cuộc sống hạnh phúc" của Sở Mặc.
Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo rốt cục khiến Lưu Vân có chút ý thức được, chuyện có thể không đơn giản như mình nghĩ.
Bởi vì Sở Mặc cũng không dừng lại lâu ở Thủy gia, bên ngoài cũng không truyền ra tin tức Sở Mặc và Thủy Y Y đính hôn!
Sau đó Thiên Giới gió nổi mây phun, đại lương gia tộc nhập ma bị Sở Mặc trấn áp hoặc độ hóa. Cuối cùng còn mở ra một không gian ở bên trong Huyễn Thần Giới, người tăng nhân trẻ tuổi Hư Độ thậm chí còn vì thế mà xả thân...
Kỳ thật lúc ấy Lưu Vân rất muốn đi Huyễn Thần Giới gặp mặt Sở Mặc một lần.
Trực giác của phụ nữ thật ra từ trước tới nay đều rất nhạy bén, Lưu Vân đã ý thức được dường như có nguy cơ nào đó bao phủ trên đỉnh đầu của nàng, nàng có chút bất an muốn biết rõ ràng.
Nhưng nàng còn chưa kịp đi tìm Sở Mặc đã bị cản lại, chẳng những nàng bị ngăn lại, ngay cả đệ đệ Lưu Phong của nàng cũng bị ngăn lại.
Người ngăn bọn họ lại là đại đương gia Linh Đơn Đường, là phụ thân của tỷ đệ bọn họ, Lưu Truyện Sơn.
Thậm chí trừ tỷ muội bọn họ ra không ai biết đại đương gia xuất quan. Toàn bộ quá trình từ gọi bọn họ tới đem bọn họ tiến vào nơi bế quan, tổng cộng không tới một nén nhang.
Đối mặt với biến cố bất thình lình, tỷ đệ hai người Lưu Vân và Lưu Phong đều ngây dại, bọn họ có chút cẩn thận nhìn người thanh niên quen thuộc và xa lạ trước mắt này.
Sau khi thi lễ liền không biết làm sao đứng ở một bên, không biết nói cái gì cho phải.
Vị đại đương gia Lưu Truyện Sơn này nhìn qua cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, một thân áo xanh, tóc đen, vẻ mặt cương nghị, hai đạo lông mày đậm, làn da trắng nõn, hai mắt rất có thần, nhìn qua vô cùng tinh thuần. Thân hình của hắn cũng tốt lắm, nhìn cũng không cường tráng nhưng trên thực tế lại vô cùng to lớn.
← Ch. 1595 | Ch. 1597 → |