← Ch.1692 | Ch.1694 → |
Là đối thủ, nàng có thể cảm nhận sau vài ngày không gặp, thân thể người trước mắt đã biến hóa. Mới có mấy ngày không gặp thân thể hắn không ngờ đã xuất hiện một tia hơi thở chân chính Chí Tôn mới có.
Tại sao lại có thể? Trân Trân hoàn toàn không dám tin được. Ở một vùng trời cao bị phong tỏa không ai có thể thành đạo!
Nhưng người trước mắt, hắn không ngờ có thể không ngừng đột phá, hơn nữa hoàn toàn chính xác đã bước đến một bước đó rồi!
Trân trân thậm chí có cảm giác cả người rét run. Nàng không dám tin, người trước mắt nàng thiên tài đến mức nào mới có thể đạt được đến trình độ này. Đổi lại là nàng, nàng tuyệt đối không thể làm được!
- Nếu người này sinh ra ở Ma tộc, danh hiệu cao thủ số một thuộc thế hệ thanh niên, mười phần thì có tám chín phần lọt vào tay hắn. Chắcchắn không có nàng rồi.
Trân Trân vẻ mặt sợ hãi nhìn Sở Mặc, trong mắt nàng, dần dần... bắt đầu bốc cháy lên ý chí chiến đấu điên cuồng.
- Ta... Trân Trân mới là người trẻ tuổi ưu tú nhất ở trên đời này! Ta mới là thiên phú tốt nhất! Trừ ta ra, tất cả sinh linh... đều phải thần phục trước mặt ta!
Trân Trân khẽ vươn tay từ hư không lấy ra một thanh kiếm thần kim. Kiếm chỉ mặt Sở Mặc:
- Tốt lắm, ngươi đã thành công khơi dậy cơn thịnh nộ của ta...Nhìn thoáng qua kiếm trong tay của Trân Trân. Con ngươi Sở Mặc ngưng tụ, Thương Khung Thần Giám truyền đến tin tức cho hắn biết, thanh kiếm kia rất bất phàm. Thí thiên trong tay cũng đang xao động, nó muốn ăn thanh kiếm kia!
Sở Mặc kìm không nổi liếc mắt nói:
- Ngươi biết không? Câu nói này ta từ lúc còn vài tuổi, tại nhân giới, vẫn nghe tới Linh giới, Tiên gới sau đó lại nghe đến Thiên giới. Ngươi có biết nó có rất là cũ không? Nhìn ta thấy khó chịu thì đến đánh ta đi? Nếu không đánh lại được thì ngươi nói cái rắm?
- Đi chết đi! Trên khuôn mặt diêm dúa của Trân Trân hiện lên một chút điên cuồng phẫn nộ, thanh kiếm thần kim ngưng tụ chém về phía Sở Mặc.
Thanh kiếm này quả là không phải tầm thường, thuận tay vung lên bèn có một mảnh hư không bị chém ra. Trình độ linh hoạt sắc bén này làm người ta hết hồn. Dường như ngay cả trời cũng có thể bị chém ra như thường.
Sở Mặc vung thanh Thí Thiên trong tay không chút do dự nghênh tiếp.
Nói đến trình độ vũ khí cứng rắn Sở Mặc thật đúng là từ trước tớibây giờ chưa sợ ai đó.
K... E... N... G... G!
Vũ khí của hai bên mạnh mẽ đụng thẳng vào nhau, phát ra một tiếng ù ù nổ mạnh. Âm thanh đó đều làm vòm trời rung vang sụp đổ xuống. Hai người chiến đấu vô cùng ác liệt, mỗi một chưởng đều có thể lấy mạng!
So sánh một chút, nơi phương xa xôi vô tận, đại quân Nhân Ma hai bên cũng đang quyết liệt chiến đấu, nhìn qua vốn không có gì đặc sắc nhưng một chút cũng không kém gì so với cuộc chiến của Sở Mặc vàTrân Trân.
Chiến trường này cũng giống như một máy xay thịt!
Quân đoàn Nhân tộc tu sĩ và quân đoàn Ma tộc chém giết lẫn nhau, lan tràn kéo dài vô tận vũ trụ, gần như ngay lập tức khắp vũ trụ hư không máu tanh nổi lên bốn phía, máu chảy thành sông rồi.
Các sinh linh quân đoàn Ma tộc, từng người từng người da dày thịt béo, hơn nữa hành động nhanh chóng, cảnh giới tuy rằng mặc dù không có đặc biệt cao nhưng đều là tầng Đế chủ. Loại sinh linh này, lấy hàng tỉ vạn tính, tất cả tạo thành lực sát thương nói đơn giản quả thực là cấp bậchủy diệt.
Đại quân nhân tộc tu sĩ so sánh mặc dù thân thể yếu ớt hơn rất nhiều nhưng thắng ở uy lực thần thông hùng mạnh khủng khiếp!
Vô số thần thông ở quân đoàn Ma tộc nổ tung, mỗi một lần đều có thể nổ tung một mảng lớn sinh linh Ma tộc.
Nhưng tu sĩ Nhân tộc thương vong cũng rất lớn. Sinh linh Ma tộc mỗi một lần va chạm đều có thể làm trọng thương một lượng lớn Nhân tộc tu sĩ, thậm chí ngã xuống. Ma tộc không có đội ngũ hậu cần. Không có phụ trách cứu trị sinh linh bị thương, vì thế Ma tộc một khi bị trọng thương mất đi chiến lực kết cục chỉ có chết!
Cũng vì tình huống này nên sinh linh Ma tộc quyết đấu càng không kiêng nể gì. Một khi bọn chúng phát hiện bản thân bị trọng thương, sắp tử vong bèn thiêu đốt tất cả tinh huyết, phát ra đòn tấn công đáng sợ nhất...vượt qua cả cảnh giới của bản thân.
Ngay từ đầu rất nhiều Nhân tộc tu sĩ đều bị thiệt hại nặng.
Cho nên nói, tất cả kinh nghiệm đều là ở vô số lần chịu thiệt, tích lũytừng chút một và tổng kết lại mới được.
Những thanh niên Ma tộc thiên kiêu cũng gặp phải lực khiêu chiến mạnh mẽ.
Bởi vì đại Viêm Hoàng bên này không chỉ riêng có những thanh niên Lục Hồng Tuyết mà vẫn còn La Quật, còn có Hồng Nguyệt, còn có Tử Yên Đế Chủ, còn có nhiều tu sĩ Chuẩn Chí Tôn!
Đây không phải là luận bàn, đây là chiến tranh. Căn bản không có tồn tại bất kì khiêm nhường gì cả. Cho nên ở tầng mặt cao nhất của cuộc chiến, Nhân tộc hầu như đang áp chế nhóm Ma tộc. Đây vốn dĩ trong nhận thức của bọn họ, căn bản không phải là chuyện có khả năng xảy ra, cũng tuyệt đối là chuyện không nên xảy ra.
Điều này đả kích Ma tộc rồi!
Nhiều năm qua đi, Thanh Long vẫn như vậy không biết xấu hổ, nó chuyên môn chọn lợi Ma tộc thiên kiêu yếu hơn tiến hành đánh lén.
Nói thí dụ như La Quật vừa tung chưởng đánh bay một sinh linh Ma tộc, không đợi chút trì hoán đã bị Thanh Long lén lút vươn ra móng vuốt trực tiếp bẻ vụn thân thể sau đó thử răng nói với La Quật:
- Hợp tác vui vẻ nhé! Chẳng sợ La Quật tâm tính điềm tĩnh, là một người mê võ nghệ, giờ phút này cũng không kìm nổi mắt trợn trắng mắng một câu:
- Tiện Long!
Đích thật là đủ ti tiện bởi vì sau khiThanh Long bẻ vụ thân thể Ma tộc thiên kiêu, việc đầu tiên là lật người ta lên tìm không gian trữ vật pháp khí.
Tuy nhiên con rồng này cũng có đủ sức hùng mạnh, có một vài Ma tộc thiên kiêu muốn đánh lén nó tất cả đều bị nó phản kích. Quay ra cái đuôi kinh khủng, hung hăng nói với đám Ma tộc thiên kiêu, cười lạnh nói:
- Muốn đánh lén bản Long? Ha ha thật là khờ dại.
Kì Tiêu Vũ vung roi do đầu lưỡi ếch Chí Tôn luyện thành, trực tiếp đánh một gã sinh linh Ma tộc đầu vỡ tan. Tay còn lại thì cầm vũ kiếm đen như mực chém rụng cánh tay một gã Ma tộc thiên kiêu muốn đánh lén từ phía sau lưng Thủy Y Y.
Thủy Y Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ, nhìn nàng để lộ ra một nụ cười cảm kích, Kì Tiêu Vũ cười đáp trả, sau đó tiếp tục tấn công đối phương.
Trên thực tế, đánh giáp lá cà tới nay, trên người đám người kia toànthân đều bị trọng thương. Vai Kỳ Tiêu Vũ nhuộm máu, một chân của Thủy Y Y cũng xuất hiện vết thương thật sâu. Máu tươi nhuộm hồng quần áo của các nàng. Nhưng các nàng không ai kêu đau thậm chí ngay cả mặt cũng không có nhăn một chút.
← Ch. 1692 | Ch. 1694 → |