← Ch.1734 | Ch.1736 → |
Thần niệm trực tiếp bị đốt thành tro sau đó hóa thành một lượng lớn phù văn khắc trong tinh thần thức của Sở Mặc. Đây chính là cướp đoạt đạo quả. Thủ đoạn này quá nghịch thiên.
- Không có khả năng. Ngươi còn chưa phải một Chí tôn, sao lại có thể làm được như Thanh nhân thế chứ...
Thần niệm thụ tổ chấn động, gần như mất đi năng lực suy tư, lớn tiếng gầm thét. Sau đó, nó phát hiện nó vẫn đánh giá thấp đạo hạnh của Sở Mặc, nó hô to lên:
- Không đúng, thủ đoạn này còn cao hơn cả Thánh nhân rồi. Đâylà sức mạnh gì chứ, không có khả năng...
Đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc lạnh lùng nhìn vào thần niệm bị thiên hỏa đốt đầy trời nói:
- Đây chính là đạo trong tương lai của ta.
- Tương lai cái gì...
Thần niệm của thụ tổ gần như bị thiêu đốt triệt để, chỉ lưu lại một chút như thể hiện sự không cam lòng mà thôi.
- Không nói cho ngươi đó.
Đệ nhị Nguyên thần cười lạnh, sử dụng đạo hỏa bao phủ hoàn toànthần niệm của thụ tổ.
Cái cây vừa nãy còn to khủng bố, che hết cả trời giờ nháy mắt thu nhỏ thành một cái cây cao khoảng ba tấc. Toàn bộ đạo hạnh của nó đã bị người thanh niên trước mắt này cướp đi.
Nó vô cùng khiếp sợ nhìn Sở Mặc hỏi:
- Không ngờ trên người ngươi lại chảy dòng máu của chủng tộc kia... Ngươi... ngươi là...
Nó còn chưa nói hết, một luồng sáng đỏ lóe lên, Thí Thiên hiện ra. Một chút đạo quả ở cái cây màu vàng bị Thí Thiên đoạt lấy. Đến cuối, dường như thụ tổ nhớ ra điều gì, thần niệm sót lại phiêu đãng trong không trung khẽ nói:
- Rốt cuộc... ta cũng biết ngươi là ai rồi...
Thụ tổ đã ngã xuống. Thụ tổ mạnh hơn cả Chí tôn. Nếu không phải ở vùng đất bị phong ấn này chắc chắn Sở Mặc không phải đối thủ của nó.
Thoạt nhìn, có vẻ Tam muội chân hỏa đốt đám thụ yêu rất khoái trá, rất nhẹ nhàng, nhưng thực tế, cái cây mạnh nhất chính là thụ tổ màu vàng này. Nó có thể là sinh linh Thánh nhân rồi.
Sở Mặc lập tức hiểu rõ rất nhiều chuyện. Hẳn là ban đầu cái cây nàybị phong ấn ở đây cùng tổ tiên của đám người kia. Mà huyết mạch của La Thiên hoàng tộc có sức mạnh khắc chế với thụ tổ.
Đừng nói là Sở Mặc, dù là một người hoàng tộc cảnh giới Đại la kim tiên cũng có thể đánh được cái thụ tổ này. Chẳng qua đánh đấm khó hơn chút mà thôi.
Đây chính là lễ vật của mẹ ư? Sở Mặc nghĩ xong, tinh thần thức của hắn bắt đầu tiêu hóa tinh thần thức của thụ tổ. Hắn muốn tìm kiếm một chút manh mối, xem suy đoán của mình là đúng hay sai.
Sở Mặc khoanh chân ngồi xuống, giống như đang tu luyện. Tammuội chân hỏa vẫn hừng hực thiêu đốt. Tinh khí của thụ yêu rất nhiều, nó cần phải luyện hóa, đi cắn nuốt, trong thời gian ngắn là không xong được.
Tuy nhiên, một Hỏa diệm sơn như vậy đã ngăn chặn những sinh linh ở đây không dám tới gần.
Sở Mặc không ngừng luyện hóa đại đạo của thụ tổ lưu lại.
- Quả nhiên là thánh nhân.
- Đúng là lễ vật của mẹ để lại cho mình rồi.
- Thì ra là thế!
Sở Mặc luyện hóa được càng nhiều thì lại càng biết thêm nhiều sự việc. Gốc thụ tổ này là lão tổ của thụ yêu.
Thụ yêu là một thực vật rất tà ác, chuyên môn hút tinh khí của sinh linh khác để sống. Đương nhiên, trong giới thu hành, thụ yêu nhiều nhất loại chuyen hấp thu tinh khí trong thiên địa. Dù sao nó cũng chỉ là một loại thực vật tu luyện, trời sinh lực chiến đấu yếu. Nếu không chắc chắn, nó không dám đi đánh các sinh linh khác, nhân loại thì càng không cần nói. Thụ tổ xác định cũng từng tu luyện ở Phật môn, thu được chút tinh túy nên đóng giả cao tăng rất tự nhiên. Hơn nữa, nó biết người thế giới này không biết Phật môn. Những người từ nơi khác đến thật ra cũng biết đến cửa Phật và am hiểu giáo lý Phật môn.
Nên nó sử dụng bộ dạng cao tăng đắc đạo đối phó với người đến từ bên ngoài, sau đó thừa cơ giết bọn họ. Nó không quan tâm nhiều lắm đến tinh hoa mà nó để ý đến đạo quả và trí nhớ của những người này.
Thụ yêu có một năng lực khủng bố. Chẳng những nó có thể hút hết tinh khí của sinh linh khác mà nó còn có thể cướp đoạt đạo quả, thu được trí nhớ của họ. Trí nhớ đại biểu cho bí mật, đại biểu cho tin tức. Tuy mỗi lần trí nhớ không hoàn chỉnh lắm nhưng nó cũng tìm hiểu được một chút tin tức từ bên ngoài.
Nó bị phong ấn ở thế giới này, không thể rời khỏi đây nhưng dù sao nó cũng là một cái cây ở cấp Thánh, nó muốn rời khỏi thế giới bị nguyền rủa này, muốn có được tự do. Vì thế, nó phân mình thành hàng vạn thụ yêu. Nó muốn thông qua phương thức này, lấy tất cả nhân loại ở đây thành dinh dưỡng cho nó.
Một ngày nào đó, nó có thể đột phá đến Đại thánh nó có thể phá vỡ phong ấn của thế giới này. Còn những người của thế giới này đều là tội nhân của La Thiên Tiên Vực. Bọn họ có thực lực mạnh mẽ, nhưng tội lại không đáng chết nên mới bị lưu đày ở đây.
Hơn nữa, cái vị đại năng phong ấn chỗ này năm đó cũng đủ ngoan tuyệt. Đầu tiên là lưu đày đám người đến đây, sau đó ra tay sửa chữa quy tắc chỗ này, khiến tất cả sinh linh ở đây không thể sử dụng thần thông thuật pháp, thậm chí không thể thi triển đạo hạnh của mình. Đã vậy còn để lại cửa sau, tất cả con cháu có huyết mạch của hoàng tộc đều là vô địch trong thế giới này.
Thủ đoạn này quá ác, quá ích kỷ nhưng so với những hành vi màđám người năm đó bị đày thì không tính là gì, có khi còn nhân từ hơn.
Vị đại năng này lại tiếp tục thay đổi quy tắc, khiến tất cả tinh khí trong thiên địa dồn vào thân thể của con người. Nên mới có hiện tượng trẻ con mới sinh ra đã có nhiều tinh khí, bọn họ có thể sống tới mấy vạn năm.
Đối với người biết chân tướng, sự việc này là một sự tra tấn, khổ hơn cả cái chết. Vì ngươi biết rõ, ngươi có năng lực lên trời xuống đất, dời núi lấp biển, đảo điên vũ trụ tinh hà nhưng ở đây ngươi lại chỉ là một người bình thường, thậm chí còn sống rất lâu. Mỗi một ngày trôi qua đều là một sự giày vò hành hạ. Vô số phạm nhân năm đó bị tra tấn đến phát điên, cuối cùng suy sụp tự sát mà chết.
Hậu nhân của bọn họ cũng biết được chuyện này, cũng rất suy sụp. Cứ thế qua nhiều năm, rốt cuộc không có người nhắc đến chuyện cũ nữa nếu không con cháu họ, đời đời kiếp kiếp sẽ bị sống trong bóng ma.
Đây là lần đầu tiên cả đám người đạt chung nhận thức, không bao giờ nói với hậu bối về tổ tông, về chuyện tu luyện nữa. Ai nói thì diệt cửu tộc của kẻ đó. Cứ thế, năm rộng tháng dài, bí mật này bị vùi lấp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những người ở Tiểu Hà thôn rồinhững người ở các chỗ khác đều không biết đến thế giới bên ngoài, không biết đến bí mật trên người mình. Người từ ngoài đến cũng không ai nói cho bọn họ.
← Ch. 1734 | Ch. 1736 → |