← Ch.1863 | Ch.1865 → |
Sở Thiên Cơ dường như cũng biết những cái này, trên mặt cũng không có gì kỳ quái.
Sở Mặc lại bị chấn động không nhẹ.
Lúc này Cơ Thanh Vũ nhìn Sở Mặc nói:
- Mà con là con ta, con rất có thể chính là chỗ khác nhau trên hai cánh của con bướm, cho nên lời tiên đoán của Linh Thông thượng nhân cũng không phải bắn tên không đích, con... rất có thể là một dị số!
- Dị số? Có ý gì?
Sở Mặc hỏi.
- Hai cái vũ trụ này thật sự không phải là yên lặng bất động, chúng nó cũng giống như đôi cánh của con bướm, ngẫu nhiên sẽ chồng lên nhau! Mỗi một lần chồng lên nhau đều là một đại kiếp nạn thật sự. Nghe nói trận đại kiếp nạn kia chính là bảy mươi hai năm kiếp nạn đỉnh điểm, là nhằm nhằm vào tất cả sinh linh! Một khắc khi hai vũ trụ chồng lên nhau, tất cả cái gì giống nhau như đúc đều bị lau đi một lần, không còn hậu thế. Nhưng chỗ khác nhau này lại bởi vì nó độc nhất vô nhị nên có thể còn sống sót! Nói cách khác, dị sỗ... có thể tự tránh thoát kiếp nạn đỉnh điểm này!
Cơ Thanh Vũ nhìn Sở Mặc, trong mắt có chút lo lắng, cũng có chút vui mừng:
- Vũ trụ này của chúng ta, trước mắt có thể vượt qua kiếp nạn đỉnh điểm... và có thành tựu hơn ngươi chỉ có một! Mà hắn hẳn cũng là một dị số giống con, trước khi kiếp nạn đỉnh điểm tiến tới đã bước vào tổ cảnh, sau đó thuận lợi tránh được kiếp nạn đỉnh điểm, trở thành Thái thượng, hiện giờ có lẽ đã sớm rời khỏi nơi này!
- Vậy nếu... giết chết chính mình trong vũ trụ kia thì sao? Như vậy không phải cũng trở thành người độc nhất vô nhị sao?
Sở Mặc nhíu mày hỏi.
Trong mắt Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ cùng hiện lên một chút dị sắc, dường như rất là kinh ngạc Sở Mặc có thể nhanh chóng hiểu được mấu chốt của vấn đề.
Cơ Thanh Vũ cười khổ nói:
- Trên đời này, người hiểu rõ con nhất chính là bản thân con, người khó giết nhất kỳ thật cũng là chính mình! Hơn nữa không ai biết làm như vậy sẽ gây ra nhân quả gì, có thể khi giết chết chính mình, cả hai người đều phải chết hay không... Hơn nữa, nếu muốn đánh chết chính mình trong vũ trụ kia lại là một chuyện khó khăn như thế nào? Ngay cả lối đi kia chúng ta đều không thể tìm được dấu vết tồn tại của nó, mà ngay cả tổ cảnh vô suy diễn ra hẳn là tồn tại một thế giới như vậy, hẳn là vẫn tồn tại một chính mình khác, nhưng rốt cục như thế nào thì chưa có ai gặp qua.
Sở Thiên Cơ ở bên cạnh nói:
- Kết quả của loại suy diễn này gần như là sự thật, cái đó giống những điều chúng ta nhìn không thấy nhưng lại có thể cảm giác được, nói thí dụ như là... không khí, chúng ta không nhìn thấy nó nhưng nó lại tồn tại.
Sở Mặc cái hiểu cái không gật đầu, tới loại cảnh giới như hắn, suy nghĩ đã đạt tới một trình độ tương đối cao. Nhưng giờ phút này hắn vẫn cảm thấy có chút choáng váng, bởi vì quan hệ nhân quả trong này thật sự rất là phức tạp, dính đến đại đạo vô thượng vô cùng phức tạp.
Quan hệ kịch liệt trong đó chỉ sợ cũng chỉ có nhóm tồn tại vô thượng mới có thể suy diễn ra, mới có thể làm được một ít chuyện.
- Tóm lại, tất cả tồn tại vô thượng đều là đầu sỏ đích thật trong thế giới này, bọn họ sẽ không đi làm chuyện không có ý nghĩa.
Cơ Thanh Vũ nói:
- Năm đó bọn họ vì phá hư thủy tổ vượt qua đại kiếp nạn ba mươi sáu kỷ nguyên kia, không tiếc lây dính nhân quả thiên đại cũng muốn ra tay ngăn cản. Hiện giờ hậu thế của bọn họ cũng như hổ rình mồi đối với hoàng tộc La Thiên chúng ta. Chung gia kỳ thật chỉ là một thành viên trong số bọn họ mà thôi. Cho nên nói, một trận chiến của cha con hai người với cha con Chung gia dường như chỉ là một hồi đọ sức nhỏ giữa hai thế lực, nhưng trên thực tế lại chẳng khác gì là một hồi tranh giành số mệnh thật sự, không thể sơ suất.
Sở Mặc gật đầu nhìn Cơ Thanh Vũ:
- Mẹ, con biết rồi, con sẽ toàn lực ứng phó, bảo đảm tuyệt đối không nhầm lẫn sai sót.
Cơ Thanh Vũ gật đầu:
- Mẹ và phụ thân con cũng không hy vọng loại vận mệnh nặng nề này đặt trên người con, nhưng... nhiều chuyện chúng ta cũng là bất lực. Không ai có thể ngăn cản thiên đạo thúc đẩy, chỉ có thể thuận theo.
Sở Thiên Cơ ở bên cạnh than nhẹ:
- Người ta đều nói tu sĩ nghịch thiên mà lên, nhưng trên thực tế... vẫn không có ai làm được!
Sở Mặc cáo từ cha mẹ, sau khi trở lại phòng của mình vẫn còn đang suy tư bí mật mẫu thân nói với hắn. Mấy thứ này đã là bí mật cao cấp nhất thế giới này, ngoại trừ một ít người ra, tuyệt đại đa số tu sĩ trên đời này sợ rằng cả cuộc đời đều không thể tưởng tượng, trong một thế giới nào đó không ngờ vẫn tồn tại chính mình khác.
Tuy nhiên việc này đối với Sở Mặc mà nói cũng có chút quá mức xa vời, là dị số kia cũng tốt, là điểm bất đồng trên hai cánh cũng thế, hiện tại lo lắng cái này cũng còn quá sớm.
Lúc trước sở dĩ hắn nói chiến đấu với Chung Thánh là 5- 5, bởi vì hắn không thích mình biểu hiện quá cuồng vọng ở trước mặt phụ mẫu, trên thực tế trong lòng của hắn vẫn luôn có niềm tin vô địch.
Đối chiến với Chung Thánh hay những người khác hắn đều tin tưởng mình tất thắng.
Sau đó Sở Mặc khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Bắt đầu vận hành tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, cả người Sở Mặc nháy mắt tiến vào giữa trạng thái ngộ đạo.
Một trận chiến này hắn nhất định phải duy trì một trạng thái toàn thịnh!
Cuối cùng đã tới thời gian ước định, đại lượng tu sĩ đều dũng mãnh tiến vào khu vực này.
Mấy người Tử Đạo và Lưu Vân Phong lúc trước cũng không tham gia yến hội hoàng tộc kia, bọn họ sau khi gặp Sở Mặc, thấy tinh thần hắn vui vẻ lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc, còn thật sự dặn dò:
- Lão tam, cẩn thận một chút.
Vẻ mặt trù sư hói đầu và Lâm Tú qua tâm nhìn Sở Mặc, trù sư hói đầu nói:
- Nhất định phải đánh bại người kia!
Tử Đạo nhìn Sở Mặc, truyền âm nói:
- Ta có một cảm giác Chung Thánh sẽ tấn công cảnh giới Thánh nhân trong cuộc chiến đấu với ngươi, đến lúc đó, một khi hắn có dấu hiệu dẫn động thiên kiếp Thánh nhân, ngươi nhất định phải nhanh chóng né tránh.
← Ch. 1863 | Ch. 1865 → |