← Ch.1869 | Ch.1871 → |
Nhớ lại lời nói kia của đế vương, tổ tiên hoàng tộc mở ra bát vực linh trí, tạo phúc thiên hạ. Ân tình này, đối với sinh linh tám vực mà nói, nên cảm động và nhớ nhung. Lời nói cứng rắn, mạnh mẽ cuối cùng kia... lại đưa tới ủng hộ của những người này.
Đến lúc này, những người tài giỏi đều thật sự hiểu được, đế vương cuối cùng vẫn là đế vương, thủ đoạn này... thật sự rất cao!
Sắc mặt Chung Thánh trên lôi đài cũng có chút tái, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc lại càng thêm oán độc, lạnh giọng nói:
- Sở Mặc, chờ chết đi!
Hư không trên đỉnh đầu nháy mắt ngưng tụ kiếp vân!
Bốn phía trên khán đài lập tức truyền tới một trận kinh hô, mọi người... đều cảm thấy da đầu tê rần.
Giống như là muốn nổ tung!
Không ai ngờ rằng Chung Thánh lại kiên quyết như vậy, tàn nhẫn như vậy, vừa bắt đầu đã muốn vượt qua Thánh Nhân kiếp!
Đây chính là muốn tiêu diệt Sở Mặc bằng thủ đoạn tàn nhẫn nhất trong thời gian ngắn nhất!
Muốn giáng một đòn mạnh vào lời nói vừa rồi của đế vương!
Chiêu này không thể nói là không thâm độc.
Ánh mắt của rất nhiều người La Thiên hoàng tộc bên này đều trở nêngay gắt. Mà ngay cả đế vương ngồi dưới mui che thân ảnh mông lung cũng khẽ giật mình.
Cơ Thanh Vũ càng lo lắng nắm chặt lấy tay của Sở Thiên Cơ.
Sở Thiên Cơ khẽ lắc đầu với Cơ Thanh Vũ, cười cười, không nói gì, nhưng lại khiến cho Cơ Thanh Vũ lập tức bình tĩnh lại. Tuy rằng hai vợ chồng bọn họ đã không ở cùng nhau rất nhiều năm, nhưng hai bên vẫn rất tâm đầu ý hợp.
Cơ Thanh Vũ hiểu rõ con mình. Cho nên, nàng lập tức an tâm. Cũng hiểu rằng con trai nàng nhất định không có bất kỳ nguy hiểm nào. Sắc mặt đám người Khương Thái Nguyệt, Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều rất gay gắt. Trong lòng bọn họ cũng một phen đổ mồ hôi vì Sở Mặc.
Trái lại ma nữ Trân Trân ngồi trong trận doanh của La Thiên hoàng tộc lại có vẻ rất bình tĩnh, nàng hiểu rất hiểu Sở Mặc, tuy rằng không nhiều bằng Sở Thiên Cơ, nhưng cũng không tính là ít. Mơ hồ biết được rằng Sở Mặc tuyệt đối không sợ Thiên kiếp.
Người xung quanh khán đài đều có tâm tư khác nhau. Trái lại đám người trong trận doanh Chung gia người nào người nấy lại bắt đầu vui vẻ ra mặt. Đây là Thánh Nhân kiếp!
Không phải là Thiên Lôi tầm thường, một đạo là có thể dễ dàng đánh chết một Chí Tôn!
Cho dù trên người Sở Mặc có bảo vật hộ thân của hoàng tộc, nhưng thế thì có tác dụng gì? Một tu sĩ cảnh giới Chí Tôn như hắn, dựa vào hai món pháp khí thì có thể ngăn cản Thánh nhân Thiên kiếp sao? Đừng có luyên thuyên nữa! Nếu Thánh nhân Thiên kiếp vượt qua dễ dành như vậy, thì trên đời đã không có chuyện ngày đó nhiều Chí Tôn như vậy đến toạ hoá đều không có cách nào bước ra ngoài một bước rồi. Rắc rắc!
Đạo Thiên Lôi thứ nhất, hung hăng đánh về phía Chung Thánh!
Oang!
Chung Thánh trực tiếp lấy ra một chiếc chuông nhỏ, chiếc chuông đón gió bay vút lên, nháy mắt trở nên to lớn vô cùng.
Chiếc chuông này nhìn có vẻ khá cũ kỹ, toả ra đạo vận vô tận, trong đạo vận mang theo một luồng khí tức linh hoạt sắc bén chết người! Cho dù cách xa pháp trận, vẫn khiến cho nhiều người cảm thấy da đầu runlên, giống như có một luồng hàn ý lạnh thấu xương bao quanh bọn họ.
- Chuông tang mệnh của Chung gia! Chiếc chuông này... chính là chuông tang mệnh!
Có người kinh hô.
- Đích thực là chiếc chuông kia, lần này xem ra mức độ coi trọng trận đấu này của Chung gia cũng không hề ít hơn hoàng tộc a...
Trong đám người đang đứng xem cuộc chiến, có lão tiền bối mở miệng.
- Cái tên trẻ tuổi tên là Sở Mặc kia, đến từ Viêm Hoàng đại vực ư? Hắn thật sự có thể trụ vững sao?
Trong đám người đứng xem cuộc chiến, cũng có rất nhiều người không biết gì về Sở Mặc.
- Tên giả của hắn là Lâm Hắc, ở sân thí luyện, sau một trận chiến đã thành danh, đánh bại Tuyết Vô Lệ thiên kiêu của Tuyết gia, trực tiếp bước lên Thiên bảng của sân thí luyện, có lẽ là một nhân vật rất lợi hại.
Có người biết chuyện đang giải thích.
Bên trong lôi đài, đã triển khai chiến đấu!
Chung Thánh vừa chống đỡ Thánh nhân kiếp bằng chuông tangmệnh tổ khí, vừa đánh một chưởng về phía Sở Mặc.
Một chưởng này, dời non lấp biển, mang theo sức mạnh vô cùng vô tận, giống như là muốn nhấn chìm Sở Mặc!
Thiên kiếp, cũng theo đó mà tới!
Khoảng cách gần như vậy, không ai có thể tránh được sự che phủ của Thiên kiếp.
Một chưởng này của Chung Thánh, tuy rằng ác độc, nhưng cũng chỉ là để kéo Sở Mặc đến Thiên kiếp nhanh hơn mà thôi. Thậm chí Sở Mặc có thể thấy được hào quang dữ tợn từ trong ánh mắt lạnh như băng của Chung Thánh!
Rất nhiều người trên khán đài cũng đều nhìn thấy, thậm chí có một vài tu sĩ hùng mạnh trực tiếp mở ra rất nhiều kính tượng trong hư không, có thể quan sát chi tiết của trận đấu này rõ ràng hơn.
Khi mọi người nhìn thấy hào quang dữ tợn trong mắt Chung Thánh, rất nhiều người không kìm được thét lên một tiếng kinh hãi.
Nhưng sau đó, rất nhiều người nhìn thấy biểu cảm trên mặt Sở Mặc, đều ngây ngẩn cả người. Bởi vì Sở Mặc đang cười!
Đúng vậy, thật sự là hắn đang cười, nụ cười này nhìn vô cùng rạng rỡ!
Giống như là một người sắp chết khát ở sa mạc, bỗng nhiên nhìn thấy nguồn nước vậy!
Vô số người đều bị nụ cười của Sở Mặc làm cho bối rối!
Bao gồm cả những người ở trong trận doanh của Chung gia. Có tên đệ tử trẻ tuổi không kìm được đứng lên giễu cợt:
- Thật là ngu hết mức có thể, chết đến nơi rồi, mà vẫn có thể cười được ư?
- Người ta khó khăn lắm mới lấy được thân phận con cháu họ ngoại hoàng tộc, có lẽ là kiêng dè phong độ của hoàng tộc, chết cũng phải cười!
- Ha ha ha, thật là buồn cười, lần đầu tiên nhìn thấy người ngu ngốc như vậy!
Đùng đoàng! Một đạo Thánh nhân Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bổ về phía Sở Mặc!
Trong hư không vô tận kia, mây Thiên kiếp trở nên dày đặc, đã vượt qua một luồng Thánh nhân kiếp!
Bởi vì mặc dù Sở Mặc vẫn chưa bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh, nhưng trên thực tế, từ Chí Tôn đến Thánh Nhân, trong Thiên đạo, chỉ kém nhau một cấp bậc. Cảnh giới Chuẩn này, Thiên đạo không công nhận!
Cho nên, dựa trên ý nghĩa nghiêm túc mà nói, Sở Mặc ở cảnh giớiChí Tôn đã có thể vượt qua Thánh Nhân kiếp rồi!
Đương nhiên, dưới tình huống thông thường, gần như sẽ chẳng có ai có thể làm như vậy.
← Ch. 1869 | Ch. 1871 → |