← Ch.1896 | Ch.1898 → |
Từ sau khi Đại thánh kia ngã xuống, các tu sĩ của Bắc Đẩu Đại Vực gần như mất hết hy vọng. Mặc dù chưa từng ngừng kháng cự nhưng sâu trong nội tâm, họ đã tuyệt vọng, nghĩ không còn cơ hội xoay người.
Bắc Đẩu giáo có nhiều Thánh nhân như vậy, lại còn có một Đại thánh đỉnh cấp, ai dám chống lại chứ? Hiện tại, Thánh nhân kia lại sắp bị người ta giết hết rồi.
Các tu sĩ Chí tôn lại chết cực thảm. Dù là ai, với tu sĩ Bắc Đẩu Đại Vực, chuyện này chẳng khác gì một loại thần dược.
Bọn họ muốn phản kháng, bọn họ cần phải đấu tranh, bọn họ cần phải mạnh mẽ. Chiến hỏa một lần nữa bùng nổ trước khi vụt tắt.
Bắc Đẩu lão tổ đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Sở Mặc. Lão đi đến đâu đều bị trễ một bước, chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn và thi thể cụt tay thiếu chân của đám đệ tử. Bắc Đẩu lão tổ muốn phát điên, liên tục ngửa mặt lên trời gào thét, phát lời thề, nhất định phải bầm thây hung thủ thành vạn đoạn.
Tuy thế, lão lại không hề biết hung thủ rốt cuộc là ai, là nam hay nữ, cao hay thấp, gầy hay béo, tu vi cấp độ nào... Không có một chút thông tin nào hết.
Đối với người ở cảnh giới như Bắc Đẩu lão tổ thì đúng là quá sỉ nhục, không thể chịu đựng được. Lão là trùm của thế giới này, thế mà lại bị người ta chỉnh cho thê thảm như vậy. Bắc Đẩu giáo lão mất công gây dựng lại bị người ta đánh cho tàn phế. Đúng là quá nhục nhã. Lão tổ biết rõ người xuất thủ là một người, còn là một người chưa đến Đại thánh.
Dựa vào khí tức trên chiến trường lưu lại có thể dễ dàng cảm nhận sức mạnh của đối phương.
Các đệ tử của Bắc Đẩu giáo đều bị Sở Mặc giết sạch sẽ, tinh thần và thần hồn đều tan thành mây khói trong nháy mắt. Bắc Đẩu lão tổ cũng không có cách nào moi được tin gì hữu dụng. Nên đến hiện tại, lão cũng không biết gì.
- Đang muốn bức ta phải luyện hóa ba ngôi sao kia ư? Bắc Đẩu lão tổ tức hộc máu.
Sở Mặc lại lần nữa biến mất, không để lại dấu vết. Dù Bắc Đẩu lão tổ thôi diễn thế nào cũng không tìm được.
Sở Mặc đi vào thế giới của Thương Khung Thần Giám. Sau mười ngày giết chóc, trên mặt của Thí Thiên lại bắt đầu trở về màu đỏ tươi đẹp đẽ, tuy vẫn chưa bằng lúc trước nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Mấy ngày qua, bất cứ người nào Sở Mặc giết cũng là một cao thủ một phương. Thí Thiên uống máu no nê luôn. Vấn đề còn lại là phải chờ. Hiện tại giết tu sĩ phải đủ hùng mạnh, cỡ Đại thánh thì mới có ý nghĩa với Thí Thiên.
Năm nữ tử tĩnh dưỡng được một thời gian, đã khôi phục được tương đối.
Trong Thương Khung Thần Giám có rất nhiều đại dược, lại có Hỗn Độn Hồng Lô không ngừng luyện chế đan dược. Năm nữ tử đều uống rất nhiều đan dược do Hỗn Độn Hồng Lô luyện chế ra. Các nàng cũng cảm thấy mình đã xài quá nhiều rồi.
Nhưng Hỗn Độn Hồng Lô vẫn liên tục luyện chế, không có dấu hiệumuốn ngừng lại. Ngày trước Sở Mặc đã thu rất nhiều chiến lợi phẩm. Dù cấp bậc gì đều quăng vào trong Hỗn Độn Hồng Lô.
Mục đích chỉ có một, cho Hỗn Độn Hồng Lô luyện thuốc. Sở Mặc chưa nói chuyện với năm người vì hắn muốn phát tiết hết sát khí đã.
Hơn mười ngày, sát khí đã tiêu đi được nhiều, đám người Bắc Đẩu giáo cũng bị đánh cho chạy như chó, không dám lộ diện. Lúc này, Sở Mặc mới dừng lại, đi vào Thương Khung Thần Giám.
- Bên ngoài hiện giờ thế nào?
Hồng Nguyệt hỏi Sở Mặc.
- Không sao, ngoại trừ Bắc Đẩu lão tổ, không có bất cứ người nào có thể uy hiếp chúng ta.
Sở Mặc rốt cuộc cười.
Năm nữ tử nhẹ nhàng thở ra.
Nhiều năm không gặp, mọi người có nhiều chuyện muốn nói nhưng khi gặp nhau lại không biết nên nói từ đâu. Cả đám nhìn về phía Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ cười:
- Nhìn ta làm gì? Nàng hỏi Sở Mặc.
- Sao ca ca lại đến chỗ này thế?
- Đến tìm đồ thôi, không nghĩ các ngươi ở đây.
Sở Mặc cười cười ngồi xuống.
Mọi người chia sẻ một chút chuyện trong mấy năm qua. Sở Mặc nói là chính, năm người còn lại ngồi nghe. Thay vì nói chuyện, các nàng càng muốn biết Sở Mặc đã trải qua những chuyện gì.
Khi biết Sở Mặc đã đoàn tụ với cha mẹ ở La Thiên hoàng tộc, cả đám đều vui vẻ. Hồng Nguyệt cũng kể lại Ma Quân đã lưu lại cho mọi người một con đường, vì thế họ mới đến Bắc Đẩu Đại Vực, tìm cơ hội vào Thí luyện tràng.
- Kết quả chúng ta đến đây, phát hiện thế giới này rất thích hợp cho việc tu luyện. Tinh khí ở đây nồng đậm hơn so với ở Viêm Hoàng Đại Vực nhiều nên chúng ta quyết định tu luyện ở đây cho có cơ sở đã rồi mới vào Thí luyện tràng. Kết quả, khi ta và Tiêu Vũ thành Thánh, Bắc Đẩu Đại Vực lại bị phong tỏa.
Hồng Nguyệt than nhẹ.
- Chúng ta không muốn dính vào sự phân tranh ở đây, cũng không biết có chuyện gì, nhưng lại không nghĩ cũng bị kéo vào, càng khôngnghĩ ngươi lại đến đây. Đúng là trùng hợp.
- Đúng thế, quá khéo luôn.
Sở Mặc nói xong, trong lòng còn sợ hãi. Nếu hắn không đến đây có khả năng năm người này sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, việc gì cũng có nhân quả, nếu hắn không đến, chưa chắc Bắc Đẩu lão tổ có thể suy diễn ra các nàng.
Thế giới đúng là huyền diệu.
- Vậy tiếp theo ngươi có tính toán gì không?
Hồng Nguyệt nhìn Sở Mặc hỏi.
- Ta còn chưa tìm được đồ cần tìm. Tuy nhiên, ta biết Bắc Đẩu lão tổ đang tìm cái gì. Ta đang cầm ba thứ lão muốn. Nên sớm muộn gì chúng ta cũng phải chiến.
Sở Mặc nói.
- Trời đất, đánh với Bắc Đẩu lão tổ á?
Năm người hoảng sợ.
Các nàng ở Bắc Đẩu Đại Vực lâu hơn Sở Mặc, những năm gần đây cũng biết không ít thông tin của Bắc Đẩu lão tổ. Các nàng biết đó là một đại năng chân chính, là chúa tể ở vùng này. Tuy các nàng tin Sở Mặc đến mức mù quáng, nhưng Sở Mặc có thể đánh bại Bắc Đẩu lão tổ thật sao?
Sở Mặc nhìn thấy sự lo lắng trong mắt các nàng, hắn cười nói:
- Yên tâm đi, ta không đánh mà không có chuẩn bị. Các ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng. Ở đây, chỉ cần không đột phá thì sẽ không ai tìm được các ngươi.
Chúng nữ gật đầu, các nàng cũng không hỏi thế giới này là chỗ nào. Nhìn hồ rộng như biển, các sự vật đều không bình thường chứng minh chỗ này rất đặc biệt. Sở Mặc cũng không giải thích. Hắn không có nhiều thời gian ôn chuyện, nói xong liền đi ra. Khi đi tới cứu viện, hình như hắn đã đi ngang một viên huyết nguyệt.
Sau mấy ngày, Sở Mặc quay trở lại chỗ mà hắn cảm nhận được, bắt đầu dùng Phong thủy thần thông để tìm kiếm. Chẳng mấy chốc, hắn đã xác định được vị trí, đó là một dãy núi rất rộng lớn.
← Ch. 1896 | Ch. 1898 → |