← Ch.1908 | Ch.1910 → |
Cảnh giới Đại Thánh bậc cao, dưới việc Thất Tinh nhập thể, cảnh giới của Sở Mặc lập tức tăng lên tới một cấp độ mà trước đó hắn chưa từng nghĩ tới. Điều này đối với Sở Mặc cũng là một niềm vui bất ngờ thật sự!
Cảm nhận được sự liên hệ với bảy viên Tinh Thần cùng với hàng ngàn Thần Văn tự Tinh Thần Quyết trên đạo đài, Sở Mặc hơi tiếc nuối nhìn thoáng qua sao trời phía xa. Nơi đó, bóng dáng của Bắc Đẩu lão tổ sớm đã biến mất. Trong lòng Sở Mặc biết rõ, Bắc Đẩu lão tổ tám chín phần mười muốn đi tìm cao thủ vô thượng. Đây là cơ hội duy nhất để ông ta báo thù.
Hiến Thất Tinh trận đồ cho cao thủ vô thượng nào đó, sau đó dẫn cao thủ vô thượng đó ra tay đối phó với mình. Lại nói, đó quả thực là một chuyện phiền toái. Tới cảnh giới này rồi, Sở Mặc có thể cảm nhận rõ hơn sự hùng mạnh của cao thủ vô thượng.
Đừng nhìn chiến lực của con khỉ kia kinh diễm đến mức không thể tin nổi, nhưng đối với cao thủ vô thượng thật đúng là không coi là uy hiếp trí mạng gì. Con khỉ có lẽ sẽ không chết, cũng sẽ không thua trên tay của cao thủ vô thượng, nhưng nó muốn đánh bại đối phương thì cũng là một chuyện gần như không thể. Cho dù như thế nào, thu hoạch lần này quá lớn. Lớn đến mức cho tới giờ ngay cả ảo tưởng Sở Mặc cũng chưa hề nghĩ tới.
Lúc này quầng sáng dần dần biến mất, Thương Khung Thần Giám bay trở về trên người Sở Mặc hóa thành một ấn ký dừng lại trên ngực Sở Mặc.
Thân đao màu máu của Thí Thiên trở nên càng tươi hơn, tản ra sát khí lạnh như băng không gì sánh được.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Bắc Đẩu Đại Vực đã bị đánh chìm, khẽ thở dài một tiếng:
- Chúng sinh đều khổ...
Tiếp đó, hắn ra tay lấy pháp lực của đại vô thượng đem những khối vụn trong Bắc Đẩu Đại Vực này mạnh mẽ kéo về từ vũ trụ xa xôi, sau đó lần nữa làm những khối vụn của đại lục chắp lại thành một khối hoàn chỉnh.
Ba ngày sau, Bắc Đẩu đại vực từng biến mất lại lần nữa xuất hiện trong vũ trụ mênh mông.
Chỉ có điều dáng vẻ có chỗ rất khác với Bắc Đẩu Đại Vực lúc trước. Tất cả trên đại lục cũng đều xảy ra kịch biến. Nhưng điều này đã là cựchạn mà Sở Mặc có thể làm được. Dù sao, hắn cũng không phải cao thủ vô thượng, không có đạo hạnh để tưởng tượng ra được vạn vật.
Cuối cùng, Sở Mặc triệu hoán Hồng Nguyệt, Kỳ Tiêu Vũ, Sở Thanh, Thủy Y Y và Tử Yên từ trong thế giới Thương Khung Thần Giám ra ngoài.
Nhìn Đại Vực trước mắt vừa quen vừa có chút xa lạ này, năm cô gái đều hơi mờ mịt. Các nàng biết bên ngoài nhất định đã xảy ra chuyện lớn khó lường, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì cũng không biết.
Sở Mặc đơn giản kể lại chuyện đã trải qua một chút, năm cô gái, ánhmắt nhìn về phía Sở Mặc đều tràn đầy sự chấn động.
Kỳ Tiêu Vũ đi lên phía trước, mặt mang niềm vui bất ngờ nhìn Sở Mặc, trong mắt có hơi nước nhưng cuối cùng lại không rơi xuống.
- Cảnh giới Đại Thánh... Thật tốt!
Hồng Nguyệt vui vẻ từ sâu trong lòng cho Sở Mặc.
Thủy Y Y sóng mắt lưu chuyển, nhìn Sở Mặc, cuối cùng lại nhẹ thở dài trong lòng. Có một số việc quả nhiên là không thể miễn cưỡng. Tuy nhiên, tới bây giờ rồi, tuy là trong lòng nàng vẫn cực kỳ yêu Sở Mặc nhưng không đến mức chấp nhất quá mức. Giống với mấy người Diệu Nhất Nương vậy, có thể ở bên cạnh Sở Mặc thật ra cũng là may mắn lớn nhất rồi.
Trong lòng Thủy Y Y tràn đầy hâm mộ Kỳ Tiêu Vũ, nhưng cũng không có bất kỳ cảm xúc ghen tỵ nào. Bởi vì Kỳ Tiêu Vũ đã cố gắng hết sức để giúp những người con gái yêu Sở Mặc, hy vọng có thể giúp các nàng ấy thật sự ở trong lòng Sở Mặc. Đổi lại nếu là nàng ở trên vị trí của Kỳ Tiêu Vũ, nàng chưa chắc có thể làm tới mức đó.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người cho rằng Kỳ Tiêu Vũ làm như vậy hơi ngốc, nhưng dù vậy, nàng ấy lại nhận được toàn bộ tình yêu của Sở Mặc. Đối với sự thay đổi của Sở Mặc, Sở Thanh ngoại trừ cao hứng thì vẫn là vui vẻ. Sở thị nhất mạch rốt cục cũng có một cao thủ tuyệt thế thật rồi. Nàng ấy cũng không biết, Sở Mặc thiếu chút nữa đã không có bất cứ quan hệ nào với Sở thị nhất mạch nữa.
Hoàn hảo là những chuyện đó, đều đã qua.
Bây giờ đứng ở đây chính là thế hệ sau của Sở thị nhất mạch.
Tiếp đó, Sở Mặc nhìn năm cô gái, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn quay về Viêm Hoàng Đại Vực, các nàng có cùng ta trở về một chuyến không?
Kỳ Tiêu Vũ lập tức biết Sở Mặc muốn đi làm gì, nàng ấy gật đầu:
- Ta muốn đi về, ta muốn gặp bọn họ.
Năm cô gái ở cùng nhau nhiều năm như vậy, giữa nhau cũng đã sớm không còn bí mật gì nữa. Các nàng cũng đều thông minh hơn người, cho nên, tất cả đều hiểu Sở Mặc muốn đi làm gì.
- Chuyện như thế làm sao có thể bỏ qua?
Tử Yên cười nói.
- Ta cũng phải tận mắt nhìn thấy kỳ tích sinh ra mới được!
Sở Thanh nói. Thủy Y Y và Hồng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, đều gật gật đầu.
- Được rồi, vậy phải để các nàng ủy khuất ở trong thế giới của Thương Khung Thần Giám một thời gian ngắn nữa. Chờ khi đến Viêm Hoàng Đại Vực rồi ta sẽ gọi các nàng ra.
Sở Mặc nói.
Đám người Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu, các nàng biết, cảnh giới bây giờ của Sở Mặc đã chênh lệch có thể tưởng được với các nàng. Nếu các nàng ở cùng bên cạnh Sở Mặc thì rất có thể ngay cả bóng dáng của Sở Mặc cũng không thấy được. Điều này làm cho các nàng vừa cảm thấy vui vẻ, lại có chút mất mát. Tuy nhiên càng nhiều hơn thì vẫn là vui vẻ thay Sở Mặc.
Năm cô gái sau khi vào lại Thương Khung Thần Giám, Sở Mặc ngưng thần suy diễn một chút, hướng về phía của Viêm Hoàng Đại Vực bước nửa bước ra. Thân hình của hắn lập tức biến mất trong vô tận sao trời của Bắc Đẩu Đại Vực.
Cảnh giới Đại Thánh lướt qua hư không thậm chí không cần Vận chuyển trận, bọn họ thậm chí có thể sắp xếp lại vũ trụ hư không, làm khoảng cách vốn khá xa trở nên tương đối gần. Cứ như vậy, mười mấy ngày sau, thân hình của Sở Mặc đã xuất hiện ở bên ngòai Viêm Hoàng Đại Vực. Nơi đó vốn phải có một phong ấn vô cùng khủng bố, năng lượng của tầng phong ấn đó dày chừng vài tỷ dặm.
Nhưng bây giờ xuất hiện trước mặt Sở Mặc cũng là một vũ trụ nhẹ nhàng mà khoan khoái.
Làm sao còn có bóng dáng của phong ấn nữa?
- Đây... đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Vẻ mặt Sở Mặc khiếp sợ nhìn. Tiếp đó, hắn đột nhiên cảm ứng được có chuyện xảy ra, sâu trong vũ trụ xa xôi truyền đến từng đợt chấn động chiến đấu.
Hai đầu lông mày của Sở Mặc xuất hiện vẻ băng lãnh.
← Ch. 1908 | Ch. 1910 → |