← Ch.1938 | Ch.1940 → |
Một quan chỉ huy cao cấp trong đó thi lễ với Cơ Thanh Vũ:
- Công chúa, đám người chúng ta vốn là người chết trận sa trường, nhưng bởi vì Sở công tử nên chúng ta còn sống, hơn nữa từ chiến trường phía nam, một đường tới chiến trường phía bắc, cuối cùng... lại sống sót tới chiến trường phía tây, hết thảy những thứ này cũng là bởi vì công tử. Cho nên chúng ta nên vì công tử mà tấn công Chung gia!
Quân đoàn chiến trường phía nam và phía bắc cùng giận dữ hét lên:
- Tấn công Chung gia!
Duy chỉ có quân đoàn phía tây là không có cảm giác sâu sắc như vậy với Sở Mặc, nhưng bọn họ cũng là con em hoàng tộc, cũng là hạng người nhiệt huyết. Cho dù không có Sở Mặc thì sự thống hận của bọn họ với Chung gia cũng không hề ít hơn người khác. Vì vậy sau khi hai quân đoàn kia rống lên hai lần, quân đoàn phía tây cũng nhịn không được mà rống giận theo.
- Tấn công Chung gia!
- Tấn công Chung gia!
- Tấn công Chung gia!
Mấ quan chỉ huy cao cấp cũng là Đại thánh thế hệ trước của hoàng tộc, cũng góp lời nói với Cơ Thanh Vũ:
- Công chúa, chuyện này không thể do dự, Chung Thải Vân là cự đầu tồn tại vô thượng, lại không biết xấu hổ mà xuất thủ với một vãn bối hậu sinh, như vậy chúng ta còn cố kỵ gì nữa?
Cơ Thanh Vũ nhìn Đại thánh này, thầm nghĩ ta có gì cố kỵ chứ? Ta cái gì cũng không quan tâm! Con trai ta sống chết không biết, ta còn để ý cái gì? Ta cố kỵ chính là lực lượng của chúng ta có thể trực tiếp đánh cho Chung gia tàn phế hay không, lỡ như lão bất tử Chung Thải Vân kia lại xuất thủ một lần nữa... thì như thế nào?
Lúc này thạch Truyền Âm trên người Cơ Thanh Vũ đột nhiên truyền tới một cổ chập chờn.
Cơ Thanh Vũ cầm thạch Truyền Âm lên, thần thức đảo qua, phát hiện Khương Thái Nguyệt đang liên lạc với nàng.
Sau khi nối thông, Khương Thái Nguyệt ở bên kia chỉ truyền tới một đạo thần thức. Chính giữa đôi mày của Cơ Thanh Vũ nhất thời bắn ra hai đạo ánh sáng kinh người.
Ngay sau đó sắc mặt nàng nghiêm nghị, nhìn đám qua chỉ huy Đại Thánh thế hệ trước của hoàng tộc, cùng đông đảo chiến sĩ chiến tướng hoàng gia đang dâng trào ý chí chiến đấu, mang thương trên người, hít sâu một hơi nói:
- Tấn công Chung gia!
Ầm!
Một cỗ khí thế kinh thiên động địa ầm ầm bùng nổ!
Đại quân như nước lũ cuốn về phía Chung gia!
........
Phía bắc La Thiên Tiên Vực!
Trong biển Thiên Giới!
Một hắc ngư to lớn dài đến mấy ngàn dặm trôi lơ lửng trên biển Thiên Giới.
Đây chính là dáng vẻ nguyên bản của Hắc Ngư lão tổ, bất quá chỉ là nó cố ý thu nhỏ dáng người lại vô số lần, trôi lơ lửng ở nơi này chờ đợi con mồi tới cửa.
Thân thể dài mấy ngàn dặm cũng không đáng là bao so với những sinh linh dài mấy ngàn dặm, thậm chí là mấy triệu dặm biển Thiên Giới này. Cho nên dáng người này chỉ có thể tính là điểm tâm tương đối nhỏ yêu thích của những sinh linh khổng lồ kia.
Vốn Hắc Ngư lão tổ khinh thường làm như vậy, hắn là sinh linh bá chủ ở biển Thiên Giới này, mặc dù không dám nỏi có thể trấn áp mỗi một xó xỉnh ở biển Thiên Giới, nhưng ít ra, muốn ăn những sinh linh to lớn thân dài mấy triệu dặm kia là không có chút áp lực, chỉ là nhìn nó có muốn hay không mà thôi.
Nhưng bây giờ không được, thương thế của nó có chút nặng.
Thương thế này cũng không phải do Hồ Thiên Đại Thánh cùng Ngưu Ma Đại Thánh tạo thành.
Mà là sẹo đáng sợ! Bởi vì bị lực lượng cắn trả tạo thành thương tổn.
Năm xưa mấy cự đầu bọn họ liên hiệp xuất thủ đã làm một chuyện kinh thiên động địa, tạo thành một lần đại kiếp ba mươi sáu năm của thủy tổ hoàng tộc La Thiên. Bọn họ lúc đó thành công! Chỉ một lần kia, cắn trả bọn họ gặp phải cũng đủ để cho cuộc đời bọn họ không dám làm chuyện này lần thứ hai!
Đây cũng là lý do tại sao đám cự đầu này nếu muốn có thể dễ dàng tìm được Sở Mặc, nhưng lại không ai làm như vậy, cũng không ai trực tiếp dám xuất thủ với Sở Mặc.
Trừ Chung Thải Vân, nàng là một người điên!
Nàng năm xưa cũng tham dự vào âm mưu đó, bị cắn trả cũng không ít hơn so với bọn họ. Nhưng nàng vẫn dám xuất thủ với Sở Mặc, bởi vì nàng lúc này thấy Sở Mặc giết liền giết, căn bản không thể đưa tới nhân quả quá lớn.
Cho nên nàng xuất thủ dứt khoát, không chút do dự, xuất thủ hai lần!
Lần thứ hai rốt cục bắn Sở Mặc chìm vào biển Thiên Giới! Cho nên ngay cả Hắc Ngư lão tổ cũng có chút khâm phục nàng!
Nhưng Hắc Ngư lão tổ bây giờ lại chỉ muốn thu liễm toàn bộ khí tức, câu cá ở chỗ này, dưỡng thương.
Nó có chút sợ.
Bởi vì Tử lão tổ chết!
Bị Hầu Tử kia đánh chết!
Đây mới là chuyện khiến Hắc Ngư lão tổ sợ hãi.
Đến nổi Hồ Thiên Đại Thánh cùng Ngưu Ma Đại Thánh đánh lại mười ngàn năm nó cũng không quan tâm.
Hầu Tử kia vẫn chưa bước vào tầng thứ tổ cảnh, nhưng lại nghịch thiên giết Tử lão tổ tổ cảnh. Mặc dù Tử lão tổ năm đó bị cắn trả nặng nhất, nhưng không phải ai cũng có thể giết!
Trong thiên hạ, trừ cự đầu cùng cảnh giới, ai có thể giết chết một cự đầu?
Có thể nói trận chiến của Hầu Tử đã phá vỡ cấm khu... từ xưa tới nay chưa ai đụng được.
Lấy yếu thắng mạnh... từ trước tới giờ chỉ tồn tại ở mức cự đầu, coi như Thánh Nhân chém Đại Thánh cũng tương đối hiếm thấy. Nhưng hiện nay... rốt cục chạm tới lãnh vực cự đầu.
Cái này quá đáng sợ!
Bất quá nói cho cùng Hắc Ngư lão tổ bây giờ cũng có chút giả dối, cũng không đặc biệt sợ. Hầu Tử kia có thể giết chết Tử lão tổ đã là một cử chỉ nghịch thiên, bản thân khẳng định cũng sẽ bị thương nặng, tuyệt đối không có bản lãnh trong thời gian ngắn lại đi trêu chọc những tồn tại vô thượng khác.
Cho nên nó mặc dù có chút chột dạ nhưng cũng chưa sợ tới trình độ đó.
Huống chi biển Thiên Giới này là lãnh địa của nó!
Lúc này một con cá lớn thân dài mấy trăm ngàn dặm tới lui tuần tra trên biển Thiên Giới, nơi này là lãnh địa cả nó, biển Thiên Giới vô biên vô ngần, tuy nói sinh linh to lớn nhiều không đếm hiết, nhưng sinh linh nhỏ cũng đều có lãnh địa thuộc về mình.
← Ch. 1938 | Ch. 1940 → |