← Ch.1955 | Ch.1957 → |
Sắc mặt Hiên Tùng âm trầm, nhìn Sở Mặc chằm chằm:
- Sở Mặc, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Sở Mặc vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Vậy ta sẽ tắm máu Giới Hải Đạo Tông!
- Ngươi...
Hiên Tùng cảm giác được luồng ác khí trong lồng ngực đang dồn ép khiến y cực kỳ khó chịu. Những Đại Thánh khác của Giới Hải Đạo Tông cũng giận đến phát điên, trong đó có một đảo chủ đến từ một trong mười ba đảo cả giận nói:
- Tông chủ, ngài còn chờ gì nữa? Hạ lệnh đi! Loại nhục nhã này... Giới Hải Đạo Tông chúng ta không thể nhẫn nhịn được!
Trên mặt Hạ Lan Phong lộ ra vẻ thống khổ. Từ sâu trong nội tâm, y thật sự không muốn đối địch với đám người này.
Bất kể là Ma Quân ngang ngược nhưng nói năng nho nhã, hay là Phiêu linh nữ đế khí tràng hùng mạnh, khí chất cao quý, đều khiến y có cảm giác như gặp được tri kỷ. Y thật lòng thật dạ muốn trở thành bằng hữu với đám người này. Có thể thấy tình hình trước mắt lại ép y không thể không quyết chiến với đám người này. Bởi vì bất kể nói thế nào, thì y cũng là người của Giới Hải Đạo Tông.
Một Đại Thánh khác của Giới Hải Đạo Tông cũng giận dữ nói:
- Tông chủ, còn chờ gì nữa? Hạ lệnh đi! Bất kể đúng sai ra sao, chúng ta cũng không thể để người khác ức hiếp đến mức này!
- Đúng vậy Tông chủ, hạ lệnh đi!
- Hôm nay cho dù chúng ta không cần tình mạng đi chăng nữa, cũng phải giữ Sở Mặc lại nơi này!
- Rửa nhục!
- Đúng, rửa nhục!
Một đám Đại Thánh của Giới Hải Đạo Tông đều phát điên rồi. Khó khăn lắm bọn họ mới khởi sắc được một chút, nếu bị tát một cái đã rút lui, thì thật sự quá uất ức rồi. Hơn nữa sau này toàn bộ Giới Hải Đạo Tông còn có thể có uy vọng gì nữa? Bị người ta đơn thương độc mã đánh tới cửa cũng không dám đánh trả. Thế lực như vậy ai sẽ quan tâm? Hiên Tùng hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc y quyết tâm hạ lệnh.
- A!
Hiên Tuyết ở bên kia thét lên kinh hãi, nhất thời thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
- Tiểu Tuyết!
- Tuyết Nhi!
Hiên Tùng và Hiên Nguyệt đều kêu lên đầy lo lắng. Lại nhìn Hiên Tuyết, sắc mặt tái nhợt đứng tại chỗ, đôi mắt dường như muốn phun ra lửa, nhưng lại không hề nhúc nhích.
Bởi vì, cây hải thần xoa thánh khí kia đang để trước cổ họng nàng.
Côn Đại Thánh nắm chặt cán của hải thần xoa, sắc mặt bình tĩnh nhìn Hiên Tuyết nói:
- Côn Đại Thánh trọng thương sắp chết, cũng không phải là người tiểu bối như ngươi có thể khiêu khích. Đúng là ta đã già rồi, ngươi nói đúng, bởi vì trong quá khứ, ta cũng từng giống như ngươi, lấy một khiêu chiến với mười, một chiêu giải quyết chiến đấu! Hiên Tuyết cắn chặt môi, ngọn lửa trong ánh mắt dần dần biến mất, chuyển biến vô cùng phức tạp. Bỗng nhiên mở miệng yếu ớt nói:
- Ngươi còn nói ta quá quắt như vậy sao? Ngươi... ngươi dứt khoát giết ta luôn đi!
Nói xong, lao về phía hải thần xoa!
- Đừng!
- Đừng làm chuyện ngốc nghếch!
Hiên Tùng và Hiên Nguyệt đều sắp phát điên, hai người đều muốnngã gục. Lúc này Hiên Tùng đâu còn nhớ được chuyện hạ lệnh vây giết Sở Mặc? Y chỉ lo muội muội xảy ra sơ xuất.
Côn Đại Thánh cười nhạt, thu hồi hải thần xoa. Hiên Tuyết dùng lực rất lớn, đúng là đã một lòng muốn chết, vì vậy, lúc này lại trực tiếp nhào vào lòng Côn Đại Thánh, sau đó lập tức ngất xỉu.
Đường đường là một tu sĩ cảnh giới Đại Thánh đỉnh cao, dưới hoàn cảnh lửa giận công tâm một lòng muốn chết, lại hôn mê bất tỉnh. Người mềm nhũn ngã vào lòng Côn Đại Thánh.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Côn Đại Thánh cũng ngẩn ra, mặt y vô cùng lung túng, muốn đẩy Hiên Tuyết ra, lại không biết hạ thủ từ đâu.
Sở Mặc sắc mặt cổ quái nhìn Côn Đại Thánh anh tuấn kia, cười khà khà, không biết đang nghĩ cái gì.
Kỳ Tiêu Vũ hờn dỗi liếc Sở Mặc một cái, nàng hiểu Sở Mặc rất rõ, Sở Mặc vừa cười, nàng đã biết tâm tư của hắn. Tự nhủ người này thật xấu xa, lúc này mà vẫn có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Lúc này, Hiên Tuyết từ từ tỉnh lại. Rốt cuộc là cảnh giới chí cao này đâu có thể thực sự hôn mê. Cái gọi là ngất đi, cũng chỉ là chuyện trongchớp mắt. Sau khi nàng tỉnh lại nhất thời cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Kỳ thực hiện tại là thời cơ tốt nhất để nàng đánh lén Côn Đại Thánh!
Với cảnh giới của nàng, trong một kích muốn đánh trọng thương Côn Đại Thánh tuyệt đối không phải chuyện khó. Nhưng nói thế nào nàng cũng không xuống tay được. Cả đời này, nàng chưa từng dựa vào lòng người đàn ông nào. Sắc mặt lập tức ửng đỏ, thân hình loé lên biến mất trong nháy mắt.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều trố mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy trận chiến này... thật sự không bình thường.
Vào lúc này, Hiên Vô Địch lúc trước bị phế một thân đạo hạnh ngất xỉu nay đã tỉnh lại, nhất thời phát hiện một thân đạo hạnh của bản thân đã bị phế, không kìm được buồn bực trong lòng, gào lên một tiếng:
- Cha... giết bọn họ! Giết bọn họ! Một người cũng không thể bỏ qua!
Sở Mặc nhìn Hiên Vô Địch, sau đó lại nhìn đám người Hiên Tùng, chậm rãi rút Thí Thiên ra, trong mắt hắn, bắn ra hai đạo thần quang, chiến ý toàn thân tăng lên trong nháy mắt. Chi bằng đánh một trận!
Các ngươi có sự kiên trì của các ngươi, ta cũng có thứ muốn bảo vệ của ta!
Ức hiếp nữ nhân của ta, ngược lại còn muốn vạch lá tìm sâu sao?
Vậy thì chiến đấu đi!
Côn Đại Thánh cũng lập tức trở về bên cạnh Sở Mặc, không nói một lời, nhưng một thân chiến ý lại không ít hơn Sở Mặc là bao nhiêu. Y đã ngủ say dưới đáy biển Thiên giới quá nhiều năm, y là con cá bá chủ trong biển Thiên giới này! Cho dù bị đánh chìm xuống biển Thiên giới, cũng đâu thể dễ dàng chết đi như vậy? Sự quỷ dị dưới đáy biển Thiên giới, ngay cả đấng tối cao cũng không thể lường trước, chỉ có thể tưởng hắn đã chết.
Sau khi được Sở Mặc cứu, trong lòng Côn Đại Thánh đã coi thanh niên tóc trắng này là ân nhân cứu mạng của mình. Cũng là một vãn bối cực kỳ hợp với sở thích của y!
Càng đừng nói tới chuyện giữa Sở Mặc và Hầu Đại Thánh còn có nguồn gốc sâu xa. Trong lòng Hiên Tùng vô cùng rối bời, y thật sự muốn không màng hết thảy, hạ lệnh đánh giết đám người này.
Nhìn từ số lượng, Giới Hải Đạo Tông tuyệt đối chiếm được ưu thế cực lớn. Nhưng người đông... thì nhất định sẽ hữu dụng sao?
Y biết rất rõ, mệnh lệnh này vừa hạ xuống, có lẽ Sở Mặc rất khó bảo toàn đám người bên cạnh, có lẽ cũng sẽ bị trọng thương. Nhưng nghĩ tới cổ tộc Cửu U, nghĩ tới kết cục của Thiên giới hải cổ tông và Hắc Ngư nhất tộc. Một khi Sở Mặc phát điên lên, Giới Hải Đạo Tông chắc chắn sẽ không còn tồn tại!
← Ch. 1955 | Ch. 1957 → |