← Ch.1969 | Ch.1971 → |
Nghe thế, mọi người rốt cuộc đã hiểu, lão Đế vương lại có thể đánh vào Tổ cảnh lần thứ hai rồi.
Tin tức này quá kinh khủng. Hoàng tộc có Tổ cảnh hoàn toàn khác với không có Tổ cảnh. Dù hôm nay La Thiên hoàng tộc vẫn ở thời kỳ huy hoàng, khí vận ổn định nhưng trong mắt người khác, đây là nhờ có Sở Mặc, chứ nếu không thì hoàng tộc cũng chẳng được như thế.
Nếu lão Đế vương có thể thành công đánh vào Tổ cảnh thì dù không có Sở Mặc hoàng tộc vẫn có thể xoay mình. Đời này không ai có thể lay chuyển địa vị của hoàng tộc nữa.
Khách khứa đến dự nghe tin mà rung động đến tỉnh cả người.
Hầu tử nói:
- Lần này nhất định thành công, không chẳng quá là chuyện đùa à. Vừa nói, con khỉ vừa khoát tay, Tuyết Giao Đại thánh thấy vậy trực tiếp lấy một người từ nhẫn trữ vật ra, treo thi thể ngay phía trên đại điện.
Đây là thi thể của một người phụ nữ, vóc dáng khá đẹp, quần áo thuần trắng, nếu không nhìn mặt có lẽ nhiều người sẽ nghĩ đây là một mỹ nữ tuyệt thế. Nhưng gương mặt lại cực kỳ già nua.
Mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng xõa sợi, hai mắt nhắm nghiền, cả người không có tí hơi thở nào, nhìn như người chết.
Phản ứng đầu tiên của nhiều người khi nhìn thấy thi thể của bà lão này là nghĩ, bảy Đại thánh thật sự tới chúc mừng đám cưới của Sở Mặcchứ không phải phá rối chứ? Sao tự dưng lại đưa người chết làm quà cưới.
Bất quá cũng có rất nhiều người nhận ra thân phận của bà lão.
Lão Đế vương và Đế vương chấn động.
Lão Đế vương la lên thất thanh:
- Chung Thải Vân!
Đây chính là cự đầu của Chung gia, Chung Thải Vân đó! Năm đó lão Đế vương chống lại đại kiếp ba mươi sáu kỷ nguyên thất bại do bị ám toán, Chung Thải Vân chính là một trong những người tham gia ám toán.
Cũng không hẳn là ám toán mà là đánh một trận. Bà ta muốn ngăn lão Đế vương bước vào Tổ cảnh.
Cho nên có thể nói đôi bên thù sâu như biển. Những người khác bị chấn động đến đơ hết cả người rồi.
Khi trước Chung gia bị đánh cho tàn phế, tí nữa thì diệt tộc, chưa thể gượng dậy ngay được, thế mà Chung Thải Vân không hề xuất hiện, bênngoài chỉ nghe nói bà ta bị đám hầu tử công kích, trọng thương trốn đi.
Không ai nghĩ tới đám người Đại thánh này lại có thể đánh chết cự đầu một lần nữa.
Đánh chết một lão tổ người ta còn có thể nói là ngẫu nhiên vì khi đó lão tổ kia đã bị trọng thương. Nhưng Chung Thải Vân thì lại khác, bà ta là một trong những cự đầu đứng đầu rất nhiều năm, dù bị trọng thương thì vẫn rất mạnh.
Thế mà giờ lại chết rồi, thân tử đạo tiêu. Phía trước lại không ai hay biết gì hết, điều này chứng tỏ bảy Đại thánh khi đánh chết Chung Thải Vân cũng không khiến trời đất u ám, vũ trụ vỡ nát, chiến lực của bảy Đại thánh thực sự quá khủng rồi.
Trên đài cao, Sở Mặc cũng bị rung động. Hắn nhìn thi thể treo giữa không trung, mãi không nói được tiếng nào.
Sau một lúc, Tuyết Giao Đại thánh thu thi thể kia về. Vô số người nhìn mà đỏ mắt. Đó là thân xác của một cự đầu, là chí bảo vô giá đó.
Bọn họ thậm chí không dám nghĩ làm sao mà bảy Đại thánh có thể giữ lại được thân thể này, bình thường đã bị hóa điệu lâu rồi. Chỉ riêng khả năng này đã khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Sở Mặc ôm quyền:
- Đại ân không lời nào nói hết, xin các vị nhận của ta một vái.
Hầu tử khoát tay:
- Ngươi thích là được.
Lời nói này thật ngông cuồng.
Ngay cả người vốn có ngạo khí như Ma Quân cũng phải cam bái hạ phong.
Dám đánh chết một tên cự đầu, mang làm quà cưới lại còn tùy ý nói: ngươi thích là được. Nghe nó nói, không biết bao nhiêu nữ tu nhìn hầu tử, hai mắt phát sáng, thầm nghĩ: có thể gả cho một nhân vật anh hùng như vậy mới không uổng phí một đời. Các nàng thay đổi khá nhanh, vừa rồi các nàng vẫn còn đang mê luyến Sở Mặc giờ lại chuyển đối tượng rồi.
Con khỉ nói tiếp:
- Anh em ta cũng không dùng được thi thể kia, ta nghĩ không bằng đưa cho hoàng tộc, coi như đền bù thiệt hại năm đó ta tuổi trẻ khinh cuồng.
Lão Đế vương đơ người, Đế vương cũng ngây ngẩn, cơ hồ đồng thanh nói:
- Đại thánh, thế không được đâu.
Con khỉ liếc trắng mắt:
- Ta nói này Đại lão đầu, tiểu lão đầu, có phải các ngươi không thích không? Nói thật xem nào.
Hai người cười khổ, con khỉ này đúng là chẳng khác trước tí nào. Có chăng cũng là vì liên quan đến Sở Mặc nên nhìn bọn họ thuận mắt hơn, hoặc là vẫn ghét nhưng vì nể mặt Sở Mặc nên mới làm vậy thôi.
Đối với Sở Mặc, thi thể kia nhiều lắm chỉ có thể coi là một pháp khí cao cấp nhưng nếu cho hoàng tộc thì nó lại có ý nghĩa cực to lớn. Hoàng tộc có thể sử dụng thủ đoạn không ai biết để sao chép hoàn toàn đạo hạnh trên người Chung Thải Vân, cũng có thể đem thi thể của nàng luyện hóa thành một đại pháp khí đầy sát khí.
Đây không phải làm nhục người đã chết mà bản thân xác thịt của cự đầu chính là bảo vật tinh túy của trời đất.
Không tài liệu nào có thể so với nó cả.
Sau khi con khỉ nói xong lại nói với Sở Mặc:
- Huynh đệ đại hôn, chúng ta làm ca ca, tự nhiên không thể quá keo kiệt. Chúng ta có chút lễ vật mừng đệ và em dâu thành hôn. Con khỉ vừa nói vừa lấy ra một cái hộp đen thui, nhìn qua giống như làm bằng gỗ nhưng lại khiến toàn trường khiếp sợ.
Lão Đế vương thất thanh:
- Kia có phải Thế giới thụ được chế từ gốc Thế giới thụ cả nghìn năm không?
Thứ con khỉ đưa ra lại khiến cả đám kinh động không thôi.
Trong Phiêu Miểu Cung ở Viêm Hoàng Đại Vực cũng có một gốc Thế giới thụ nhưng đó chỉ là một cái cây non, còn lâu lắm mới lớn lên. Tuy nhiên, điều trọng yếu, Thế giới thụ đủ năm vốn là hóa thân của phéptắc, ngay cả cự đầu cũng không dễ dàng nhìn thấy thân phận thật sự của bọn chúng.
Nên cái hộp kia đúng là bảo vật quý hiếm.
Con khỉ cười ha ha gãi đầu nói:
- Này coi như là mượn hoa hiến Phật đi, ừm... năm đó ta mượn nó từ chỗ Phật đà, đúng thế, là mượn đấy...
Mọi người câm nín, tự nhủ con khỉ này đúng là dám nói. Mượn cái quái gì chứ? Không chừng vì năm đó nó trộm cái hộp này nên mới bị Phật đà trấn áp cũng nên.
Có thể đây không phải nguyên nhân chính nhưng chắc chắn cũng là một yếu tố.
Mượn hoa hiến Phật cái khỉ gì chứ, đúng là!!!
Nhưng mọi người cũng cảm thấy giật mình vì con khỉ bị trấn áp nhiều năm như thế nhưng cái hộp vẫn ở trong tay nó. Điều khiến cả đám hiếu kỳ hơn là không biết trong hộp này đứng cái gì.
Con khỉ không vòng vo, trực tiếp nói:
- Trong đấy có một trăm viên Bất tử đan.
- ...
Mọi người không nhịn được, trợn mắt há mồm nhìn con khỉ.
← Ch. 1969 | Ch. 1971 → |