← Ch.2144 | Ch.2146 → |
Tại thời khắc này, tâm tình của Cổ Băng Băng bỗng nhiên lạnh lẽo. Nàng lập tức nhớ tới vài ngày trước nhận được một chút tin tức bên phía Sở Sở truyền đến. Lúc ấy nhìn vào không có bất kỳ cảm giác gì, nhưngbây giờ nghĩ đến lại làm cho Cổ Băng Băng có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Phong mật thư kia chỉ có Phó minh chủ cùng với thành viên có cấp bậc cao trong Liên Minh Tinh Anh xem mới có thể hiểu
Kỳ thật, hiện tại toàn bộ Liên Minh Tinh Anh cũng chỉ có hai vị Phó minh chủ, một người là Cổ Băng Băng, một người là Lạc Phi Hồng. Ngôn ngữ được sử dụng trên mật thư là ám hiệu giữa ba người. Bên trong mật thư kia, Sở Sở nhắc nhở Cổ Băng Băng đối với người bên cạnh nên cẩn thận một chút.
Lúc ấy Cổ Băng Băng cũng không để ý lắm, nguyên nhân là tất cả mọi người bên cạnh nàng đều là người tuyệt đối có thể tín nhiệm! Nhưng có thể làm cho Sở Sở trịnh trọng gửi đến mật thư như vậy cũng có thể nói, Sở Sở nhất định nắm giữ một chút tin tức nàng không biết.
Vậy Sở Sở vì cái gì lại không nói rõ? Lúc ấy Cổ Băng Băng thậm chí đặt ánh mắt hoài nghi lên trên người Hầu Tử.
Nguyên nhân là những năm này chỉ có một mình Hầu Tử, sau khi trở về lại lặng yên biến mất.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới người mà Sở Sở nhắc nhở nàng cẩn thận, lại sẽ là... Sở Mặc! Không, người này... không có thể nào là Sở Mặc!
Nghĩ vậy, Cổ Băng Băng trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo!
Nàng nhìn thân ảnh tản ra khí tức Đại Đạo thuộc về cảnh giới Thái thượng đó, phóng thẳng tới phía trước. Sao đó, toàn bộ đại quân Liên Minh Tinh Anh bắt đầu hoan hô rầm rộ đến chấn động cả bầu trời!
Thanh âm này đơn giản là kinh thiên động địa! Rung chuyển mây xanh!
Trong lòng của Cổ Băng Băng lạnh như băng. Người này nhiều năm như vậy sử dụng trăm phương ngàn kế, hóa ra mục đích thực sự của y lại là Liên Minh Tinh Anh!
Y cũng không phải là Sở Mặc! Bởi vì tâm tư của Sở Mặc cơ bản không đặt ở tổ chức này. Bằng không, năm đó cũng không vui vẻ giao chuyện này cho Sở Sở cùng với nàng.
Nói chi, Sở Mặc mặc dù được xem như một thiên tài tu luyện, nhưng căn bản cũng không có khả năng trong thời gian một trăm năm ngắn ngủi từ Tổ cảnh đột phá đến Thái thượng.
Điều này quá nghịch thiên rồi! Thậm chí cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy "Sở Mặc" nghiêm túc tu luyên!
Cổ Băng Băng nhớ tới "Sở Mặc" từng đề xuất để chính mình tiến đánh Toa Lan đạo tặc. Nhớ tới trước khi xuất phát "Sở Mặc" nói những lời kia. Nàng rốt cuộc đã hiểu, nàng bị người này lợi dụng một cách triệt để rồi.
Người này tám chín phần mười là tên giả mạo. Nhất định yđã sớm biết bên phía Toa Lan đạo tặc có tu sĩ cảnh giới Thái thượng. Cũng nhấtđịnh đã sớm tính toán đối phương có thể sẽ chống cự Liên Minh Tinh Anh. Sau đó, ở thời điểm sĩ khí của Liên Minh Tinh Anh thấp nhất, y xuất hiện!
Xuất hiện với ánh sáng tỏa ra khắp người!
Thật sự là tâm kế hay! Thật sự là giỏi tính toán!
Thật sự là lòng dạ thâm sâu!
Thực sự là... Lợi hại!
Nhìn thân ảnh kia thậm chí không quay đầu liến nàng một cái, bỗng nhiên Cổ Băng Băng có cảm giác bất lực.
Giờ này khắc này, nàng có thể vạch trần y sao? Làm sao vạch trần? Nói y không phải Sở Mặc? Toàn bộ Liên Minh Tinh Anh, mọi người đều nhận ra người đó là "đại ca" thần bí! Sở Mặc là ai? Cho nên, coi như giờ phút này Cổ Băng Băng có thể liều lĩnh đi vạch trần tên giả mạo này, nhưng người ta chỉ cần mấy câu nói là có thể đẩy lui được nàng, thậm chí có thể làm cho nàng lâm vào tình trạng á khẩu không trả lời được!
Người này, qua trăm năm, nhìn như cái gì cũng không làm. Nhưng lại có thể làmlực ảnh hưởng của bản thân dung nhập hoàn toàn vào Liên Minh Tinh Anh. Bởi vì y là Sở Mặc, cho nên, cho dù là Cổ Băng Băng hay là Sở Sở, hai nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh cơ bản là không chútphòng bị nào.
Ngày hôm nay, y thông qua thủ đoạn này để đẩy danh vọng của mình lên một mức độ cao đến không thể tưởng.
Từ ngày hôm nay về sau, địa vị của người này ở trong Liên Minh Tinh Anh đã không người nào có thể rung chuyển
Trong mắt Cổ Băng Băng có sự đau thương cùng chấn động mãnh liệt. Không nghĩ tới, các nàng nỗ lực nhiều năm như vậy để gầy dựngLiên Minh Tinh Anh, kết quả lại là làm quà cho một người ngay cả thân phận cũng không biết.
Không, thân phận của người này, vẫn có thể tìm ra được.
Trình độ thông minh của Cổ Băng Băng cũng không kém Sở Sở. Cho nên, Sở Sở có thể lập tức đoán được chuyện này, Cổ Băng Băng càng có thể đoán được. Chớ nói chi là lúc trước tin tức liên quan tới Tú Thủy Sơn Trang là nàng cung cấp cho Sở Mặc. Một khi nghĩ đến chuyện này, Cổ Băng Băng đột nhiên lại vô cùng hối hận.
Lúc này, "Sở Mặc" đã đi tới hang ổ của Toa Lan. Một tràng vực vô cùng mãnh liệt từ trên người y tỏa ra áp chế tràng vực của đối phương. Cứ như vậy, từng bước một, đi tới hang ổ của Toa Lan.
- Toa Lan, nghe nói ngươi nhớ ta? Ta tới rồi. Ở nơi này của các ngươi, ai muốn cùng ta chiến đấu? Toàn bộ hang ổ của Toa Lan đạo tặc hoàn toàn tĩnh mịch.
Ngay cả tràng vực thuộc về cảnh giới Thái thượng dương như cũng lập tức trở nên yếu đi rất nhiều.
Chỉ có điều, vào lúc này một tràng vực khác cũng cảnh giới Thái thượng từ phương xa phát ra một thanh âm rét lạnh, truyền đến:
- Đạo hữu, muốn đánh một trận sao? Hai vị!
Lần này, đừng nói là nhóm người Cổ Băng Băng bị chấn động đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Linh Thông Thượng Nhân cũng giật nảy mình!
Y không phải muốn điều đó!
Y hoàn toàn không nghĩ tới, cũng không suy diễn ra nơi này của Toa Lan đạo tặc lại có hai Thái Thượng! Đúng là gặp quỷ rồi!
Y muốn lấy phương thức này để ra sân nâng cao danh vọng của y trong Liên Minh Tinh Anh. Sau đó, ngăn được tu sĩ Thái thượng bên phía Toa Lan đạo tặc. Làm cho các thành viên của Liên Minh Tinh Anh sau khi nhận hết sự đè nén cùng nhục nhã sẽ thoải mái đi tàn sát ổ cường đạo này!
Đây mới là việc y muốn làm! Nhưng bây giờ, bên phía Toa Lan đạo tặc thế mà có thể xuất hiện hai Thái thượng!
Lại nói, lấy sự kiêu ngạo của Linh Thông Thượng Nhân, cho dù có hai Thái Thượng, y cũng không sợ. Nhưng mà một khi liều mạng đánh một trận, y khẳng định sẽ bị thương thậm chí phải chịu vết thương hết sức nghiêm trọng. Điều này khác với kế hoạch lúc trước không đánh mà thắng, không ra một chiêu đã làm danh vọng của bản thân y đạt tới đỉnh cao nhất. Nhất là bên phía Toa Lan đạo tặc, nếu có thể xuất hiện thêm một Thái Thượng thứ hai, như vậy người thứ ba có thể sẽ xuất hiện hay không?
← Ch. 2144 | Ch. 2146 → |