← Ch.2177 | Ch.2179 → |
Đến cuối cùng, lão bộc buông tay, lão viết: không phải ta khôngmuốn ra tay. Đại Hoàng vẫn muốn đánh nhưng ta ngăn lại. Chúng ta còn phải sống tiếp. Ta muốn ghi lại các khoản nợ này, nhớ thật kỹ, mãi mãi không quên. Ta cùng Đại Hoàng cẩn thận sinh tồn, chờ ngày thiếu gia trở về. Đến lúc đó, ta sẽ nói lại cho thiếu gia. Hận này sâu hơn biển rồi, ta không thể quên, nếu quên chẳng khác nào kẻ phản bội.
Lúc này, Sở Mặc đã tới tòa thành lớn thứ hai. Hắn gia tay lên, tòa thành này lại tan thành mây khói.
Xuống một đao, lại có một đám phải đền tội.
- Ta sẽ không quên, không phản bội, nguyện gánh vác tất cả nhânquả. Nếu thế gian này cần một hung thần, thì ta chính là hung thần đó.
Sở Mặc vừa nói, vừa đến tòa thành thứ ba.
Chỉ một lát, toàn bộ lãnh địa của cổ tộc Đông Phương vang lên hồi chuông cảnh báo.
Gia chủ đi đánh phế tích Vương tộc, đa phần các trưởng lão thì vẫn ở lại. Đối mặt với kiếp nạn trước mắt, cả đám sợ ngây người, trực tiếp sử dụng tất cả các thủ đoạn để chạy trốn.
Nhưng dù thế vẫn không ngăn được Sở Mặc. Ba, bốn... rồi mười tòathành bị diệt.
Sở Mặc một người một đao, mang theo Lão Hoàng, như một hung thần thực thụ hành tẩu trên thế gian, điên cuồng giết chóc con em gia tộc Đông Phương.
Hỏi trong những người đó có người vô tội không? Chẳng có kẻ nào cả, hắn một người một đao, đi báo thù rửa hận. Giống như lão bộc nói, ghi vào sổ nợ, trăm vạn năm sau sẽ tính toán hết, dùng mạng để tính.
Sở Mặc vô cùng bình tĩnh. Hắn biết thế gian này có luân hồi. Sau khi những người kia chết đi, sẽ đến luân hồi trong vũ trụ mà họ vốn khinhbỉ. Sau đó, họ sẽ không nhớ mình đã từng là ai.
Chuyện này đáng để đau xót không? Không đáng, có lẽ có thể coi là một loại may mắn.
Mái tóc trắng của Sở Mặc bay phấp phới trong gió. Hắn mang theo một con chó vàng già, không ngừng đi báo thù.
Cái gì đại cục, cái gì thiện niệm, cái gì hung ác, ... hắn chẳng thèm để ý nữa.
- Đông Phương Hằng Thái, núp trong bóng tối mà nhìn thế có vuikhông? Trơ mắt nhìn gia tộc mình, con cháu của mình từng bước hội yên phi diệt có thoải mái không? Năm xưa khi các ngươi tàn sát sinh linh của Vương tộc Sở thị chắc cũng thống khoái như vậy nhỉ?
- Người của cổ tộc Đông Phương, các ngươi có sợ không? Các ngươi có phẫn nộ không? Bất đắc dĩ á, các ngươi có nhớ trăm vạn năm trước, trên vùng đất này đã có một Vương tộc Sở thị không?
- Nếu còn nhớ, các ngươi có nhớ đến sau khi Vương tộc bị hủy diệt, các hậu duệ của Vương tộc trở về bái tế đã bị các ngươi dằn vặt, hành hạ, lăng nhục như thế nào không? Thanh âm của Sở Mặc hết sức u lãnh, vang lên trên vùng đất này. Hôm nay lửa giận âm ỉ trong lòng hắn hoàn toàn bộc phát. Ngủ đông nhiều năm như thế, giờ là lúc nên ra mặt rồi.
Toàn bộ vùng đất của cổ tộc Đông Phương đều văng vẳng tiếng của Sở Mặc. Thanh âm đó vừa lãnh khốc, lại vừa vô tình. Lời nói cũng khiến đám đệ tử cảm thấy ủy khuất.
Có người phát sinh thanh âm, tức giận biện giải:
- Ngươi nói bậy, từ trước đến giờ cổ tộc Đông Phương đều giúp mọi người làm việc tốt, lúc nào hành hạ hậu duệ của Vương tộc Sở thị đến chết chứ? Ngươi muốn bôi xấu chúng ta sao? Cổ tộc Đông Phương chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Muốn gán tội cho người khác lo gì không có cớ chứ. Có người lại phẫn nộ hét:
- Cổ tộc Đông Phương chưa từng có ân oán gì với Vương tộc Sở thị, ngươi ngậm máu phun người.
- Ngươi là đồ hung thần, nghịch thiên hành sự, tru sát người vô tội, ắt bị trời trừng phạt.
- Lão tổ ơi lão tổ, sao ngài không đi ra nói câu nào? Chẳng lẽ ngài cứ để tộc chúng ta bị hủy diệt như thế sao?
- Đúng thế lão tổ tông, khi nào ngài mới ra nói chuyện thế? Nhiều tu sĩ cổ tộc Tổ cảnh đang gào thét đinh tai nhức óc, họ muốn gọi lão tổ của họ ra.
- Họ Sở, ngươi chính là tên tội ác tày trời. Trước ngươi đã hãm hại lão tổ Đông Phương Vân Lạc của chúng ta, giờ lại diệt người của cổ tộc Đông Phương. Ngươi sẽ không được chết tử tế!
- Sở hung đồ, ngươi sẽ không được chết yên lành đâu!
Đủ các loại thanh âm đại đạo bay đầy không gian.
Tin tức Đông Phương Vân Lạc gặp nạn mấy năm trước chưa triệt đểtruyền ra. Đa số đệ tử cổ tộc Đông Phương còn không biết tin này. Hôm nay, bọn họ mới biết một trong hai lão tổ đã mất rồi. Bị cái tên cực kỳ hung ác kia đánh chết.
Sự hốt hoảng bi thương tràn ngập khắp các tòa thành của cổ tộc Đông Phương. Hầu như tất cả mọi người đều bị dọa sợ không nói nên lời.
Sở Mặc đến một tòa thành, giọng nói bình tĩnh nhưng khiến người ta sợ hãi:
- Tiễn các ngươi đi luân hồi nhé! Sau khi Sở Mặc san bằng mười bảy tòa thành lớn của cổ tộc Đông Phương, Đông Phương Hằng Thái trốn trong tối không nhịn được nữa.
Lão rống lên, đồng thời xuất ra mười mấy pháp khí cùng một lúc, trực tiếp dịch chuyển tới đánh giết Sở Mặc.
Cả vòm trời đã bị đánh gần như sập xuống. Một kích trong lúc tức giận của Thái thượng rất kinh khủng, huống chi nó còn dồn hầu hét toàn bộ tinh thần khí cũng như sức mạnh của Đông Phương Hằng Thái. Nếu dính kích này, chắc chắn Sở Mặc sẽ bị đánh chết.
Sở Mặc đã chuẩn bị từ trước, hắn cười giễu cợt, thân hình tiêu thấttrong nháy mắt. Công kích quét ngang trời kia mất đi mục tiêu, lại đánh vào mặt đất của gia tộc Đông Phương, nháy mắt, toàn bộ mọi thứ ở chỗ đó bị tiêu diệt, không còn nhìn thấy cái gì nữa.
Núi đồi, bình nguyên, sông hồ, biển rộng đều biến mất. Sức mạnh kia khiến trời long đất lở.
Đến lúc nó tan hết, trong vòng trên dưới một trăm tỉ dặm đã bị chôn vùi, chỉ còn lại một cái hố sâu không đáy. Một cái hố rộng đến cả tỉ dặm.
Cái hố tối như mực, như một con quái thủ mở cái miệng đen ngòm để cắn người. Đông Phương Hằng Thái xuất hiện trong hư không, trong đầu lão lại vang lên từng tiếng đạo hiệu.
- Vô Lượng Thiên Tôn!
- Vô Lượng Thiên Tôn!
- Vô Lượng Thiên Tôn!
Mỗi một tiếng lại khiến lão bị thương nặng thêm một phần.
Đông Phương Hằng Thái phun ra tiên huyết, ngửa mặt lên trời hét:
- Không công bằng. Thái Thượng Vô Cực, dựa vào cái gì mà ngài làm như thế!
Một ánh sáng đỏ ngòm lại quét ngang bầu trời còn đang hỗn độn. Tốc độ của nó nhanh đến mức khó tin, nhanh hơn tốc độ ánh sáng cả nghìn lần.
Loáng cái nó đã đến trước mặt Đông Phương Hằng Thái, không bị ngăn trở chút nào.
Đông Phương Hằng Thái còn đang rít lên thì im bặt. Còn sót lại chỉ là tiếng hét như một con gà bị bóp cổ. Lão phun ra rất nhiều máu. Đạohạnh mênh mông đã bị sụp đổ trong thời khắc này.
Thân ảnh của Sở Mặc xuất hiện trước mặt Đông Phương Hằng Thái với tốc độ nhanh không tưởng, cứ như quỷ vậy.
← Ch. 2177 | Ch. 2179 → |