← Ch.204 | Ch.206 → |
Người phát ra tiếng kêu thảm thiết đó, không phải ai khác chính là của đám đạo sĩ đang len lén đến gần. Vào lúc Tử Điệp và Mộ Dung Thiên đang nói chuyện, có thể là bởi quá chú tâm nói chuyện nên bọn họ không có chú ý đến biến hóa của Trần Nhược Tư sau khi nuốt vào Ngự Độc Châu. Hồng sắc quang mang của Ngự Độc Châu sinh ra, không đến một hồi công phu liền lan tràn khắp thân thể của Trần Nhược Tư, điều này kỳ thật là quá trình Ngự Độc Châu tan ra trong cơ thể Trần Nhược Tư phát sinh ra rất nhanh mà thôi.
Công hiệu của Ngự Độc Châu quả thật thần kỳ, nó vừa mới dung hòa với thân thể của Trần Nhược Tư, dấu hiệu trúng độc trên người Trần Nhược Tư ngay lập tức biến mất không thấy, từng cỗ màu xanh nhạt khí thể không hiện rõ, liên miên không dứt từ trong cơ thể hắn toát ra, trôi nổi trong động. Từng cỗ khí thể màu xanh nhạt đó thực ra là độc tố trong cơ thể của Trần Nhược Tư đang bài xuất ra ngoài. Rất nhanh, độc tố lan tràn khắp cả động.
Tử Điệp và Mộ Dung Thiên đều đã thi triển phòng hộ, không hề cảm thấy biến hóa vi diệu của không khí. Mà tên đạo sĩ đang tới gần nọ, không biết rõ hoàn cảnh, hít vào khí thể của 'Tuyệt mệnh tán' độc tố, ngay lập tức trúng độc bỏ mạng. Hai tiếng kêu thảm thiết lức trước cũng chính là tiếng thét của bọn họ trước khi chết.
Tử Điệp và Mộ Dung Thiên nhìn đám thi thể đã ngừng thở của đám đạo sĩ, khẽ thở dài, trong lòng rất khó chịu. Tử Điệp mấp máy đôi môi, tự nhủ:" Ta không phải là đã cảnh báo bọn họ không nên tới gần rồi sao? Bọn họ vì sao không nghe? Ta không muốn nhìn thấy chuyện này, không nghĩ đến nó vẫn xảy ra. Điều này đều trách ta, vì sao trước khi cho hắn nuốt vào độc châu, ta không kiểm tra một lần xem nơi này có người hay không."
Mộ Dung Thiên nói:"Tử Điệp cô nương, xin cô đừng tự trách nữa, sai lầm này không phải là cô tạo nên, ta cũng có trách nhiệm, ta không dạy bảo đệ tử tốt. Sau khi rời khỏi đây, ta nhất định lấy chuyện này nghiêm khắc giáo huấn đám đệ tử của đạo quán, để cho bọn họ hiểu không nghe theo mệnh lệnh sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỏng manh độc tố 'Tuyệt mệnh tán' trong động cũng từ từ bị khí thể trong động hòa tan hết. Mà độc tố trong cơ thể của Trần Nhược Tư cũng đã bị Ngự độc châu bức hết ra ngoài.
Tử Điệp và Mộ Dung Thiên ngồi bên cạnh Trần Nhược Tư, sau khi nhìn thấy không còn khí thể mầu xanh nhạt từ trong cơ thể hắn thoát ra nữa, biết rằng độc tố trong cơ thể hắn đã hoàn toàn bị bức ra ngoài rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tử Điệp chăm chú nhìn bộ dạng bình thường đã khôi phục lại của Trần Nhược Tư, khuôn mặt có chút ửng hồng, mỉm cười, nàng rất muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, nhưng nàng biết hắn là người tu đạo, hơn nữa bây giờ còn có sư phụ hắn ở ngay bên cạnh, nàng cật lực khống chế chính mình, không làm ra động tác gì làm tổn hại hình tượng người tu đạo của hắn.
Ánh mắt của Mộ Dung Thiên mặc dù không rời khỏi Trần Nhược Tư, nhưng dư quang nơi khóe mắt trong lúc vô ý nhìn thấy Tử Điệp lúc này ánh mắt ngốc trệ mang theo vẻ mặt tươi cười, lão dường như nhận ra được điều gì đó. Lão cảm thấy loại ánh mắt và niềm vui hiển lộ trên khuôn mặt của Tử Điệp không hề giống loại thần tình cứu người nên phải có vẫn thường thấy.
Mộ Dung Thiên khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ:"Nàng ta đầu tiên mạo hiểm vì nó bức độc, sau lại cảm thấy bức độc vô vọng, nàng ta vì để cho nó có thể khôi phục lại, đem vật hi hữu thế gian- Ngực Độc Châu cho hắn. Xem ra giữa bọn họ nhất định là đã phát sinh một số việc mà ta không hề hay biết. Tình, ai, vẫn là một chữ tình gây nên. Không được, đợi nó tỉnh lại rồi, ta nhất định phải nhắc nhở nó, động tình là cấm kỵ của người tu đạo chúng ta. Ta cũng tuyệt đối không thể để cho hắn vì nam nữ chi tình mà đi vào con đường khác."
Trên bức tường phía xa xa của động, ánh sáng yếu ớt của ngọn nén nhỏ giống như một ngôi sao đang nháy mắt, khiến cho cả không gian, thoạt nhìn giống như đang rong chơi trong vũ trụ, bốn phía đầy sao. Lúc này, cảm giác khác biệt duy nhất so với rong chơi trong vũ trụ chính là không gian nơi bọn họ đang ngồi chỉ là một cái tĩnh không gian, không giống như vũ trụ, những ngôi sao sẽ vụt lóe bên cạnh họ.
"Khái!" Trần Nhược Tư khẽ ho khan một tiếng, chậm rãi mở mắt. Tử Điệp thấy hắn tỉnh lại, vội đưa tay muốn đỡ hắn dậy, chỉ là, nàng chần chừ do dự một lát rồi mới đưa tay ra. Có thể bởi vì nàng do dự, động tác của nàng so với Mộ Dung Thiên chậm hơn một nhịp. Nàng thấy Mộ Dung Thiên đã đỡ Trần Nhược Tư dậy, trên mặt không khỏi nổi lên một rặng mây đỏ, rất nhanh thu tay về, nhất thời không biết đưa tay để nơi nào mới tốt, hai tay đan nhau không ngừng lặp lại một động tác, một lát thì tay trái nắm tay phải, một lát thì tay phải nắm tay trái.
Trần Nhược Tư đưa mắt nhìn Tử Điệp, mỉm cười hướng nàng chào hỏi, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thiên nói:"Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy, đây là đâu? Ngôi sao, nơi này vì sao lại có nhiều sao vậy?" Trần Nhược Tư chớp mắt vài cái, nói tiếp:"Đúng rồi, con nhớ ra rồi, con đáng lẽ ra là trúng chất độc gì đó mới phải, vì sao bây giờ lại không có một chút dấu hiệu trúng độc nhỉ? Xem ra là sư phụ người mang con đến nơi này, đem độc tố trong người con giải trừ rồi, phải vậy không ạ? Chỉ là, con vẫn cảm thấy kỳ quặc, vì sao nơi giải độc xung quanh đều là sao nhỉ?"
"Sư phụ vô dụng, không thể giúp con giải độc, mà là vị cô nương này đã cứu con." Mộ Dung Thiên cười nói:"Còn không mau cám ơn ân nhân cứu mạng của con đi?"
"Ngươi, là ngươi đã cứu ta." Trần Nhược Tư nghi hoặc nhìn Tử Điệp trang phục có chút quái dị, nói:"Cám ơn, ta không biết xưng hô với ngươi thế nào đây?"
Tử Điệp thấy Trần Nhược Tư không nhớ ra mình, trong lòng bất giác sinh ra một chút không hài lòng, mặt lập tức trầm xuống, qua một lúc lâu, nàng mới mở miệng nói:"Như thế nào, đệ không nhận ra tỷ sao?"
Trần Nhược Tư bị Tử Diệp hỏi như vậy khiến cho không hiểu ra sao cả, trong lòng thầm nhủ:"Nàng ta là ai nhỉ, vì sao một điểm ấn tượng ta cũng không có nhỉ? Tại sao nàng ta lại nhói như vậy, chẳng lẽ nàng ta nhận lầm người rồi. Nữ nhân, ta ngoại trừ nhận biết Mộng Tuyết, Linh Cơ và Lâm Hân Ngọc ra cũng không quen biết nữ tử nào khác nữa?" Nghĩ đến ba người Mộng Tuyết các nàng, trong lòng bất giác ưu thương, lại lâm vào trầm tư, trong lòng gọi:"Mộng Tuyết, nàng bây giờ thế nào rồi, có tốt không? Lâm Hân Ngọc, ta xin lỗi nàng, nàng bây giờ ở đâu? Linh Cơ, nàng có khỏe không? Chuyện tam sư huynh, nàng giúp ta đến đâu rồi, Thanh Mâu rất khó trêu chọc, nàng phải cẩn thận làm việc mới tốt."
Tử Điệp thấy Trần Nhược Tư chỉ nhìn mình chằm chằm, không nói lời nào, trong lòng nàng càng cảm thấy nóng nảy, nói:"Đệ thật sự không nhớ ra tỷ sao?"
"A..." Trần Nhược Tư dường như là từ trong hồi ức tỉnh lại, đáp:"Không, thật xin lỗi, ta không thể nào nhớ ra được. Người là... chờ một chút, ta dường như nhớ ra cái gì đó."
Tử Điệp nghe hắn nói nhớ ra cái gì đó, trong lòng như thoát khỏi bóng râm, mỉm cười nói:"Đệ nhớ ra rồi, đệ rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, tỷ còn tưởng rằng đệ thật sự đã quên tỷ rồi chứ."
Trần Nhược Tư nhìn thấy nàng biến hóa như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, vỗ mạnh vào đầu mình, lẩm bẩm tự nhủ:"Ài, cái đầu đáng chết của ta, vừa mới nhớ lại, như thế nào lại quên mất rồi?"
Tử Điệp cắn môi, không e ngại gì nữa, tức giận nói:"Đệ nói cái gì, đệ làm sao có thể quên tỷ được chứ?" Nói xong, nước mắt không bị khống chế rơi xuống, trong lòng thầm nghĩ:"Lúc ta ở Long cung, cả ngày chỉ nghĩ đến có một ngày có thể gặp lại hắn, bây giờ gặp rồi, ngược lại hắn lại nói không nhận ra ta. Vì sao lại như vậy?"
Mộ Dung Thiên thấy Trần Nhược Tư không nhận ra Tử Điệp, chuyện vốn lo lắng trong lòng xem như buông lỏng xuống, lão khẩu khí hòa hoãn nói:"Tử Điệp cô nương, không nên đau khổ, ta mặc dù là người tu đạo nhưng ta tin tưởng người có tình sẽ có thể đoàn tụ, từ trong lời nói vừa rồi của nó, có thể phán đoán ra là cô nương nhận lầm người rồi, nó không phải là người mà cô nương muốn tìm kiếm."
"Sư phụ, người nói nàng là Tử Điệp." Trần Nhược Tư nghi hoặc hỏi, quay đầu lại cẩn thận đánh giá Tử Điệp một lần, từng cảnh mình và Tử Điệp lúc trước bị Thanh Mâu đuổi giết từ trong ký ức của hắn thoáng hiện lên. Hắn thật sự không dám tin nữ tử xinh đẹp trên người mặc trang phục quái dị trước mắt mình cùng với cái bạch y tiên tử lúc trước có liên hệ với nhau. Hắn từ trong ánh mắt của Tử Điệp trước mặt đọc ra được Tử Điệp lúc trước, một trận kích động sôi trào trong lòng hắn, nước mắt kích động trào ra. Qua một lúc lâu, hắn vẫn không dám tin, nghi hoặc hỏi:"Tử Điệp, ngươi thật sự là Tử Điệp tỷ tỷ sao? Đệ còn cho rằng tỷ...." Hắn không có đem nửa câu sau nói hết, hắn cảm thấy vế sau nói ra không tốt lành, cũng đem 'còn tưởng rằng tỷ đã bị đánh chết rồi. ' mạnh mẽ nuốt xuống.
Tử Điệp gạt đi nước mắt kích động, vuốt vuốt cái mũi cay cay, mỉm cười gật đầu.
Trần Nhược Tư cật lực tránh thoát khỏi tay của Mộ Dung Thiên, không hề cố kỵ đem Tử Điệp ôm vào lòng, nước mắt xúc động từng giọt từng giọt rơi trên tóc Tử Điệp.
Mộ Dung Thiên thấy hai người bọn họ như vậy, một tia cảm giác bất tường nảy lên trong lòng lão, lão ngây ngốc đứng đó, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Tử Điệp và Trần Nhược Tư đang ôm nhau thật chặt, nhất thời không biết nên nói gì.
← Ch. 204 | Ch. 206 → |